[Đấu La Đại Lục] Ta Là Đệ Tử Của Đào Hoa Phái

Chương 63

Sau khi nhóm người Đường Tam lên lôi đài, Huyết Tử bên này cũng lặng lẽ rời đi quay về nghĩ ngơi. Lần này khi nàng vừa mới nhắm mắt lại, liền lập tức rơi vào mộng cảnh. Nhưng lần này không chỉ là giọng nói vang vọng, mà khung cảnh cũng dần xuất hiện.

Xung quanh rừng hoa anh đào đang thời điểm nở rộ, Huyết Tử đi theo con đường mòn ở dưới chân. Cũng không biết đi bao lâu, nàng liền bắt gặp một thiếu nữ đang ngồi quay lưng với mình trên một tảng đá lớn, nhịn không được dừng bước chân. Xung quanh thiếu nữ hoa anh đào nở rộ, giống như hồng nhạt ánh bình minh, gió nhẹ thổi qua, gợi lên đầy trời hoa vũ.

Mặc dù chỉ gặp bóng lưng của thiếu nữ, nhưng Huyết Tử bỗng thấy trái tim đau thắt, tại sao khung cảnh xinh tươi như vậy. Mà lại cảm giác đau xót không nói nên lời, Bỉ ngạn hoa từ người nàng bay tới chỗ thiếu nữ.

"À... Cô nương?"

Huyết Tử muốn bước tới gần hơn một chút thì bỗng khung cảnh đột nhiên thay đổi, một thiếu nữ màu tóc trắng với làn váy dài đã dính máu. Trên tay là thanh kiếm đang rỉ máu từng giọt, thiếu nữ ấy như đang cố chống chọi và gào thét trong tuyệt vọng.

Mặt dù không nhìn rõ mặt, nhưng tại sao nàng lại có cảm giác thiếu nữ ấy như đang rơi lệ. Đang cố bám víu lấy một thứ gì đó.

Mọi thứ xung quanh đều ngập tràn trong biển lửa, những đóa hoa lung linh trên mặt đất như đang tắm máu của kẻ thù.

Khung cảnh lại bắt đầu thay đổi, lần này là vong xuyên hà với hai bên bờ đều là bỉ ngạn hoa. Bây giờ hiện ra trước mắt Huyết Tử không còn là hình bóng thiếu nữ ưu thương nữa, mà là chàng thiếu niên đang ngồi giữa đồng hoa bỉ ngạn. Hắn đang đàn, là cho ai?

Bỗng chốc khung cảnh bắt đầu mờ đi, và Huyết Tử quay trở lại với hình ảnh ban đầu.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Vừa rồi cứ như cuộc dạo vào tiên-ma giới vậy, những thứ đó có liên quan gì với thiếu nữ đang ở trước mặt này. Còn chưa kịp để Huyết Tử định hình, thiếu nữ lúc này đã mở giọng nói:

"Chúng ta sẽ còn gặp lại!"

Thiếu nữ vừa nói xong, một trận gió mạnh nổi lên đem những cánh hoa anh đào tạo thành một cơn lốc. Huyết Tử chỉ nhớ rõ trong cơn mưa hoa thon dài đĩnh bạt thân ảnh, từng bước một đi tới, hồng nhạt cánh hoa ở thiếu nữ bên người từ từ bay múa, cái kia hoa anh đào nữ tử, im lặng đi qua người Huyết Tử, để lại cho nàng, chỉ là một cái bóng dáng, nhàn nhạt hoa anh đào hương khí, cùng một câu nói.

"Ngươi quá yếu! Chỉ biết dựa dẫm vào cái thứ đó thì biết khi nào mới bảo vệ được người thân của mình. Nhưng bù lại cũng khá thông minh đấy!"

...

Huyết Tử mơ màng ngồi chống cằm nhìn cảnh vật ở xung quanh, thật là buồn bực mà, cái giấc mơ ấy cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô mãi.

"Uy, nha đầu! Ngươi làm cái gì mà ngủ nguyên một ngày hôm qua, bây giờ đã là ngày thứ hai rồi."

"Ta biết rồi, chẳng qua.... mà thôi.. có lẽ nó chỉ là giấc mộng."

Nói rồi Huyết Tử đứng dậy, chạy đi tìm Đại Sư.

Đại tái bắt đầu đã qua hai ngày, tất cả hồn sư học viện cũng đều hoàn thành vòng dự tuyển đầu tiên. Không hề nghi ngờ, ở trong số hai mươi tám đội hồn sư thì các học viên của Thiên Đấu hoàng gia học viện là xui xẻo nhất. Mặc dù có trị liệu hệ hồn sư vì bọn họ mà chữa thương nhưng xương cốt bị đứt gẫy thì không phải một vài ngày là có thể chữa xong. Từ đầu họ cũng có ý định thay đổi đội dự thi nhưng đội dự bị cũng chỉ có thực lực rất bình thường nên không thể thay thế được.

Hôm nay sắp bắt đầu đợt dự tuyển tái thứ hai. Ngay khi đám người Sử Lai Khắc Bát Quái đi tới bên ngoài của Thiên Đấu đại đấu hồn tràng thì bọn họ đã lập tức cảm nhận được sự đãi ngộ khác biệt.

Khán giả tụ tập bên ngoài chuẩn bị vào xem khi thấy mấy người đám Sử Lai Khắc Bát Quái với quần áo đều là màu xanh biếc thì đều tự giác tránh ra một cái thông lộ, tiếng nghị luận tuy có nhưng so với lúc trước thì ít hơn nhiều. Những mũi nhọn từ ánh mắt phía sau lưng họ cơ hồ cũng biến mất, mà thay vào đó là sự kính sợ.

Trận thi đấu vòng đầu tiên Sử Lai Khắc học viện đã khiến cho khán giả có ấn tượng quá sâu sắc. Mặc dù trận đấu có thời gian ngắn ngủi nhưng bẩy người của Sử Lai Khắc học viện xuất chiến đã bộc phát thực lực một cách điên cuồng, lại thêm thủ đoạn công kích có chút tàn nhẫn đã khiến cho khán giả sinh ra cảm giác sợ hãi.

Thực lực bày ra đã làm cho những người xem không dám xem thường đội ngũ có quần áo lạ lùng này nữa, hai gã bốn mươi cấp hồn sư xuất hiện đã để cho bọn họ trở thành đội có khả năng đứng đầu đợt thi này.

Phất Lan Đức hôm nay không chạy đi trước nữa mà mặc một bộ đồng phục giống hệt với các đệ tử, hắn đi đầu tiên ngẩng đầu mà đi vẻ mặt cực kỳ đắc ý.

Mặc dù đã không có người xem nào cười nhạo, nhưng các đội viên của Sử Lai Khắc học viện vẫn cúi đầu mà đi như trước. Mặc dù thực lực của bọn họ đã làm người khác nể sợ nhưng trên lưng bọn họ vẫn còn dòng chữ quảng cáo khiến họ rất xấu hổ.

Bởi vì đội Sử Lai Khắc có biểu hiện quá hoàn mỹ trong vòng trước, lại thêm ba tấc lưỡi thiên tài của Phất Lan Đức đã khiến bọn họ được một vị thương gia muốn quảng cáo mà tài trợ. Đó là một nhà buôn nước hoa thượng đẳng, nghe nói cả Thiên Đấu đế quốc thì một nửa sinh ý trong việc buôn bán nước hoa đều là do họ làm ra.

Nước hoa được chiết xuất từ tiên hoa mà ra, trải qua phối chế một cách bí mật mà thành, pha vào trong nước tắm, có thể giúp cho người ta lưu giữ lại mùi thơm cho dù là sau khi tắm rửa xong, được nữ nhân vô cùng ưa chuộng. Bất luận là quý tộc hay bình dân cũng như nhau, đối với nước hoa đều không có sức chống cự. Chỉ có điều khác nhau là bọn họ có thể chi ra bao nhiêu tiền để mua nước hoa mà thôi.

Lúc này sau lưng mỗi đội viên của Sử Lai Khắc học viện đều có dòng chữ:"Mị lực vạn trượng, kì hương hoa lộ. Tẩy tẩy càng khỏe mạnh. "

Ngay khi nhìn thấy đồng phục mới mang đến, trong lòng mỗi đội viên của Sử Lai Khắc Bát Quái đều có một loại ý nghĩ là muốn đâm đầu vào đâu ngay để khỏi phải xấu hổ như vậy nữa. Tuy nhiên vẫn là Mã Hồng Tuấn dường như có khuynh hướng suy nghĩ giống Phất Lan Đức nhất, hắn an ủi mọi người, ít nhất sư phụ hắn còn không có chấp nhận cho một vị Thương Gia bán bồn cầu tài trợ đã là tốt lắm rồi, nếu không bọn họ chẳng dám ra khỏi cửa nhà trọ nữa ấy chứ.

Tài trợ của Kì hương hoa lộ cho bọn họ cũng rất cao, mỗi trận đấu họ sẽ nhận được một ngàn kim hồn tệ cho đến tận khi chấm dứt mới. Mỗi khi thắng một vòng thì tài trợ vòng sau sẽ tăng lên đến hai nghìn Kim Hồn Tệ. Nếu như họ có khả năng tiến vào ba đội đứng đầu thì thậm chí đạt được năm vạn Kim Hồn Tệ. Đến cùng mà nói như Sử Lai Khắc học viện có thể đạt được chức quán quân, như vậy bọn họ có thể kiếm được đến hơn mười vạn kim hồn tệ. Chỉ cần vài chữ nhỏ trên lưng mà lại có thu nhập như thế thì Phất Lan Đức hài lòng vô cùng. Vì bắt Sử Lai Khắc Bát Quái mặc vào những bộ quần áo này thì hắn cũng phải làm gương mặc đầu tiên.

Nếu như không phải Phất Lan Đức mà là một người khác bắt mặc thì sợ rằng Sử Lai Khắc Bát Quái không bao giờ chịu mặc. Nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể quên được vẻ mặt của Phất Lan Đức khi học viện có nguy cơ phải đóng cửa vì thiếu tiền. Cho nên, mặc dù trong lòng không muốn nhưng bọn họ vẫn miễn cưỡng mặc vào bộ đồng phục kỳ dị này.

Dưới ánh mắt nhìn của mọi người, đoàn người đã tiến vào đại đấu hồn. Lúc này lập tức có hai gã nhân viên có nhiệm vụ đón tiếp đi đến rồi dẫn bọn họ đi tới khu vực nghỉ ngơi trước khi thi đấu.

Từ lúc bắt đầu, mỗi ngày đều có mười bốn trận đấu được tiến hành. Chứng kiến Sử Lai Khắc học viện đến, học viên của các học viện khác đều chú ý tới họ, đặc biệt người được chú ý nhiều nhất không thể nghi ngờ là người có thể xuất ra hồn hoàn vạn năm, Đường Tam. Thực lực bày ra quả thật là thủ đoạn chứng minh bản thân tốt nhất. Lúc này đồng phục của Sử Lai Khắc học viện mặt sau lưng đã được sửa lại, mặc dù đã khác với hôm trước nhưng những đối thủ kia lại không hề để ý bời vì trong đầu họ lúc này chỉ là quan tâm xem làm cách nào để thắng được Sử Lai Khắc học viện.

" Viện trưởng, đối thủ hôm nay của chúng ta là ai?" Đới Mộc Bạch hướng Phất Lan Đức hỏi.

Phất Lan Đức sửng sốt một chút, nói: " Ta làm sao biết được chứ? Là các ngươi tham gia thi đấu hay là ta chứ?"

Mấy ngày nay hắn vội vội vàng vàng tìm quảng cáo hợp tác. Chẳng những là quảng cáo nước hoa hiện tại mà còn có mấy cái quảng cáo đều đang trong giai đoạn thương lượng giá tiền, làm sao có thời giờ đi chú ý trận đấu chứ.

Đới Mộc Bạch không nói được gì." Viện trưởng đại nhân, ngài cũng không thể cứ nghĩ đến tiền mãi như thế chú, ngài phải quan tâm cả đến chúng ta nữa mà."

Phất Lan Đức cười hắc hắc, nói:" Tiểu tử thúi. Ngươi có ý kiến gì à?"

Nhìn ánh mắt quái dị của Phất Lan Đức khiến Đới Mộc Bạch cũng phải rùng mình, vội vã lắc đầu, nói: "Không, không có."

Đang trong lúc nói chuyện thì Đại Sư cùng Liễu Nhị Long cùng nhau đã đi tới. Bọn họ cũng không có gương mẫu mặc đồng phục như Phất Lan Đức.

Trên vẻ mặt của Đại Sư cùng Liễu Nhị Long có chút kỳ quái. Từ trên mặt bọn họ khiến Sử Lai Khắc Bát Quái đoán được có việc không hay. Chẳng lẽ trong đợt dự tuyển này lại gặp phải phiền toái sao?

Huyết Tử thở dài một hơi nói: " Đối thủ của chúng ta đợt hai này là Tượng Giáp Tông. Trong bảy đại tông môn thì đứng thứ sáu. Bảy tên tham gia thi đấu lần này đều là Đệ tử trực hệ của Tượng Giáp Tông. Trong đó ba người đạt tới bốn mươi cấp, mặt khác bốn người cũng có thực lực gần đến bốn mươi cấp. Có thể nói là thế hệ tinh anh mới của Tượng Giáp Tông"

Tượng Giáp Tông? Nghe ba chữ này, vẻ mặt Sử Lai Khắc Thất Quái không khỏi đều trở nên ngưng trọng hẳn lên. Bọn họ rất rõ ràng Tượng Giáp Tông ba chữ này đại biểu cho cái gì. Tựa như Thất Bảo Lưu Ly tông được xưng là phụ trợ tông môn cực mạnh giống nhau, Tượng Giáp Tông cũng có danh hiệu của chính mình. Đó chính là tông môn có phòng ngự cực mạnh.

Đại Sư trầm giọng nói: "Hiện tại các ngươi có ba lựa chọn. Thứ nhất là từ bỏ trận đấu này để bảo tồn thực lực. Dù sao dự thi vòng này thì sẽ có năm đội đứng đầu có khả năng tiến vào vòng sau. Thứ hai là đánh một trận nhưng khả năng thắng của ngươi dù chỉ một phần cũng không có. Thứ ba, lấy toàn lực ra mà chiến đấu, nhưng cho dù có thể chiến thắng, thì thực lực của các ngươi cũng hoàn toàn bại lộ."

Nghe Đại Sư nói xong, tất cả mọi người đều lâm vào trong trầm tư.

Đại Sư tiếp tục nói: " Nếu như là nơi chiến đấu trống trải có lẽ các ngươi còn có vài phần cơ hội, Tượng Giáp Tông không am hiểu nhất chính là tốc độ, bằng vào việc đánh lén để làm tiêu hao bớt hồn lực của họ chính là lựa chọn đúng đắn nhất. Nhưng lôi đài chiến đấu có diện tích quá nhỏ như vậy mà tác chiến với bọn họ thì các ngươi gần như không có chút cơ hội nào cả. Đối thủ mặc dù không có phụ trợ hồn sư, nhưng bởi vì vũ hồn giống nhau, uy lực tăng lên càng kinh khủng. Từ trên lý luận mà nói, vì thắng lợi cuối cùng, ta đề nghị các ngươi từ bỏ trận đấu này đi. Dù sao, dự tuyển tái chỉ cần năm đội đứng đầu đều có thể tiến vào vòng trong mà. Hơn nữa các ngươi lại có thể ẩn dấu thực lực cho nên ta thấy đó là lựa chọn hay nhất."

Phất Lan Đức kêu thảm thiết một tiếng, " Nếu từ bỏ trận đấu vậy quảng cáo của ta......"

Liễu Nhị Long tức giận trừng mắt nhìn hắn," Phất lão đại, ta xem ngươi bây giờ chỉ có tiền trong mắt. Ngươi phải suy nghĩ lâu dài chứ. Vạn nhất đám tiểu quái vật của chúng ta trong trận này mà bị thương nặng thì đối với các trận đấu sau này lại càng thêm khó khăn rồi. Cao cấp hồn sư học viện số cao thủ là không ít. Ngươi chớ quên, bọn chúng đối mặt chính là các đối thủ đều dưới hai mươi lăm tuổi. Nếu như bọn chúng cũng là hai mươi lăm tuổi đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, nhưng tuổi lại khiến sự phát triển của bọn chúng bị hạn chế."

Phất Lan Đức vẻ mặt khổ sở nhìn hướng Đới Mộc Bạch cùng Đường Tam," Các ngươi hãy tự quyết định đi."

Đới Mộc Bạch cùng Đường Tam liếc nhau, hai người cũng không có lên tiếng. Một bên Mã Hồng Tuấn không nhịn được nói:" Hay là chúng ta tất cả xuất trận, để cho người khác biết thực lực của chúng ta thì có sao?"

Áo Tư Tạp nói: " Để cho người khác biết trước thực lực của chúng ta tất nhiên là không tốt. Như vậy đối thủ có thể điều chỉnh chiến thuật để đối phó chúng ta. Đợt dự tuyển này thì không tính là gì nhưng chớ quên, đối thủ của chúng ta trong vòng chung kết thì mạnh hơn nhiều so với bây giờ. Mất đi tính đột biến sẽ khiến chúng là bất lợi lớn đấy."

Đới Mộc Bạch hướng Đường Tam hỏi: " Tiểu tam, ngươi thấy thế nào? Ngươi là linh hồn của toàn đội, người khống chế chính. Ta để ngươi hoàn toàn quyết định."

Tinh quang trong mắt Đường Tam bỗng xuất hiện, hai đấm chậm rãi nắm chặt, " Chiến."

Mặc dù hắn trả lời chỉ có một chữ nhưng chính một chữ này lại làm các thành viên của Sử Lai Khắc học viện tinh thần đồng thời phấn chấn hẳn lên, một cỗ chiến ý mãnh liệt từ trên người Đường Tam tràn ngập ra.

Đại sư vẫn luôn chú trọng rèn luyện năng lực chỉ huy cho Đường Tam, nghe vậy gật đầu, nói: " Nói một chút về cách an bài của ngươi cho ta nghe?"

Đường Tam trầm giọng nói: " Ta nghĩ như vậy. Trong trận đánh trước tám người Bát Quái chúng ta chỉ có ba người xuất chiến, trận này ta muốn điều chỉnh một chút. Để Trúc Thanh thay Thái Long mà xuất chiến, Tiểu Áo thay Giáng Châu xuất chiến. Nếu như tám người chúng ta mà có đến năm người xuất chiến vẫn không thể chiến thắng đối thủ, như vậy chúng ta làm sao có thể đạt được giải quán quân chứ?"

Nghe Đường Tam nói xong, trên mặt Đại sư toát ra một tia mỉm cười," Nói rất hay, xem ra ngươi đã có tính toán từ trước rồi."

Thái Long ở một bên không nhịn được nói: " Tam thiếu gia, tại sao không cho ta xuất chiến? Đối thủ không phải đều có phòng ngự cùng với lực lượng cực cao sao, có ta xuất chiến ít nhất có thể cản đòn được một chút? Năng lực chống đỡ của ta cũng không tệ mà."

Huyết Tử mỉm cười nói:" Hắn sở dĩ cho Trúc Thanh thay vị trí của ngươi chính là vì hắn không muốn ngạnh kháng trực tiếp với địch nhân."

Đới Mộc Bạch chiến ý bùng phát, quang mang từ tà mâu trong mắt hắn đại thịnh, " Tiểu Tam, cứ theo an bài của ngươi đi."

Đường Tam gật đầu, gọi những người xuất chiến trong trận đấu này đến gần, bắt đầu nói ra cách bố trí chiến thuật của mình ra cho mọi người nghe. Đại sư, Liễu Nhị Long cùng Phất Lan Đức đều chỉ ở một bên mà lẳng lặng nghe. Ba người không hề đưa ra bất kỳ ý kiến nào cả. Bọn họ đều hiểu được, chỉ có cách bằng vào thực lực và trí tuệ của chính mình trong ma luyện mới có thể khiến những tiểu quái vật này tăng thực lực một cách tốt nhất.