Edit: windy
Rời khỏi trung tâm thương mại hai người trực tiếp lái xe rời đi.
Trên xe.
Mặc Khuynh Thành cẩn thận đánh giá Mặc Dận mặt không chút thay đổi, trong lòng cười nhạo.
Người này lại ghen rồi...
Vừa suy nghĩ xong, vươn tay nhỏ ra không chút khách khí nhéo gương mặt anh, bày ra các loại bộ dáng, rất không được tự nhiên.
“Kít.” Tiếng phanh chói tai vang lên.
Mạnh mẽ vỗ ngực, may mà có thắt dây an toàn, ngược lại giận nhìn người đột nhiên phanh xe lại.
Mặc Khuynh Thành không hề chuẩn bị theo quán tính chút nữa bị văng ra ngoài.
“Mặc Dận, anh muốn mưu, ưʍ...”
Nụ hôn tràn ngập lửa giận trực tiếp hạ xuống, cướp đi hô hấp, hoàn toàn không có chút thương tiếc nào.
“Mặc Dận, anh làm gì vậy!”
Cạnh môi đỏ mọng sưng lên, rõ ràng là cắn cùng một chỗ.
“Cục cưng, anh không vui.”
Anh cực kì không vui, cái người đột nhiên xuất hiện kia, đột nhiên phá hoại không khí của bọn họ, cái người kia rõ ràng mang theo mục đích, chỉ cần nghĩ tới đó, lửa giận của anh liền không khống chế nổi.
“Anh bởi vì một người không quen biết mà giận chó đánh mèo với em, Dận, có phải ăn vào miệng rồi liền không quý trọng nữa không!”
Cô gầm hét, từ tối hôm qua đến bây giờ, cô không hối hận, nhưng đau đớn toàn thân khiến cho tâm tình cô rất kém, tuy cô cực kì thích xem bộ dáng ghen của anh, cực kì đáng yêu, nhưng cũng không có nghĩa là bởi vì người không liên quan mà đối với mình như vậy, cô lúc này, đem Nhan Tử Diệp mắng triệt để, cái người đáng chết, không biết sao lại tới quấy rấy bọn họ.
Mặc Dận nghe cô nói như vậy, trong lòng hoảng hốt, anh sao có thể không quý trọng nữa chứ.
“Cục cưng, anh sai rồi, em tha thứ cho anh, anh, anh sợ...”
Hơi chút yếu thế, trực tiếp dập tắt lửa giận của cô.
Chủ động ôm lấy anh, trịnh trọng nói: “Mặc Dận, anh là người đàn ông của em, cho dù anh muốn rời khỏi, em đây cũng sẽ không buông tay.”
Kiếp trước, kiếp này, ông trời có lẽ chính là vì để cho cô gặp anh...
“Anh sẽ không rời khỏi đâu, cục cưng, chỉ có khi anh chết đi, mới có thể rời khỏi.”
Mặc Khuynh Thành tức giận chặn môi anh lại, “Cái gì mà chết, anh sẽ không chết, em cũng sẽ không.”
Trước kia cô không tin quỷ thần, hiện tại cô tin, nếu lời này bị nghe được, nếu là thật sự sẽ dẫn đến đột nhiên rời đi, vậy cô... Cô không dám tiếp tục nghĩ tới, cô sợ hãi mình không dễ dàng gì đạt được hạnh phúc đột nhiên liền mất đi.
Mặc Dận không biết sao cô lại kích động như vậy, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.
“Ừ, sẽ không chết, tuyệt đối sẽ không.”
Đến lúc chết rồi, anh cũng sẽ xông qua 18 tầng địa ngục, trở lại bên cạnh cô.
Anh âm thầm thề.
Một lát sau, xe lại khởi động.
Trở lại biệt thự, đám người Đới Thiên đã ngồi ở trên ghế sofa.
“A, lại vẫn biết trở về sao?” Đới Thiên trêu chọc nhìn hai người, nhất là cổ áo Mặc Khuynh Thành mơ hồ xuất hiện dấu vết.
“Công tử.”
Đồng Ôn Luân một ngày không nhìn thấy cô, cũng bởi vì không ăn được mì mà có chút phiền muộn, thấy được bến cảng là cô, chạy chậm tiến lên, nhu thuận đứng ở bên cạnh cô.
Đới Thiên lại lên tiếng, “Tiểu Đồng Đồng, sao cậu lại đứng gần công tử như vậy, nhanh lại đây.”
“Không.” Bận việc lâu như vậy, đã sớm đói bụng, quay đầu nói với Mặc Khuynh Thành: “Công tử, tôi đói bụng.”
Mặc Khuynh Thành mới trở về không được nghỉ ngơi khóe miệng liền giật giật, cô là bà mẹ sai, đói bụng tìm cô muốn uống sữa sao?
“Dì Trương, trong nhà có mì không?”
Cho dù có oán giận thế nào, cô cũng chỉ có thể nhận mệnh làm người mẹ, ai bảo chính cô tìm tới mấy người khỏe ăn như này đâu.
“Tôi muốn ăn chân gà!”
“Công tử, tùy tiện cho tôi chút là được.”
“Công tử...”
MD, cả đám bọn họ đều làm sao vậy, không lẽ là đặc biệt trở về tìm mình để được ăn?
Nhưng cô cũng coi như đoán được một nửa, nhưng không phải là chờ cô, mà là bận việc mà quên ăn cơm.
“Tiểu thư, tôi đã chuẩn bị xong rồi, mọi người mau tới ăn đi.”
“Dì Trương, tôi biết dì là tốt nhất! Thơm một cái.”
“Đới Thiên, cứ ở đó mà lấy lòng dì Trương! Dì Trương, tôi đi ăn trước, vất vả cho dì rồi!”
“Các người chậm một chút, đợi tôi với!”
“Chạy chậm liền không có, tôi có ngốc mới chờ cậu.”
Dì Trương đứng ở một bên cười tít mắt nhìn mọi người ăn như hổ đói, trong lòng liền thấy thỏa mãn.
“Dì Trương, vất vả cho dì rồi, nếu cảm thấy mệt mỏi, tôi dẫn bọn họ ra ngoài ăn.”
Cô có chút thương cho dì Trương, người của Mặc gia ít, lại thêm đôi khi sẽ bận việc mà không trở về dùng cơm, hiện tại lập tức muốn chuẩn bị lượng đồ ăn cho nhiều người ăn như vậy, cô nghĩ tới cũng cảm thấy mệt.
“Tiểu thư, tôi một chút cũng không mệt, bọn họ đều là người trẻ tuổi, trong nhà đã lâu không náo nhiệt như vậy, tôi làm nhiều chút, tay nghề cũng có thể được phát huy.”
“Đúng vậy đúng vậy, công tử thật sự là quá ích kỉ, tay nghề dì Trương tốt như vậy, còn không muốn chúng ta ăn, dì Trương, dì đừng quan tâm!” Đới Thiên vừa gặm chân gà, vừa oán giận.
“Xú nha đầu này, muốn tảo phản có phải không!” Tức giận trừng mắt một cái, đáng tiếc vẫn không đạt được uy lực.
“Công tử, thật sự là thật có lỗi, bọn họ thất lễ, tôi thay bọn họ xin lỗi cô.” Ăn uống no đủ xong Hà Gia Tường cầm lấy giấy ăn lau miệng, sau đó nói lời cảm ơn với dì Trương, “Dì Trương, tay nghề của dì giỏi quá, mới đến nước M vài ngày, chúng tôi liền cảm thấy ăn không quen đồ tây, may mà công tử dự kiến dẫn theo dì, bằng không chúng tôi quay phim xong trở về liền gầy đi một vòng.”
Người nấu cơm thích nhất là đồ ăn của mình đạt được khích lệ của mọi người, “Gia Tường, mọi người đừng khách khí với tôi, tay nghề của tôi cũng là nhờ có nhiều người như vậy mới có thể phát huy, cậu không biết đâu, Mặc gia ít người, bọn họ lại hay không về nhà, đáng thương cho một đống đồ ăn tôi nấu lên, sau cùng cũng chỉ có tôi với ông bạn già ăn.”
“Dì Trương, sau này chúng tôi sẽ tận lực về nhà giúp dì ăn.”
Cô cũng biết ý của dì Trương, người một nhà cho dù bận bịu thế nào cũng có thể cùng ăn cơm bên nhau.
“Ai, tôi nói cách khác, mọi người đều đã bận bịu công việc, không cần vì một bữa cơm mà đặc biệt trở về.” Dì Trương vội vàng nói, muốn là bọn họ thật sự mỗi ngày trở về, chính bà mới cảm thấy áy náy.
“Biết rồi, dì Trương, sau này, tôi nhất định bớt thời gian ở nhà bồi dì, đến như cái người kia, vẫn là thôi đi, nhìn thấy khiến phiền lòng.”
“Cô này mở mồm ra, liền không buông tha cho ai.”
Dì Trương dí dí trán của cô, trong mắt đầy ý cười, nhìn dấu vết giấu ở dưới cổ áo, vốn là sửng sốt, sau đó khôi phục bình thường.
Trong lòng thầm giao phó, tiểu thư còn giống như chưa trưởng thành, đại thiếu gia đây là nhịn không được rồi...
Tinh tế nhìn Mặc Dận liếc mắt một cái, cảnh xuân đầy mặt, xem ra chuyện này là thật, nhưng mà anh sẽ không làm ra chuyện tổn thương tiểu thư, nghĩ đến cũng không cần quá lo lắng.
“Tôi nói đúng là nói thật!”
“Đại thiếu gia, anh vẫn là quản người vợ này hẳn hoi, nếu không sẽ bò lên đầu anh đó.”
Mặc Dận sủng nịch nhìn Mặc Khuynh Thành một cái, “Tôi nguyện ý.”
Mọi người: “...” Nôn!
Thật buồn nôn, bọn họ chịu không nổi rồi!
“Được, đại thiếu gia, cậu mang tiểu thư lên nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ bưng đồ ăn lên cho hai người.”
“Được.”
Hai người không có từ chối, trực tiếp lên lầu.
Mới vừa đóng cửa lại, nụ hôn thình lình hạ xuống.
“Hí...”
Mặc Khuynh Thành mở to hai mắt, bên trong tràn đầy ác liệt, ai bảo anh không an phận, đau chết anh!
Buông cánh môi đỏ mọng ra, dơ tay sờ sờ khóe miệng bị xướt da, “Cục cưng, hóa ra em cầm cưng con chó.”
“Gâu gâu.” Người nào cùng thuộc tính với nó vậy?
Mặc Khuynh Thành đẩy Mặc Dận ra, ôm 18 vào trong lòng, có điều ngụ ý nói: “18 à, mẹ thấy cha của con không thích con rồi.”
“Gâu gâu.” Làm sao có thể! Nó không có làm sai chuyện gì mà!
“Sao lại không có khả năng được, anh ấy nói mẹ của con cầm tinh con chó, ngụ ý không phải là nói con thường xuyên cắn người sao.”
“Gâu gâu!” Nó ngoan như thế, làm sao có thể cắn người, chủ nhân, người quả nhiên không thích nó nữa rồi!
“Con cũng hiểu được anh ấy không thích con nữa có phải không, mẹ cũng hiểu được, đều nói đàn ông không phải cái gì đó, mẹ còn không tin, quả nhiên, những lời này nói đúng là chân lý.”
“Gâu gâu.” Nữ chủ nhân bị thương tâm, 18 sẽ an ủi người.
“Vẫn là 18 tốt nhất.”
“Gâu gâu.” Nữ chủ nhân cũng là tốt nhất.
Mặc Dận cứ như vậy nhìn một người một chó ngồi nói chuyện với nhau, mà lại cảm thấy đáng yêu.
“Cốc cốc.”
Mở cửa, dì Trương bưng mâm tiến vào.
“Tiểu thư, mau bỏ 18 xuống, nó vừa mới ăn no.”
“A...” Trách không được lại nặng như vậy, hóa ra vừa mới ăn no.
Tay nhỏ thuận thế đi lên, lần mò bụng nhỏ của 18, phình, rất bóng loáng.
“Gâu gâu.” Nữ chủ nhân, người ăn đậu hũ của nó!
“Kêu cái gì, con còn nói không cho sờ sao!”
“Oa hu...” Quá mất mặt, nữ chủ nhân quả thực vô sỉ!
Một trận gió lạnh cuốn sạch tâm trạng của cô đi, cảm giác tất cả không tốt rồi.
“Dận, nó dám ghét bỏ em!”
Ôm 18, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đối diện với mặt mình, quần áo khó có thể tin.
Mặc Dận dơ tay giữ lấy eo cô, nói khẽ, “Không có, nó là cảm thấy em rất đẹp rồi.”
“Oa hu!” Chủ nhân vậy mà trợn mắt nói lời bịa đặt!
“Xem xem, 18 cũng đồng ý lời anh nói đó.”
18 : “...” Nó chọn tử vong.
“Phụt...”
Vốn là cúi đầu nháy mắt tươi cười liền đầy mặt.
“Dận, anh nói thành thật đi, có phải đặc biệt yêu em không?”
“Ừ.”
18 che mặt, nó vậy mà bị ăn cẩu lương, vậy là gặp phải cẩu lương, này gọi là gì, chỉ có thể xem không thể ăn?
“Ai ôi, hai người đừng có tân hôn ân ái trước mặt chúng ta, còn đang ở trước mặt dì Trương, dì Trương, xem tôi cứu dì trước nước lửa kìa!”
Đới Thiên một tay cầm chân gà, một tay tùy tiện lấy mâm đồ trong tay dì Trương bỏ sang một bên, kéo bà ra khỏi cửa phòng.
“Hai người từ từ ân ái, đương nhiên, tôi không ngại nhìn hai người bốp bốp bốp...”
“Ầm.”
Mặc Dận bình tĩnh đóng cửa lại, đem toàn bộ chế nhạo ngăn ngoài cửa.
“Cục cưng, chúng ta ăn cơm đi.”
“Được.”
Đặt 18 xuống, đi tới trước bàn.
“Oa, sao dì Trương làm một đống đồ bổ máu vậy?”
Dựa theo thói quen bình thường, khẳng định bà sẽ làm cho bọn họ một đống đồ ăn yêu thích, nhưng đây lại là canh gà canh thịt dê, đây là chuẩn bị làm bữa bồi bổ sao?
Nghi hoặc của cô không có được câu trả lời, quay đầu nhìn lại, đánh giá trên dưới một loạt, cảm giác chỗ nào đó không đúng.
“Anh không có chuyện gì gạt em chứ?”
Từ lúc vào cửa đến giờ, bọn họ cẩn thận nghĩ lại phản ứng của mọi người, thời điểm Đồng Ôn Luân tới gần cúi đầu không dám nhìn mình, mà Đới Thiên còn mang theo ánh mắt nhìn trộm nhìn chằm chằm mình...
Cúi đầu liền thấy, dưới cổ áo rõ ràng có một vết ửng đỏ.
“Mặc Dận, sao anh không nhắc em!”
Lần này xong đời rồi, tất cả mọi người đều biết tối hôm qua bọn họ đã làm chuyện gì, nhất là dì Trương, khẳng định cũng biết rồi, bằng không cũng sẽ không chuẩn bị những thứ này.
“Mặc Dận, anh gặp xui xẻo rồi.” Dì Trương biết, người trong nhà khẳng định cũng sẽ biết, chậc chậc, nhớ tới Mặc Tuyển Thần cuồng con gái, đột nhiên tinh thần sảng khoái.
Mặc Dận trái lại không thèm để ý, một bộ thái sơn có sập trước mặt cũng không động đậy.
“Ừ, cục cưng, đến lúc đó em phải bảo vệ anh.”
Mặc Khuynh Thành bị anh đè ở trên ghế vỗ ngực nói, “Yên tâm đi, bản công tử nhất định bảo vệ anh.”
“Vậy thì cảm ơn công tử trước vậy.”
Ba ngày sau, Mặc Dận rời khỏi trở về nước Y.
“Công tác chuẩn bị chúng ta đã làm xong, hiện tại chỉ cần xác định thời gian khởi máy, công tử, công tử?”
Tôn Đức đẩy đẩy Mặc Khuynh Thành đang thất thần.
“A? A..., thời gian khởi máy liền định vào sau ngày mai đi, hôm nay mọi người nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần chuẩn bị công việc.”
“Vậy mọi người giải tán đi.”
Thu thập xong, Nicolai Môn Đặc đi tới bên cạnh cô.
“Mặc, cô làm sao vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?”
Từ sau lần gặp Mặc Dận ở bờ biển khi đó, Nicolai Môn Đặc liền giữ khoảng cách.
“Cảm ơn quan tâm, tôi không sao, chỉ là nghĩ chút chuyện thôi.”
Đúng vậy, cô đang nghĩ tới chuyện, rạng sáng hôm nay Mặc Dận rời đi, cũng giống hôm ở Đế Đô, không để cho cô đưa đi, cô cũng lựa chọn không đuổi theo.
Nicolai Môn Đặc trong lòng hiểu rõ, “Mặc, không cần khổ sở, phân li là vì càng tốt khi gặp nhau.”
Lời nói của anh ta bừng tỉnh tất cả, cô nhìn anh ta cảm ơn, nhìn người này bất cứ lúc nào cũng như thân sĩ.
“Ừ, cảm ơn anh.”
“Mặc, cô quá khách khí rồi.”
Rời khỏi biệt thự, cô cự tuyệt lời mời của anh ta, vẫn đi trên phố như cũ.
Ở trong này, cô không cần lo lắng người khác sẽ nhận ra cô, cho nên không ngụy trang gì cả.
“Khuynh Thành, khéo như vậy, lại gặp được rồi.”
Dừng bước lại, nhìn Nhan Tử Diệp đột nhiên xuất hiện trước mắt, chân mày liền nhíu lại.
“Xin chào tiên sinh, sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Nơi này cách nội thành nhộn nhịp một chút, trừ phi...
“Tôi ở nơi này, cô xem, tôi ở biệt thự cách đó không xa, hôm nay không có việc gì, chỉ đi ra ngoài một lát, không nghĩ tới gặp được cô, quả nhiên, chuyện duyên phận nói cũng không chính xác.”
“Đúng vậy, thật đúng là có duyên.” Cô cười xa cách, đôi mắt thâm trầm lại cất giấu cảnh giác.
Một lần trùng hợp, hai lần trùng hợp, quá nhiều lần trùng hợp thêm ở cùng một chỗ chính là làm có ý định, người này nếu là ngay từ đầu liền biết cô là ai, hoặc là fan của cô, hoặc là mang theo mục đích chú ý cô, cô đương nhiên sẽ chọn khả năng thứ hai.
“Khuynh Thành, sao cô còn gọi tôi là Nhan tiên sinh, khách khí quá, gọi tôi là Tử Diệp là được.”
“Nhan tiên sinh, tôi cảm thấy gọi Nhan tiên sinh là được.”
Nhan Tử Diệp cũng không bắt buộc, “Một khi đã như vậy, cô gọi Nhan tiên sinh cũng được, đúng rồi, Khuynh Thành, nếu chúng ta đã gặp, bằng không cùng nhau đi một lát đi?”
“Được thôi.” Nếu mang theo mục đích, cô sao có thể cự tuyệt.
“Khuynh Thành, người bạn trai của cô sao không đi cùng? Anh ta cũng thật là, một mình cô thân con gái ra ngoài rất nguy hiểm.”
“Anh ấy có việc, huống hồ nếu thực xảy ra chuyện gì, vẫn nên ngẫm lại xem tới cùng là ai nguy hiểm.”
“Ha ha...” Nhan Tử Diệp cười ôn hòa, khuôn mặt tuấn tú càng thêm hấp dẫn ánh mắt, “Khuynh Thành, tôi ngược lại không ngờ, cô lại thích nói đùa như vậy.”
Cô lắc lắc đầu, thật sự nói: “Nhan tiên sinh, lời tôi nói là thật...”
Nhan Tử Diệp nhìn cô tuy cười, nhưng trong mắt tất cả đều là thật sự, không có chút vui đùa nào, anh ta hiểu rõ, cô có bản lãnh ra ngoài một mình sẽ không bị bắt nạt.
“Xem ra Khuynh Thành thật sự rất lợi hại, như vậy tôi cũng yên tâm, nếu là để cho gặp chuyện không may mà nói, cô còn có thể bảo vệ tôi.”
“Để cho làm sao có thể...”
“Đứng lại!”
Mặc Khuynh Thành còn chưa nói xong, phía trước liền có hai người lao tới.
“Giơ tay lên, nếu không tôi liền gϊếŧ các người!”
Cho dù mang theo mặt nạ, ánh mắt màu xanh vẫn lộ ra thân phận của bọn họ, người ngoại quốc.
“Khuynh Thành, dựa vào cô vậy.” Nhan Tử Diệp giơ tay lên, cười nói.
Trong lòng Mặc Khuynh Thành thầm mắng, người này tuyệt đối là cố ý! Nếu không làm sao có thể vừa nói để gặp chuyện không may liền như vậy, chết tiệt! Tuyệt đối đừng để cô biết là ai sắp xếp, nếu không thì lão tử gϊếŧ cả nhà đấy.
“Hắt xì...”
Nhan Tử Diệp ở bên cạnh đột nhiên hắt hơi một cái, cô nghi ngờ nhìn anh ta.
“Ngại quá, gần đây không quen đất không quen cái.”
“Không có gì.”
A, không quen đất không quen cái? Rõ ràng là có tật giật mình.
“Các người ở đó nói vớ vẩn cái gì!”
“Bang...”
Trời, bọn họ dám trực tiếp nổ súng ở đây!
Mặt Mặc Khuynh Thành trầm xuống giơ tay lên, trơ mắt nhìn bọn họ từ từ đến gần.
“Mày, đem toàn bộ tiền bạc trên người cô ta đưa ra đây!”
Đối phương cầm súng, ép Nhan Tử Diệp tự mình đem tiền trên người Mặc Khuynh Thành lấy ra.
“Tự tôi lấy được.” Để cho người khác lợi dụng mò mẫm mình? Xác định chết cực kì khó coi?
“Ngậm miệng! Đàn bà thối, tao nói chuyện với mày hả? Có nghe hay không, nhanh lấy ra!”
Nhan Tử Diệp liền giơ tay lên, “Không có biện pháp, Khuynh Thành, ví tiền của cô để ở đâu?”
“Sau mông.”
Cô có cảm giác hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, chuyện xui xẻo này đến chuyện xui xẻo khác.
“Thất lễ rồi.”
Bàn tay chuẩn xác đưa ra phía sau, cố nén kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn đánh người, chờ đợi anh ta lấy ví tiền ra.
Rất nhanh, ví tiền liền được lấy ra đưa cho người kia.
Lật đi lật lại ví tiền, nhìn thấy bên trong không có tiền mặt, lập tức giận dữ mắng mỏ: “Người tới chỗ này vậy mà không có tiền, mày chơi tao hả!”
“Mày, đem ví tiền của anh ta ra đây!”
“MD anh quả trứng rùa! Lão tử nhịn lâu rồi đấy!”
Một cước đá tới, gã cướp liền ngã trên mặt đất.
“Tiểu thư tha mạng, tôi sai rồi, tôi không nên cướp của cô!” Người kia cuống quít quỳ trên mặt đất dập đầu.
Mặc Khuynh Thành nhìn xuống hừ lạnh một tiếng, “Không phải vừa nãy hung hăng lắm sao? Cướp của? Lão tử không quan tâm ông cướp bóc hay gϊếŧ người, chọc tôi khó chịu toàn bộ xuống địa ngục đi!”
“Không, không cần, tôi thật sự sai rồi, bỏ qua cho tôi đi, tôi trên có cha mẹ già dưới có con nhỏ, nếu thật sự không có cách nào khác, tôi cũng sẽ không làm chuyện này.”
“Khuynh Thành, hay là bỏ qua cho ông ta đi?”
Cô liếc xéo anh ta một cái, “Nhan tiên sinh, anh đây là đang cầu tình cho tên tội phạm?”
Nhan Tử Diệp hiển nhiên bị lời châm chọc này của cô làm cho nghẹn lại, sau đó cười giải thích, “Khuynh Thành, tôi biết chút tâm lý, cho nên đối với biểu hiện của người khác vẫn hiểu được chút, lời ông ta nói không sai.”
“Vậy thì thế nào, nếu lựa chọn làm như vậy, liền gánh vác hậu quả.” Mỗi một người gặp phải hoàn cảnh như vậy, chẳng lẽ liền lựa chọn tha thứ? Quá nực cười rồi.
“Vậy sao, hóa ra Khuynh Thành cho là như vậy...” Nhan Tử Diệp cụp mắt xuống, giọng nói có chút phiền muộn.
“Không sai, tôi không phải người lương thiện, huống hồ tôi là người tay không tấc sắt, anh cảm thấy ông ta sẽ tha cho tôi? Cho nên, ngoan ngoãn tới cục cảnh sát tự thú đi.”