Edit: windy
Một tuần sau.
Mặc Khuynh Thành mang theo đám người Tôn Đức chuẩn bị đi nước M.
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”
“Lily, Lily!”
Bọn họ còn đang ở phòng chờ đột nhiên bị một trận tiếng động lớn quấy nhiễu.
“Đây là minh tinh nào vậy, đã vậy còn có rất nhiều fan?” Đào Hề Nhiễm tò mò hỏi.
Lần này đi theo Mặc Khuynh Thành, ngoại trừ những nhân viên công tác ra, chỉ có một mình cô ấy.
Tại trước lúc xuất phát, bọn họ cũng bởi vì chọn người đi cùng mà cãi nhau, sau cùng vẫn là tự cô ấy tiến cử.
“Không biết.”
Mặc Khuynh Thành lấy di động ra, thản nhiên nói, một chút cũng không quan tâm phải biết người đó là ai.
Đào Hề Nhiễm đổ mồ hôi, An An nói quả nhiên đúng, cho dù khi nào thì, bản thân đều phải hàng giờ hàng giây biết hướng đi của Làng giải trí, đừng hi vọng một người không quan tâm những thứ này chú ý tới.
Có khi bọn họ cũng nghi ngờ, Mặc Khuynh Thành tới cùng có muốn tồn tại ở Làng giải trí không.
Tôn Đức nhìn vẻ mặt mọi người đều là mờ mịt, mở miệng nói: “Đây là minh tinh nước M mới xuất đạo không được bao lâu, cực kì nổi tiếng, gọi là Lily.”
“Lily? Cô ta là người mà rất nhiều hãng tranh nhau muốn cô ta làm đại ngôn, Lily sao?”
“Chính là cô ta, chỉ là không nghĩ tới cô ta vậy mà tới Hoa Hạ để phát triển.”
“Nhưng mà mọi người nói xem có trùng hợp không, chúng ta hôm nay ra nước ngoài phát triển, nếu là tôi tin tưởng chúng ta không biết mà nói, thật đúng cho là cô ta cố ý.”
Đối tượng đến như cố ý, không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là người ngồi giữa bọn họ kia rồi...
“Rắc rắc.”
Chẳng biết lúc nào Mặc Khuynh Thành đã bỏ điện thoại xuống, cầm lấy hạt dẻ để cắn.
Mọi người đầu đầy hắc tuyến, cô ấy tới cùng có nghe được lời bọn họ nói không.
Khớp xương ngón tay rõ ràng từ từ bóc hạt dẻ màu rám nắng ra, lộ ra phần hạt bên trong, nhét vào trong miệng.
“Mọi người vừa nói cái gì vậy?”
Miệng thỏa mãn, mới nhớ tới hình như bọn họ đang nhìn cô.
Mọi người: “Không, không có gì...”
Mặc Khuynh Thành nhún vai, tiếp tục ăn hạt dẻ.
Phía cửa ra, Lily một đầu tóc đen mắt đen đang mỉm cười chào hỏi fan.
“Lily, Lily!”
“Nữ thần Lily, kí tên cho tôi với!”
“Xin hỏi cô tới Hoa Hạ là có hoạt động gì sao?”
“Cô vừa mới xuất đạo không bao lâu, đã muốn đột phá tới đây phát triển, có phải quá mức tự tin hay không?”
Nơi nào có fan liền có phóng viên.
Garci vẫn là toàn thân mặc tây trang, “Vị phóng viên này, thực lực của Lily của chúng tôi không cần anh phải nghi ngờ, đến lúc đó chỉ cần coi tác phẩm là được.”
Lily không giống cô ta, ý cười đầy mặt, ôn hòa nói: “Vị phóng viên này, từ nhỏ tôi đã được mẹ nuôi dưỡng, đặc biệt hướng tới Hoa Hạ này, rất không dễ dàng gì có được cơ hội đi tới đây, nhìn thấy mọi người nhiệt tình như vậy, tôi rất hân hạnh được biết mọi người, cảm ơn.”
Nói xong, thâm sâu cúi đầu, khiêm tốn hữu lễ.
Phóng viên làm khó cô ta xấu hổ không nói thêm gì, đối với loại minh tinh này, bọn họ thật đúng là nói lời ác độc cũng không đứng dậy.
“Các vị lữ khách, chuyến bay đi nước M số hiệu MH1358 qua kiểm vé, mời tới...”
“Đi thôi.”
Đứng dậy vỏ hạt dẻ từ trên người rơi xuống, kéo hành lý đi tới trước khu kiểm tra vé.
“Oa, kia không phải là Mặc Khuynh Thành sao?” Một vị phóng viên mắt sắc nhìn thấy bóng dáng kia.
“Đúng rồi! Cô ấy là đi đâu vậy?”
“Đi lên hỏi chút chẳng phải sẽ biết sao.”
“Đúng, đi!”
Bên này cũng không có gì để hỏi, còn không bằng bắt lấy con cá lớn đột nhiên xuất hiện thì hơn.
“Mặc Khuynh Thành, xin hỏi cô muốn đi đâu vậy?”
“Có phải có công tác gì không? Có thể tiết lộ chút được không?”
“Người phía sau là người đi cùng sao? Người đông như vậy, có phải tham gia hoạt động lớn nào không?”
“Chẳng lẽ là quay phim?”
Đào Hề Nhiễm nhờ tới lời của An An nói, đứng ở phía trước Mặc Khuynh Thành, trên mặt treo một nụ cười đúng tiêu chuẩn, lộ ra hàm răng trắng tinh.
“Các vị phóng viên, hiện tại chúng tôi phải lên máy bay, thứ cho chúng tôi không thể trả lời được, nhưng mà tôi chỉ có thể tiết lộ là, chờ tới chúng tôi trở về, tuyệt đối là kinh hỉ.”
Các phóng viên: “...”
Câu vô nghĩa này mà nói, bọn họ làm như không có nghe thấy được không?
Đáng tiếc, đám người Mặc Khuynh Thành không có cho bọn họ cơ hội hỏi lại, lại thêm lần trước những phóng viên kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô đều bị gửi thư kiện, bọn họ cũng không có lá gan để mất chén cơm đâu.
Mấy ánh mắt trông mong nhìn bóng lưng Mặc Khuynh Thành tiêu sái rời đi, bi thương chảy ngược thành dòng sông.
Người nhìn bọn họ rời đi còn có Lily cực kì trùng hợp kia nữa.
Mang theo mắt kính, ngăn cản đi ánh sáng, nụ cười khóe miệng không đổi.
“Ngại quá, tôi còn có việc, mọi người nhanh chóng về nhà đi, đi đường cẩn thận.”
“Lily, đi đường cẩn thận!”
Ngồi trên xe, Garci hỏi: “Cô ta chính là Mặc Khuynh Thành?”
“Ừ.”
Lily cúi đầu tùy ý sờ sờ cửa xe.
Garci giật mình, cảm thán, “Cô thua cô ta, không ngoài ý.”
Lily dừng động tác lại, “Cô có ý gì?”
Cô lại không bằng kẻ ngu ngốc Mặc Khuynh Thành kia sao?
Garci cũng nhìn ra cô ta không vui, nhưng vẫn thật sự nói: “Lily, đây là sự thật, ban đầu xem ảnh chụp hoặc là phim truyền hình, tôi chỉ cho là cô ta có chút bản lĩnh, nhưng mà hiện giờ vừa thấy, cô ta rất mạnh, quan trọng nhất là, cô ta đang lấy rất nhanh tốc độ cường đại.”
“Tôi cũng đang rất mạnh, mà tôi còn xuất đạo trễ hơn cô ta, lại phát triển ở nước ngoài sớm hơn!”
Tháo kính mắt xuống, đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Cô ta làm sao có thể không bằng Mặc Khuynh Thành được, trước kia mình có thể thắng, bây giờ cũng có thể thắng!
“Đó là bởi vì Văn tiểu thư đem cô phó thác cho tôi, tôi giúp cô mở ra thông đạo, giúp cô thay đổi hình tượng, lại thêm tài chính cường đại, đặt ở trên người ai cũng sẽ thành công.”
Ngụ ý, nếu cô ta không ưu tiên với điều kiện như vậy lại còn không thành công, bản thân tuyệt đối sẽ không cần cô.
Lily cực kì tức giận, nhưng cô ta hiểu rõ, Garci nói cũng không có sai, tâm vì ngày tới gần thành công mà mạnh mẽ hơn, từ từ mới hạ xuống.
Garci mỉm cười, “Lily, cô có thể tỉnh táo lại, chứng minh tôi không nhìn lầm cô, tương lai ở phía trước, chờ anh ta trở lại, chúng ta từ từ thu thập.”
“Ừ.”
Hành trình 13 tiếng đồng hồ, mấy người rốt cục cũng tới nước M.
“Mọi người chính là Đạo diễn Tôn cùng Mặc tiểu thư phải không?”
Một người đàn ông trẻ tuổi tóc màu vàng kim xuất hiện trước mắt họ, cũng ôm lại cô một phen.
“Xin chào, Nox tiên sinh.”
Nicolai Môn Đặc chân mày đặc biệt nhíu lại, tươi cười càng thêm sâu sắc, “Trách không được cha bảo Mặc tiểu thư rất thông minh, quả nhiên, xin tự giới thiệu, tôi là Nicolai Môn Đặc Nox.”
“Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành.”
“Tôi là Tôn Đức.”
Thời điểm Tôn Đức giới thiệu, giọng nói có chút run rẩy, ông không biết sao Mặc Khuynh Thành có thể tìm được anh ta, người ông ta để ý chính là cha của Nicolai Môn Đặc, An Đông.
“Xin chào.”
Tôn Đức thu tay về, trong lòng bàn tay vẫn lưu lại ấm áp của người kia, cảm thấy càng thêm kích động, ông vậy mà có thể bắt tay với con trai của thần tượng!
Đợi cho tới khi tới nơi, ông còn chưa lấy lại được tinh thần.
“Đạo diễn Tôn, ông thất thần cái gì vậy, xuống xe thôi.”
“A... a...”
“Nhà của chúng tôi không lớn, mong mọi người không ghét bỏ.”
Mọi người thấy biệt thự trước mặt, trái ngược với các minh tinh khác mà nói, toàn biệt thự này tương đối nhỏ, cũng ấm áp.
Chung quanh đủ loại hoa dây leo, quấn quanh trên lan can, nhìn về thế giới bên ngoài.
“Đã đủ lớn rồi, ban đầu chúng tôi còn đang lo không biết ở đâu đây.”
Tôn Đức cực kì quý trọng cơ hội cuối cùng này, tình nguyện đem hết tiền bạc vào bộ phim này, cũng không nghĩ muốn có chút lệch lạc nào.
“Mọi người ở tại chỗ này đi?”
Nicolai Môn Đặc hiển nhiên cực kì kinh ngạc, anh chưa từng nghe cha mình nhắc qua chuyện này.
Tôn Đức: “...” Cái này gọi là cao hứng quá sớm sao?
Khóe miệng hơi cứng ngắc, không từ bỏ nhìn về phía Mặc Khuynh Thành.
“Nox tiên sinh, đạo diễn Tôn rất thích cha của anh, nếu không anh dọn ra một gian phòng cho ông ấy ở?”
“Không, không cần, Khuynh Thành, mọi người ở chỗ nào tôi liền ở chỗ đó.”
Nicolai Môn Đặc nhìn hai người, sảng khoái: “Không thành vấn đề, chúng tôi cực kì hoan nghênh.”
Cứ như vậy, chỗ ở của Tôn Đức được định xuống.
Tiến vào biệt thự, An Đông đang chờ bọn họ.
“Hắc, Mặc, cô cuối cùng cũng tới đây rồi!”
An Đông nhiệt tình đi lên phía trước, ôm Mặc Khuynh Thành một cái.
Cô cũng ôm lại, “An Đông, lần này làm phiền ông rồi.”
“Nói cái gì vậy, nếu không do hài lòng với kịch barn, cho dù giao tình tốt đi nữa, tôi cũng sẽ không đáp ứng.”
“Là tôi nói sai rồi.”
“Đừng đứng nữa, mau tới đây ngồi đi, Nicolai Môn Đặc, có thể ăn cơm rồi.”
“Vâng.”
Vợ của An Đông là người Do Thái, đầu óc thông minh thêm bề ngoài xinh đẹp đều di truyền đến trên người Nicolai Môn Đặc.
Bàn gốm sứ màu trắng tinh xảo xuất hiện, theo thứ tự đặt xuống trước mặt mọi người.
“Mặc, đây là bà xã của tôi Y Địch Ti, tay nghề của bà ấy không tệ, mọi người nếm thử đi.”
Hiện tại, nước M giờ đang là tám giờ sáng.
Có lẽ là vì chiếu cố tới khẩu vị của bọn họ, điểm tâm làm đều là đồ ăn Trung Quốc, hạt gạo trắng thoải mái nằm ở trong nước, bên trong ngẫu nhiên còn có táo đỏ thẫm.
“Y Địch Ti, thật sự là quá tri kỉ rồi.”
Thời gian bay dài, mọi người sớm đã mệt mỏi không chịu được, một chén cháo trắng, ấm dạ dày, hòa tan ủ rũ.
“Cảm ơn.”
Không khiêm tốn cũng không cao ngạo, một chút đều một vừa hai phải.
Sau khi ăn xong, ngoại trừ Tôn Đức ở bên ngoài, những người khác đều đi theo Mặc Khuynh Thành đi tới nơi đã chuẩn bị tốt.
“Xì xào.”
Đào Hề Nhiễm lần đầu tiên nhìn thấy biệt thự lớn như vậy, không, nên gọi là trang viên.
Nhìn cỏ không thấy bờ, biệt thự chằng chịt tự động, ở giữa có một dòng suối nhỏ xen kẽ.
“Tiểu thư.”
Trương quản gia được đưa tới trước một ngày để chuẩn bị.
“Chú Trương, vất vả cho chú rồi.”
“Gâu!” Chủ nhân, chủ nhân!
Một bóng dáng xinh xắn nhanh chóng vọt vào trong ngực cô.
“Gâu gâu!” Chủ nhân, có phải người không thích tôi không, cũng không gặp tôi!
Ánh mắt Mặc Khuynh Thành ôn nhu.
“18, con cũng đến đây hả.”
“Tiểu tư, 18 vụиɠ ŧяộʍ trốn trong xe đi theo.” Chú Trương giải thích.
Mặc Khuynh Thành dí nhẹ cái mũi của 18, “Con đó, nếu chú Trương không phát hiện ra, đi lạc thì làm sao bây giờ?”
“Gâu gâu!”
Nó sẽ không đi lạc, nó nhớ rõ mùi của chú Trương rồi!
Cô cũng biết 18 rất thông minh, không nói thêm câu nào nữa.
“Chú Trương, chú dẫn bọn họ đi dàn xếp xuống đi.”
“Vâng.” Chú Trương tạm dừng tay, nói với mọi người: “Các vị, xin đi theo tôi.”
Mặc Khuynh Thành mang 18 đi tới trong phòng quen thuộc, một lát sau, chú Trương tiến vào.
“Tiểu thư, đã sắp xếp xong rồi.”
“Ừ, chú có tra được tin tức của Dận không?”
Bọn bọ đã ở nước M, cách nước Y, rất gần rồi...
Chú Trương lộ ra vẻ ngượng nghịu, “Tiểu thư, chỗ đại thiếu gia không tra được tin tức gì.”
Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, cô cũng không hi vọng cái gì.
“Chỉ là, ngày hôm qua có người nhìn thấy đại thiếu gia mang theo Tô thiếu gia ra ngoài, đến nay vẫn chưa về.”
Năng lực của Mặc gia ở nước ngoài mặc dù rất nhỏ, nhưng sự tình đơn giản vẫn có thể tra được, huống hồ sau khi Mặc Dận rời đi hôm qua cũng không có tận lực giấu diếm.
Ông tiếp tục nói: “Theo như tin tức truyền đến, trên mặt Tô thiếu gia còn có vết bàn tay.”
“A, bị đánh?”
Đừng nói cô vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, thật sự là đối với Tô Nhạc Thiên không có hảo cảm gì, nhất là cậu ta còn mang người đàn ông của cô đi.
“Nhưng mà đại thiếu gia giống như mang theo cậu ấy rời khỏi.”
Một câu này, khiến cho cô càng thêm ghen tị, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể đi theo Mặc Dận!
“Tiểu thư, có cần liên hệ với đại thiếu gia không?”
Chú Trương đem chuyện xảy ra trong thời gian này để vào trong đáy mắt, ông thật sự đau lòng nhìn đứa nhỏ ông nhìn từ nhỏ tới lớn gặp nhiều chuyện như vậy, có lẽ đại thiếu gia đến đây có thể an ủi cô một phen.
“Không cần, anh ấy có việc cần hoàn thành, phía bên tôi cũng bắt đầu quay rồi, vẫn là thôi đi.”
Lời nói đến bên miệng liền thay đổi, cô rất muốn Mặc Dận tới, nhưng mà cô không thể.
Chú Trương cũng không nói lại đề tài này nữa.
Ngày hôm sau.
Khi bọn họ tới Nox gia, nhìn thấy Tôn Đức vành mắt thâm đen.
“Đạo diễn Tôn, ông làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon?” Đào Hề Nhiễm quan tâm hỏi.
“Hề Nhiễm, cậu hỏi câu này không phải vô nghĩa rồi sao, tối hôm qua đạo diễn Tôn ngủ ở nhà thần tượng, khẳng định là quá kích động rồi.”
Tuy thời tiết trở nên lạnh đi, nhưng Đới Thiên vẫn mặc một bộ váy ôm mông đơn giản, chỉ là bên ngoài mặc thêm áo khoác.
“Là như thế sao? Tôi còn tưởng rằng đạo diễn Tôn là vì ở trong này một mình cơ.”
Khóe miệng Tôn Đức cong lên, “Được rồi, chỉ là do chênh lệch múi giờ thôi, chúng ta nhanh chóng đi làm việc thôi.”
Ông ta rõ ràng là không muốn nhiều lời, bọn họ cũng không hỏi lại.
Chỉ là thời điểm ở trên tầng, Mặc Khuynh Thành đặc biệt đứng ở bên cạnh ông.
“Khẩn trương rồi hả?”
Tôn Đức vô thanh gật gật đầu.
Cũng không phải là khẩn trương thôi, ông rốt cuộc có bao nhiêu năm không làm đạo diễn rồi, mấy năm nay kiên trì cũng sắp thực hiện được rồi, nhưng càng là như vậy, ông lại càng không bình tĩnh được, cho dù đội hình cường đại, bất an cùng không yên tâm cũng không bớt đi.
“Yên tâm, tôi cũng không làm chuyện lỗ vốn.”
Nếu cô đã gia nhập vào, liền tin tưởng bộ phim này là được.
Không biết vì sao, nghe được câu nói tự tin này của cô, trong lòng Tôn Đức ngược lại bình tĩnh lại rất nhiều.
Tiến vào phòng họp An Đông đã chuẩn bị, người ở bên trong đã chờ trước.
“Mặc, cô đã đến rồi, tối hôm qua ngủ thế nào?”
Mặc Khuynh Thành tiến lên ôm một phen, cười nói: “Thời tiết nước M đẹp như vậy, lại thêm bữa sáng của Y Địch Ti, nghĩ ai không ngủ ngon đều rất khó.”
Lời này người nào chả thích nghe, An Đông cũng không ngoại lệ, năm tháng lưu lại dấu vết trên mặt ông ta, những thứ này theo nụ cười mà hiện lên.
“Mặc, những lời này từ trong miệng cô nói ra luôn luôn làm cho người ta có cảm giác thoải mái.”
Nicolai Môn Đặc cũng nói: “Cha, Mặc không chỉ có bộ dáng xinh đẹp, giọng nói cũng rất hay, mặc kệ nói cái gì cũng thấy cực kì thoải mái.”
Mày An Đông nhíu lại, con trai mình là dạng gì ông vẫn rất rõ ràng, chẳng lẽ...
“Nicolai Môn Đặc, xem ra con có ấn tượng tốt với Mặc Ấn.”
Nicolai Môn Đặc rất hào phóng thừa nhận, “Cha, nếu là có thể, con cực kì hi vọng cùng Mặc tiến thêm một bước nữa.”
Mọi người vừa nghe, người không rõ ràng lắm chế nhạo nhìn hai người, người biết ý liền im lặng nhìn, đáng tiếc người anh xem trọng lại là người đã có chủ rồi.
Trong đôi mắt màu xanh của An Đông ý cười dần dần nồng đượm, ông cũng cực kì thích Mặc Khuynh Thành, nếu là có thể cùng con trai ông ở bên nhau, quả thực chính là vui mừng gấp bội.
“An Đông, ông sẽ không thực động tâm tư này rồi chứ?”
Mặc Khuynh Thành chỉ là cười đáp lại Nicolai Môn Đặc, chỉ là nụ cười của An Đông khiến cô thấy bất đắc dĩ, cô chưa từng suy xét tới một cuộc tình như vậy, huống hồ trong nhà lại có một người tính chiếm hữu rất cao.
“Mặc, có cái gì không tốt sao, người Hoa Hạ các cô có câu, Yểu điệu thục nữ, Quân tử hảo cầu, cho dù cô không có cảm giác gì, nhưng cô cũng sẽ không cự tuyệt một thân sĩ có hảo cảm chứ?”
Mặc Khuynh Thành nghĩ muốn cự tuyệt liền nuốt trở lại, nếu đều đã nói như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, cô cũng nên để mặt mũi cho An Đông, thôi, vẫn là đợi ở riêng rồi giải thích rõ ràng vậy.
Đề tài này không có tiếp tục nữa, An Đông chỉ vào người trên ghế nói: “Mặc, đây là đoàn đội của tôi, cô đừng vội cự tuyệt, tôi biết đoàn đội của cô cũng đến, nhưng cô cũng biết, kĩ thuật nước M tương đối tốt hơn, đến lúc đó còn có thể hỗ trợ trao đổi ý kiến.”
Tuy nói như vậy, nhưng Mặc Khuynh Thành đâu nào không hiểu ý tốt của ông, thành tâm cảm ơn: “An Đông, cảm ơn.”
Sau đó, ông chỉ vào mấy người khác nói: “Bọn họ theo thứ tự là Lạp Lý Kage Tác Nhĩ, Johnny George, Eileen Hoắc Duy.”
Mặc Khuynh Thành chào hỏi từng người một, cô biết mấy người này chính là diễn viên An Đông tìm tới.
Lạp Lý có một mái tóc màu rám nắng, đôi mắt màu xanh, cho dù là ánh mắt bình thường, cũng có thể cảm nhận được nhu tình tràn ngập trong đó.
“Xin chào, tôi theo An Đông gọi cô là Mặc vậy, Mặc, có phải các cô gái Hoa Hạ đều có bộ dáng xinh đẹp như cô không, quả thực quá mê người rồi.”
“Cảm ơn, Lạp Lý, anh cũng rất được, nhất là ánh mắt.”
Bị người khác nói xin đẹp, là đàn ông đều sẽ tức giận, nhưng Lạp Lý lại không, ngược lại càng vui vẻ.
“Mặc, cô cũng hiểu được ánh mắt của tôi đẹp? Tôi còn tưởng rằng cô sẽ cảm thấy kỳ quái.”
“Làm sao có thể.”
Nó như viên đá màu xanh thần bí, chói mắt, còn tản ra ôn nhu, nhưng người như vậy cô liền đoán không có người trong lòng, cũng không có người theo đuổi, bởi vì người này giống như trung tâm, quả thực chính là tình nhân của đại chúng.
Nụ cười của Lạp Lý cũng cực kì ôn nhu, sau đó vừa khổ buồn bực nói: “Nếu không tại Nicolai Môn Đặc có hảo cảm với cô, tôi cũng sẽ không nhịn được mà muốn tiến thêm bước nữa.
Nicolai Môn Đặc trực tiếp tiến lên ngăn cản tầm mắt của anh ta, “Lạp Lý, anh đúng là không hề thiếu tình nhân.”
Lạp Lý bất giác xấu hổ, ngược lại đúng lý hợp tình nói: “Những người có sao giống với Mặc được, nếu là sớm chút gặp được cô ấy, những người khác sao có thể xuất hiện.”
Chậc, anh ta quả là cao thủ tình trường, xem Đào Hề Nhiễm bên cạnh mình, ánh mắt hận không thể trực tiếp dính lên trên người anh ta.
“Công tử, nếu cậu không phải đã có anh cả Mặc, mình thực rất xem trọng Lạp Lý đó.”
Mặc Khuynh Thành nhịn không được nhìn cô ấy một cái, thản nhiên nói: “Lời này của cậu mình cảm thấy cậu có thể tự mình đi tới trước mặt Dận mà nói.”
Đào Hề Nhiễm nghẹn lời, cười nịnh, “Công tử, mình chỉ nói đùa thôi, cậu đừng coi là thật.”
Nói đùa, nếu để Mặc Dận biết được, dựa vào cô còn chưa quen mặt, anh tuyệt sẽ không nhân từ nương tay đem cô ném vào quân doanh mất.
Mặc Khuynh Thành hừ lạnh một tiếng, bắt nạt kẻ yếu, bọn họ chính là ỷ vào sủng ái của mình.
“Lạp Lý, anh đừng nói nữa, cô gái này bộ dáng thật không tệ, đáng tiếc tôi là con gái, nếu không tôi cũng nhịn không được muốn thử xem.”
Thử cái rắm!
Cô rất tao nhã trợn mắt, cô xem như thấy rõ, cả đám này đều là người thích xem náo nhiệt.
“Eileen, cô làm phụ nữ liền đi quyến rũ đàn ông đi, thế nào, hiện tại đến phụ nữ cũng không tha?” Johnny bên cạnh cười cười, nói ra lời khiến Mặc Khuynh Thành vô lực mà châm chọc.
Eileen hờn dỗi liếc nhìn anh ta một cái, vốn là người ưu tú, cái nhìn này lại càng mê hoặc lòng người.
“Johnny, đàn ông có gì đẹp mà quyến rũ, chúng ta đều là người đi trên đỉnh cao, hiện tại đang lưu hành cái gì, trong lòng anh vẫn còn không rõ ràng sao?”
Mặc Khuynh Thành căng mắt lên, lưu hành cái gì? Sẽ không là cái mà cô nghĩ tới đấy chứ...
“Các người đủ rồi đó, cũng không xem xem giờ là lúc nào, công việc quan trọng hơn.” Nicolai Môn Đặc tri kỉ xuất hiện ngăn cản bọn họ tiếp tục nói.
Eileen thông minh nói một câu nói toạc ra tâm tư của anh ta, “Nicolai Môn Đặc lần đầu tiên quan tâm phụ nữ như vậy, cái này mặt mũi tôi muốn cho.”
Nicolai Môn Đặc buồn cười lắc đầu, quay về phía An Đông nói: “Cha, chậm trễ thời gian lâu như vậy, thật sự là thật có lỗi.”
An Đông không sao cả phất tay, “Nhìn bọn trẻ các con nói chuyện phiếm, ta cũng cảm thấy mình trẻ lên không ít, được rồi, nói chuyện phiếm tới đây thôi, chúng ta bắt đầu công việc hôm nay.”
Mọi người nhao nhao tìm vị trí ngồi xuống, nghe người đàn ông rong ruổi khắp Làng giải trí nói.
An Đông ngồi ở một bên, ý bảo Tôn Đức.
Tôn Đức cực kì khẩn trương, nhìn ánh mắt của mọi người, hầu kết lên xuống, thong thả từ vị trí của mình đứng dậy, đi tới phía trước bắt đầu.
Đèn chiếu mở ra, ho nhẹ một tiếng, tươi cười trên mặt cứng ngắc.
“Các vị, nói thật, đây là bộ phận tác phẩm đầu tiên của tôi, cũng là lần đầu tiên tôi đối mặt nhiều người như vậy, nhất là thần tượng có ở đây, khẩn trương đến tay cũng run lên.
Mọi người bật cười, bị lời ông nói trắng ra như vậy mà bật cười.
“Bộ tác phẩm này, là phim khoa học viễn tưởng, nói về một nhà khoa học, đạt được...”