Không lâu lắm, chỉ thấy Trương Siêu Quần ở phía xa hướng về bên này vung cánh tay hô to, mừng rỡ như điên, Võ Thanh Anh nhìn thấy kỳ quái, lẽ nào hắn phát hiện món ăn dân dã nào sao?
Trương Siêu Quần không ngừng mà chỉ vào dưới thân, vô cùng phấn khởi, Võ Thanh Anh cũng lây sang sự vui vẻ hắn, nàng nhoẻn nụ cười, hắn chạy vội chạy tới, khuôn mặt vui sướиɠ, kích động kêu lên:
– Đi! Chúng ta đi nơi đó! Ta đã tìm thấy thế ngoại đào nguyên rồi!
Nói xong liền nắm kéo tay nhỏ mềm mại Võ Thanh Anh, hướng về cái hang chạy đi, Võ Thanh Anh trong lòng như có hươu chạy, lúng túng đỏ mặt, trong lòng trách hắn lỗ mãng, trong lúc nhất thời thấp thỏm bất an, nhưng không nỡ lòng dãy tay buông ra, trước mặt là một rãnh sâu, Trương Siêu Quần cũng không nói gì, đem Võ Thanh Anh chặn ngang hông ôm lấy, nhảy một cái phóng qua, nhưng hình như là hắn vui mừng quá nên quên, vẫn không thả Võ Thanh Anh xuống, mà cứ ôm nàng vào trong ngực, phi thân về phía trước thật nhanh.
Võ Thanh Anh thẹn thùng, nàng cùng Vệ Bích từ nhỏ là một đôi thanh mai trúc mã, ái mộ lẫn nhau rồi yêu thích, nhưng cũng chưa từng thân cận quá như vậy, hiện nay toàn bộ thân thể đều bị hắn ôm lấy, xấu hổ đến cơ hồ muốn ngất đi, trên khuôn mặt ừng hồng, một câu cũng không dám nói.
Nàng cứ là cho rằng Trương công tử này nhìn qua rất là đạo mạo, chẳng qua là bởi vì quá vui mừng, vì lẽ đó trong lúc nhất thời quên đi những loại lễ nghi thế tục, làm sao biết, Trương Siêu Quần lúc này chính là đang âm thầm chặc lưỡi nhủ thầm:
“ Cặp chân dài này thực sự là co dãn a! Nếu tách ra hai cái chân này, sẽ là phong cảnh như thế nào đây!”
Trong chốc lát, hai người đã đến cái hang vừa rồi Trương Siêu Quần chui vào, chỉ thấy bên dưới thâm sơn cùng cốc, sắc màu rực rỡ, cây xanh giao tương thấp thoáng, quả nhiên là thế ngoại đào nguyên!
Võ Thanh Anh trừng lớn hai mắt, nhìn này cảnh tượng khó tin, ai sẽ nghĩ tới, ở nơi cao chót vót dốc đá trên đỉnh ngọn núi, lại có thể nhìn thấy một thung lũng có cảnh xuân tươi đẹp như thế này!
– Chúng ta, đi xuống đi!
Trương Siêu Quần trong lòng mừng như điên, sự thực đã chứng minh, suy đoán của mình là không có sai, quả nhiên chính là ở nơi đây rồi! Cửu Dương Chân Kinh ở trong bụng một con bạch viên dưới thung lũng này, xem ra ta vận may so với Trương Vô Kỵ kia còn thân thiết, diễm phúc tốt hơn, Trương Vô Kỵ một mình tội nghiệp xuyên sơn động mới tìm tới nơi này, còn ta thì là có mỹ nhân đi theo làm bạn nha!
– Trương công tử….công tử..
Võ Thanh Anh mặt hồng thấu, e thẹn không thể tả, thấp giọng nói tiếp:
– Trương công tử, muội nghĩ… nghĩ chính mình tự đi!
Trương Siêu Quần làm bộ kinh ngạc, thật giống như hắn đến giờ mới phát hiện mình còn ôm một người, vội vàng nói:
– Xin lỗi… xin lỗi, ta thật cao hứng, quên hết tất cả, đã đắc tội xin chớ trách.
Võ Thanh Anh e thẹn nói:
– Không sao, chúng ta đi xuống thung lũng đi!
Tiếng nói nhỏ như muỗi bay, chịu không nổi e thẹn…
Từ trên núi xuống, bám vào dây mây, cẩn thận từng li từng tí một, chỉ lo sẽ trượt chân rơi xuống, Trương Siêu Quần một bên hiệp trợ, rồi cũng phải kéo kéo, ôm cũng ôm, thật vất vả mới cùng nhau đến đáy vực, chỉ thấy dưới đáy thung lủng này bốn phía núi cao vờn quanh, tựa hồ từ xưa đến giờ không có người tìm tới, bốn phía tuyết phong xuyên vân, hiểm trở chót vót, khi cách mặt đất chừng hơn trượng, hắn lại ôm nàng chỉ khẽ nhảy một cái đã xuống tới mặt đất liền, thấy dưới chân là những ngọn cỏ nhỏ, êm dịu vô cùng, mũi hắn ngửi thấy những mùi hoa thơm ngào ngạt, tai lại nghe thấy tiếng muôn chim đua hót, xung quanh trên cây nào cũng có đầy trái chín treo lủng lẳng
Trương Siêu Quần lòng tràn đầy yêu thích, cùng Võ Thanh Anh sóng vai mà đi, xa xa trên cỏ có bảy, tám con sơn dương cúi đầu ăn cỏ, thấy hắn cũng không sợ hãi tránh đi, trên cây có hơn mười con khỉ nhảy lên đùa giỡn, xem ra ở đây các loại hổ báo mãnh thú thân thể cồng kềnh, không thể vượt qua đỉnh núi mà tới, nếu trong núi không thú dữ, hầu tử sẽ xưng bá vương.
Hai người đi một hồi, Võ Thanh Anh bỗng nhiên ai da kêu lên:
– Trương công tử, chúng ta chỉ lo hạ xuống thung lũng, nhưng nếu muốn leo lên, chỉ sợ khó có thể làm được a!
Quả nhiên, vách núi này chót vót, hạ xuống thì đã là gian nan cực kỳ, nếu như không có Trương Siêu Quần trợ giúp, chỉ sợ là vọng cốc than thở, nếu muốn leo lên, mặc dù là Trương Siêu Quần có khinh công cao như vậy, cũng khó mà làm được gì.
Trương Siêu Quần đương nhiên biết, ở trong thung lũng này, sẽ có Cửu Dương Chân Kinh, chỉ cần học được một chút, thì có thể công lực tăng lên rất nhiều, chuyện rời khỏi thâm cốc này, cũng không phải là việc khó, trong lòng hắn chắc chắc, nhưng cũng không thể hiển lộ ra mặt, chỉ lắng nghe Võ Thanh Anh than thở một trận.
Tuổi trẻ chính là tuổi trẻ, không đến bao lâu, liền bị thung lũng mỹ lệ này hấp dẫn, mọi buồn phiền tạm thời ném qua phía sau, tại đây khắp nơi đều có cây ăn quả, ở bên trong sơn cốc này bốn mùa như xuân, thực sự là không cần lo lắng sẽ chết đói, Trương Siêu Quần hái vài quả quả lê hạ xuống, hai người phân mà ăn.
Bên trong thung lũng này nhiệt độ thật là ấm áp, cái áo điêu cừu của Võ Thanh Anh đã không còn mặc được nữa, tại vì khi từ trên vách núi leo xuống, cái áo điêu cừu quý báu này đã đã biến thành vải vụn rách nát te tua, Võ Thanh Anh đảnh bỏ nó đi, ném qua ở một bên.
Sau khi nghỉ ngơi sau, hai người hướng về sâu trong thung lũng bước đi, ước chừng đi về hướng tây tầm hai dặm, thấy thấy trên một vách đá có một thác nước chảy xuống, có thể là do tuyết tan mà thành, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, nổi bật như một khối đá ngọc cực kỳ tráng lệ.
Thác nước tụ xuống ở dưới một cái đầm sâu trong suốt màu xanh biếc, đầm nước vẫn không ngập đầy, có thể là có nơi khác thoát nước, hai người xem xét một lát, thấy mỗi người tay chân nhuộm đầy bùn đất, còn có vô số gai ngạnh thảo cào trầy xước nhuốm máu, Trương Siêu Quần đến gần bờ đầm, cởi đôi hài vải, thân ngâm trong nước đầm tắm rửa.
Võ Thanh Anh ở một bên khác khoát tay rửa mặt, nhưng vẫn không chịu bỏ đi đôi hài, bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến, nếu thực sự là lên không lên nổi vách núi, chẳng lẽ sẽ với hắn ở đây sống đến hết đời sao? Mới nghỉ đến thì hai gò má nóng lên như bị sốt, trong lòng nàng lại có phần sợ sệt, lại có mấy phần ngọt ngào…
Nàng sợ Trương Siêu Quần nhìn thấy mình tỏ vẻ khốn quẫn, bối rối xoay người đi, bỗng nhiên “ tủm “ một tiếng, từ trong đầm nước nhảy lên một con cá, dài có tới hơn gần một thước, Võ Thanh Anh sợ hết hồn, ngã ngồi ở bên trong nước, ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trong làn nước xanh có rõ ràng mười mấy con cá bơi lội qua lại, có con bướng bỉnh ở ống quần nàng chạm vào…
Một đôi chân dài hãm dưới làn nước, nàng cúi đầu thì thấy chỗ kẹp lấy bắp đùi mình một cái tiểu khố hồng nhạt tơ tầm rất mỏng, lờ mờ che lấy một đám lông đen nhánh rậm rạp, một mực ẩn hiện dưới màu trắng của cái quần..
Trương Siêu Quần đã đi tới trên bờ, hắn bẻ một nhánh cây cứng rắn, ở bờ đầm lẳng lặng chờ đợi, đợi đến lúc có một đuôi cá vẫy lân trên mặt nước, dùng sức đâm xuống nhanh ở ngay giữa thân con cá, hắn quay đầu gọi nàng từ xa xa.
– Võ tiểu thư, chúng ta có cá nướng ăn rồi!
Trương Siêu Quần tiếng kêu to, hắn lên bờ lại gọi Võ Thanh Anh đi tìm chút củi khô, rồi từ bên cạnh dùng đá lấy lửa, đem cá nướng lên, không lâu mùi thơm cá nướng phân tán, cùng sưởi hong khô đồ, xong rồi hai người cầm lên con cá nướng gặm lấy gặm để, miếng cá đưa vào miệng thật là non mềm ngon ngọt, trong chốc lát, đã đem con cá nướng ăn sạch sành sanh.
Hai người ăn xong con cá này, rửa sạch tay, từng người vuốt cái bụng no, bắt đầu kiếm một địa phương sạch sẽ nằm nghỉ ngơi, chính là no bụng thì ấm cật , suy nghĩ bậy ba lại nổi lên, Trương Siêu Quần thấy bên cạnh mình cách đó không xa, Võ Thanh Anh khép hờ hai mắt, trên khuôn mặt đẹp biểu hiện tràn trề thỏa mãn, không khỏi mơ màng, nếu ở trong chốn đào nguyên này, đắp lên một gian phòng, làm những chuyện vô bổ như đánh đánh cá, hái các loại hoa, thì cũng thích ý cực kì.
Bất quá, chỉ tiếc là chỉ có một mình Võ Thanh Anh, cho nên hắn cảm thấy không được hoàn mỹ lắm, tốt nhất là có thể đem mẹ con Chu Cửu Chân, Tiểu Yến, Tiểu Phượng, tất cả các nàng đều đồng loạt ở đây, như vậy mới đúng là sinh hoạt tươi đẹp nhất…
Bất giác, nằm mơ màng, suốt trắng đêm chưa ngủ, Trương Siêu Quần đã ngủ say hồi nào không biết, trong giấc mơ ngủ, hắn cũng không biết, Võ Thanh Anh đã ngồi canh giữ ở bên cạnh hắn, nàng đang si ngốc nhìn hắn, trong lòng ngỗn ngang trăm mối tơ vò chuyển động…
Nửa đêm tỉnh lại, Trương Siêu Quần chợt thấy trong tay phảng phất có thêm cái gì, trơn bóng, mềm mại, giật mình mơ mơ màng màng mở mắt ra, dưới ánh trăng, Võ Thanh Anh cuộn mình nằm ở bên cạnh mình ngủ mê mang, ánh trăng lành lạnh, soi sáng ở trên khuôn mặt xinh đẹp tú lệ của nàng, phảng phất tỏa ra một tầng hào quang thánh khiết, Võ Thanh Anh sống mũi rất là cao thẳng, hơi có chút giống như là lai với người dị quốc, khí chất thanh xuân ôn nhu, khiến cho nam nhân bắt gặp đều sẽ sinh ra một loại cảm giác muốn bảo vệ nàng, da thịt trắng nõn, non nớt nhẵn nhụi vô cùng.
Trương Siêu Quần phát hiện, tay của chính mình, không biết từ lúc nào nào đang để ở trên lưng của nàng, cũng có thể là nàng trong lúc đang ngủ cảm thấy lạnh, nên chui vào trong ngực của mình, nhìn thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đoan lệ này, Trương Siêu Quần không khỏi tim đập nổ lớn.
Chỉ có điều, hắn cũng không lộn xộn, bàn tay tuy rằng đặt ở trên lưng người ngọc, nhưng cũng chỉ có để hờ, dù muốn sờ soạng vuốt ve cực kỳ mãnh liệt, nhưng cũng không dám động, sợ đánh thức nàng dậy.
Trương Siêu Quần thưởng thức tư thế ngủ duyên dáng của nàng, theo hơi thở đôi bầu vυ' chập trùng lên xuống, vóc người thướt tha, đặc biệt là cái hai cái đùi đẹp thật dài, khiến cho Trương Siêu Quần có loại kích động mãnh liệt, muốn cỡi đi cái quần dài của nàng, để nhìn ngắm cặp chân dài đẹp này so với Đinh Mẫn Quân ai càng hoàn mỹ hơn.
Võ Thanh Anh cùng Đinh Mẫn Quân vóc người cao cao, tương tự thanh mảnh theo vóc dáng người mẫu, nhưng có chút khác nhau chính là về khí chất, Đinh Mẫn Quân thì so cùng với người mẫu hiện đại gần gũi hơn một ít, nói cách khác chính là càng gần tới nữ tính hiện đại, hai người vóc người đúng là không phân cao thấp, nhưng Đinh Mẫn Quân thì có mấy phần nhiều hơn Võ Thanh Anh về sự thành thục, còn Võ Thanh Anh thì lại có chút ngây thơ của người thiếu nữ, dung mạo của nàng so với Đinh Mẫn Quân cũng vượt qua hai phần.
Bên trong thung lũng này, đỉnh núi cao trùng điệp, làm nơi này hoàn toàn tách biệt với thế gian, khí hậu cũng ấm áp như mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn có chút lạnh, cũng nhờ Võ Thanh Anh từ nhỏ tập võ, thân thể cường tráng, cho nên không phải vì một đêm ngủ lộ thiên mà chịu không nỗi, lúc này Trương Siêu Quần chợt nhớ tới lúc ban ngày nàng ném mất cái áo điêu cừu, liền đứng lên truy tìm trong ký ức khu vực nàng vứt áo, đi không bao xa, thì tìm tới nơi cái áo điêu cừu rách tả tơi, tuy rằng nhìn qua rất khó coi, nhưng vẫn có thể dùng làm chăn đệm, Trương Siêu Quần lượm lên, mang về đi tới trước mặt Võ Thanh Anh rón rén phủ thêm lên người cho nàng.
Buổi sáng hôm sau Võ Thanh Anh tỉnh lại, thấy trên người có thêm cái áo, ngẩn người ra, lập tức nghĩ tới đây là do Trương Siêu Quần lúc đêm che phủ lên cho mình, trong lòng ấm áp đến cực điểm, vừa thẹn vừa vui, đến lúc ngẩng đâu quay qua trái phải để nhìn, thì không thấy bóng người của hắn, nàng không khỏi hốt hoảng, ngực như là bị đánh mạnh, sự sợ hãi cô độc lập tức xông lên trong đầu, run rẩy hô to:
– Trương công tử! Trương công tử!
– Ta ở đây!
Từ xa xa xôi, có một giọng nói đáp lại.
Võ Thanh Anh mừng đến nước mắt chảy ra, đứng lên, hướng về phía Trương Siêu Quần xa xa chạy vội đến.
– Ồ! Đây là…
Võ Thanh Anh nhìn Trương Siêu Quần từ phía sau cái đầm đang lấy đất sét làm cái gian nhà nhỏ, tường chỉ bất quá cao tầm hơn một thước, nữa bùn đất nữa cành cây, thật chẳng khác nào như là làm cái ổ cho con chó.
Nhưng nếu để cho chó ở thì lại quá lớn, Võ Thanh Anh thấy hắn bận rộn, đem bùn đất cùng nước trộn lại cùng nhau, kinh ngạc hỏi:
– Trương công tử… công tử làm cái ổ chó để làm gì vậy? Làm sẵn chỗ ở cho con chó Uy Vũ đại tướng quân của Cửu Chân tỷ à?
Trương Siêu Quần ngẩn ra, cười nói:
– Tiểu thư nói bậy cái gì a! Cái gì ổ chó? Tiểu thư tự nói mình là chó sao?
– A! Là làm cho muội ở…?
Võ Thanh Anh mặt đỏ bừng, đúng là vừa rồi không phải là chính mình mắng mình?
Trương Siêu Quần nói:
– Ta xem tối hôm qua trời lạnh, tiểu thư thân là lá ngọc cành vàng, có thể bị cảm lạnh, chúng ta tạm thời là chưa có ra được khỏi đây, nên… nên làm gian nhà nhỏ này cho tiểu thư ở…
Trương Siêu Quần không nhịn được lại mỉm cười.
Võ Thanh Anh xấu hổ, gắt giọng:
– Trương công tử còn nói…
Trương Siêu Quần nói:
– Được rồi… được rồi, ta không nói nữa là được rồi, tiểu thư có đói bụng hay không? Nếu đói bụng, tự mình đi ra ngoài hái chút trái cây ăn đi, ta còn làm cho xong cái ổ này cho Võ tiểu thư đây!
Nói xong, hắn lại nở nụ cười.
Võ Thanh Anh liếc xéo hắn một cái, nói:
– Muội không đói bụng, muội đến giúp công tử.
Trương Siêu Quần lắc đầu nói:
– Không cần tiểu thư giúp, tay chân tiểu thư trắng nõn nà, đừng làm bẩn, đây là việc của nam nhân, chờ một lúc, ta làm cái bếp lò, sau đó dùng đất bùn này nặn vài cái chén bát, chờ cho khô, ta sẽ làm canh cá canh cá cho tiểu thư ăn!
Võ Thanh Anh nói:
– Còn phải làm cái bàn, chứ làm sao để chén bát?
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Đúng rồi, vẫn là tiểu thư nghĩ thật chu đáo!
Võ Thanh Anh thì cảm thấy mới mẻ thú vị, vui mừng nhảy nhót, nàng từ nhỏ sinh sống ở trong hào phú không buồn không lo, chưa bao giờ trải nghiệm quá cuộc sống như thế này, tất cả mọi thứ đều phải tự mình làm lấy, làm gì mà còn quản đến tay chân sẽ bẩn, nên đưa tay ra, bốc lên một nắm bùn đất, cười nói:
– Công tử nhìn này, muội đâu có sợ bẩn đâu? Muội muốn làm mây cái bát!
Hai người vui cười khỏi nói, cũng không biết là đang đùa giỡn hay là làm công việc, mãi đến tận giữa trưa, Trương Siêu Quần vừa mới làm xong gian phòng nhỏ này.
Gian nhà tuy nhỏ, nhưng cũng chứa đựng một người tránh mưa tránh gió ngủ, còn có một cửa ra vào, một cái cửa sổ nhỏ, vị trí giường lấy đắp đắp lên so với mặt đất cao hơn chút, Trương Siêu Quần trải lên cỏ xanh, dày đặc một tầng, hướng về trên nằm thử, quả nhiên vừa êm lại thoải mái, hắn đảo một vòng, thầm nghĩ:
“Ta chỉ làm một cái phòng nhỏ, đến buổi tối, nếu tiểu thư thấy ta nằm ngủ ở bên ngoài, thấy không tiện gọi ta vào ngủ chung…khà khà đến thời điểm đó… khà khà…”
Một mình ảo tưởng đến lúc giao hoan với Võ Thanh Anh, khi hắn đi ra, thấy nàng đang bận bịu, bên cạnh bày ra ba bốn cái chén nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo, chả giống cái hình dạng gì, hắn không khỏi không nhịn được cười, nói:
– Thật là mây cái chén đẹp a, cũng không biết nhà ai có hình dạng loại chén này, mấy trăm năm sau, nhất định sẽ trở thành đồ cổ, đáng giá ngàn vàng!
Võ Thanh Anh mặt đỏ lên, nàng cũng biết mình làm mây cái chén khó coi, quyệt miệng nói:
– Muội nhọc nhằn khổ sở hơn nửa ngày rồi, công tử cũng không biết khích lệ nhân gia một chút, nhìn này, chén tuy rằng không phải hình tròn, nhưng có chút như là đường viền hoa, cũng dùng đựng canh được vậy!
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Hừm, không sai, rất có nghệ thuật giá trị đây!
Võ Thanh Anh thấy hắn nín cười, liền vung tay hướng về hắn đánh tới….