Nam Chính À! Anh Phải Nghe Lời Em!

Chương 18: Bốn năm

Thời gian thật sự là thứ trôi qua nhanh nhất trong một đời người. Bốn năm trôi qua, bị nỗi nhớ nhà và tình cảm gia đình ràng buộc, tuy cuộc sống trải qua rất tốt đẹp nhưng vẫn khiến tôi đau buồn đến mức muốn chết đi!

Nhưng mà....qua bốn năm, tôi vẫn còn sống nhăn răng!

Phụ nữ là một loài động vật kiên cường nhất trên hành tinh này. Họ có thể chảy nước mắt không ngừng nhưng không bao giờ cạn. Hàng tháng phải đối mặt với "nạn" đổ máu liên tiếp một tuần liền mà không có vấn đề gì! Nếu nói họ yếu đuối vậy thì ai sẽ là người kiên cường đây?

Trong bốn năm này tôi đã từng thử làm được rất nhiều việc, quen được rất nhiều bạn, học hỏi được rất nhiều thứ.

Hôm nay tốt nghiệp, tôi và cô bạn Christine làm đủ dáng để chụp hình, sau đó cùng hẹn với nhau đi ăn uống và mua sắm. Nhưng mà...giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim.

- " Hey, Jessie! Christine! Sao hai em lại có thể bỏ qua một người đẹp trai như anh?"

Alex Ferguson- một chàng trai da trắng, tóc vàng, có đôi mắt màu hổ phách rất đẹp. Anh chàng này là người theo đuổi Christine, tôi bị kêu tên chỉ là " tiện thể " mà thôi!

Christine có vẻ khá bực bội với giọng điệu ngả ngớn của anh ta, rất không khách khí vung nắm đấm đe dọa:

- " Tránh xa Jessie yêu quý của tôi! Không thì tay của tôi không có mắt sẽ làm hỏng gương mặt đáng tự hào của anh đấy nhé!"

Bốn năm qua, trò mèo vờn chuột của hai người cứ diễn ra định kì hàng ngày hàng tuần, những lúc như thế tôi chỉ có thể đứng im chịu trận.

Alex vội vàng che mặt mình lại:

- " Christine! Em thật sự quá bạo lực!"

Sau đó, anh ta cười lớn, nháy đôi mắt màu hổ phách:

- " Nhưng mà anh thích!!!"

- " Thích cái đầu anh!"

Christine dùng sức đuổi theo Alex, chứng tỏ nắm đấm của cô sẽ không nể mặt anh ta. Tôi mỉm cười nhìn hai người, ngồi xuống một bên chờ đợi.

- " Anh đã bỏ qua điều gì phải không?"

Giọng nói nhẹ nhàng như dây đàn, tôi nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là anh- Harvey Potter.

- " Không!" tôi trả lời anh: " Là chuyện xảy ra như cơm bữa, không có gì mới cả!"

Harvey vốn là anh trai của Christine, sau khi ở chung không lâu, Christine liền dẫn anh trai mình tới giới thiệu cho tôi. Vốn là hai anh em nhưng tính cách khác nhau, chỉ có nét đẹp của họ là hoàn toàn giống nhau, sinh đôi cùng trứng, đều đẹp trai xinh gái cả!

- " Harvey! Sao anh ra lâu thế?"

Christine chạy đến sau khi đã hành hạ khuôn mặt Alex tơi tả. Harvey ngượng ngùng gãi đầu:

- " Anh xin lỗi, giáo sư Arthur hỏi anh một số vấn đề!"

- " À...". Christine và tôi nhìn nhau, hiểu!! Đúng là nhân tài luôn bận rộn, hẹn một bữa ăn mà phải đợi gần một tiếng đồng hồ.

Ăn xong bữa cơm chúc mừng. Tôi và Christine được Harvey đưa về nhà. Trên đường đi, Harvey hỏi:

- " Tốt nghiệp xong rồi hai em định làm gì?"

Christine thoải mái ôm lấy tôi, cười rất tươi:

- " Jessie đi đâu, em sẽ theo đến đó!"

Vấn đề được trả lại cho tôi, tôi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, hơi thất thần:

- " Em cũng không biết nữa!... Có lẽ sẽ trở về Việt Nam, sau đó tìm một công ty, nộp đơn xin việc thôi!"

Christine nhíu mày:

- " Cậu muốn trở về rồi à?"

Tôi kiên định gật đầu:

- " Ừ! Mình không trốn tránh nữa! Mình không có sai, mình trở về, một là thật sự nhớ quê hương, hai là mình phải đi dự đám cưới của bạn!"

Harvey thắc mắc:

- " Ai thế?"

- " Một người bạn thân!"

Harvey đưa chúng tôi về đến cổng nhà, sau đó lái xe rời đi. Tôi uể oải bước vào phòng, Christine cũng lủi thủi theo sau:

- " Cậu thật sự không cho anh mình một cơ hội nào sao?"

Tôi cười nhạt:

- " Harvey xứng đáng với những thứ tốt hơn!"

Christine hơi nổi giận:

- " Tại sao cậu lại hạ thấp bản thân mình như thế, Jessie? Mình cảm thấy cậu và anh mình rất xứng đôi!"

- " Xứng đôi hay không không phải chỉ nhìn là thấy được! Mình đối với anh ấy không có cảm giác!"

Christine kiên trì nói:

- " Sao không thử một lần? Nếu được, mình sẽ rất vui nếu hai người thành đôi!"

Tôi nhìn thẳng vào mắt Christine, thật sự tôi không muốn cô ấy buồn vì chuyện này.

- " Phép thử được lập ra để khảo nghiệm tình yêu. Giữa mình và anh cậu không có gì, thử cách nào đây? Cho dù có bao nhiêu cơ hội ở bên nhau thì sao? Anh ấy sẽ bị tổn thương! Mình không muốn chuyện đó xảy ra!"

- " Được rồi, được rồi!"

Christine xua tay:

- " Thua cái tính cứng đầu của cậu"

Tôi mỉm cười, thu dọn đồ xếp trong bali, vỗ vai an ủi Christine:

- " Được rồi! Đừng buồn nữa, ngày mai về nước mình sẽ dẫn cậu đi chơi!"

Christine nháy mắt hớn hở:

- " Hứa rồi đó!"

- " Ừ!"

Christine vui vẻ tung tăng trở về phòng, chỉ có tôi là hơi phiền muộn. Đám cưới của Phương Nghi và Thẩm Bách Niên muốn mời tôi làm phù dâu, tôi cảm thấy rất vui, nhưng mà khi về nước lại phải đối mặt với Hoắc Thiếu Khanh, nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu.

Hôm đó, trước toàn trường, anh vì Lương Khả Linh mà tát tôi một cái, tuy đã không còn đau từ lâu, nhưng trong lòng vẫn còn có khúc mắt riêng, bây giờ về gặp anh, không biết sẽ là thể loại biểu cảm gì?

Thôi! Không nghĩ nữa! Dứt khoát tránh mặt cho xong, được tới đâu hay tới đó!. Tôi trùm chăn lên đầu, quyết định ngủ sớm để mai còn lên máy bay.