Đi tới phía trước, Trương Siêu Quần tay nãi mà Hà Thái Xung đưa cho để dưới đất, hắn cũng ngồi xuống, cười nói:
– Vừa rồi Hà chưởng môn đưa, cũng không biết trong đây là cái gì?
Dương Bất Hối tò mò nhất, bò lên, đi tới bên cạnh Trương Siêu Quần, hai con mắt đen lay láy tràn ngập hào quang, dựa vào ở trên người hắn, nói:
– Đại ca ca, mau mở ra cho Bất Hối xem a, không biết có bánh mứt hay hoa quả trái cây không!
Trương Vô Kỵ ha ha:
– Đường đường là chưởng môn phái Côn Luân làm sao mà keo kiệt đưa mứt hoa quả như thế? Chắc có thể là kim ngân…
Trương Siêu Quần nói:
– Vô kỵ, ngươi đến mở ra xem.
Trương Vô Kỵ khoát tay nói:
– Siêu Quần ca đến mở ra đi, bất kể là cái gì tiểu đệ cũng sẽ không cần.
Trương Siêu Quần cười nói:
– Nếu quả thật là là kim ngân, nếu ngươi không muốn, ta cũng không muốn.
Trương Vô Kỵ thật là bướng bỉnh, nhìn hướng về Tiểu Ngư tiểu nhạn, nói:
– Nếu chúng ta ai cũng không muốn, vậy thì chuyển tặng qua cho Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn tỷ tỷ đi!
Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đồng thời xua tay, Tiểu Ngư nói:
– Điều này làm sao có thể như vậy? Tỷ muội ta cũng không muốn.
Trương Siêu Quần tức giận liếc nhìn bọn họ rồi nói:
– Có ngân lượng mà không muốn là ngốc, Vô Kỵ ngươi là tiểu tử ngốc, Tiểu Ngư Tiểu, Nhạn cũng là hai cô nương ngốc, lề mề vậy là ta đến lấy hết..
Dương Bất Hối từ lâu trợn lên đôi mắt tròn tròn, cái đầu nhỏ tụ tới nhìn, túi vừa mở ra, lập tức ánh vàng chói lọi, ánh sáng loá mắt, quả nhiên là kim ngân châu báu, Dương Bất Hối chả thấy hoa quả trái cây mà mình thích, nên bĩu môi.
Trương Siêu Quần tiện tay lấy ra một viên minh châu, lớn bằng quả trứng chim cút, tròn vo, ở dưới ánh trăng lập loè hào quang sáng trắng, Trương Siêu Quần chậc lưỡi than thở, thả xuống trở lại, lại lượm một khối ngọc bài to bằng lòng bàn tay, màu ngọc bích xanh mơn mởn, long lanh tia chớp, Trương Siêu Quần không hiểu được giá trị những thứ này, chỉ biết là hàng có giá, lăn qua lộn lại liếc nhìn một hồi, dĩ nhiên tât cả đều không phải là vật thông thường, Trương Siêu Quần thở dài nói:
– Hà Thái Xung quá thật là quá giàu!
Đem bao tài vật gói lên, thuận tiện giao cho Tiểu Ngư, nói:
– Ngươi giúp ta cất cẩn thận, chúng ta hôm nay ở ngay đây nghỉ ngơi, chờ trời hừng đông, tìm xem chung quanh phụ cận có tiều phu nào, nhờ người chỉ đường cho chúng ta đi đến Tọa Vọng Phong.
Tiểu Ngư tiếp nhận bao đồ vật, hơi kinh ngạc, cô nương này không nghĩ tới tại sao Trương Siêu Quần tín nhiệm mình như thế, phải biết cái bao nho nhỏ này, nhưng là giá trị liên thành, Tiểu Nhạn tiếp lời hỏi:
– Công tử muốn đi Tọa Vọng Phong sao? Vậy cũng không cần đi tìm tiều phu, hai tiểu nữ cũng biết.
Trương Siêu Quần vui vẻ nói:
– Các ngươi biết được Tọa Vọng Phong ở đâu?
Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn đồng loạt gật đầu, Trương Siêu Quần cười nói:
– Đúng rồi, các ngươi đều là người địa phương ở đây mà, quá tốt rồi, như vậy chúng ta không cần tìm người hướng đạo.
Ngay sau đó, ngồi nói chuyện một lúc, Dương Bất Hối cùng Trương Vô Kỵ buồn ngủ, Trương Siêu Quần cởi xuống áo khoác ngoài, phủ lên cho hai người bọn họ, quá một canh giờ sau, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn cũng ngồi ngủ….
Trương Siêu Quần khoanh chân điều tức, hắn biết, ở cái thế giới võ hiệp này, là cường giả vi tôn, vừa rồi chính mình cùng giao thủ với Ban Thục Nhàn, tuy rằng đã chiếm có chút thượng phong, nhưng phải dựa vào chính cây chủy thủ hợp kim chém sắt như chém bùn, không ngờ đánh gãy trường kiếm của phụ nhân, lúc này mới chiếm được tiên cơ, cứ việc mình dùng Ngọc Nữ kiếm pháp, nhưng tu vi nội lực còn thấp, dựa vào kiếm pháp tinh diệu bù đắp là không được, thật đáng tiếc …cái giường hàn ngọc không thể mang theo bên người, nếu như là có thể, có thể thật là một năm sau sẽ vượt qua được Ban Thục Nhàn.
Bên trong nội công, chú ý hô hấp thổ nạp, đa dụng phúc thức hô hấp pháp, tinh thần tập trung, từ đó tiến lên dần dần, mới đạt đến sự tinh thâm, dựa theo tháng ngày tích lũy từ từ nội lực, giống như là đào một cái hố, khởi đầu rất cạn, theo sự tu luyện không ngừng, từ từ đào càng sâu, thì có thể tích trữ nội lực càng nhiều.
Trời tối khung cảnh vắng lặng, đang thổ nạp điều tức, chợt Trương Siêu Quần nghe từ xa xa truyền đến tiếng bước chân, tốc độ không nhanh, nên cũng không biết được có phải là cao thủ nội gia hay không, trong lòng cảnh giác hiếu kỳ, lúc này trời đã sắp sáng, là ai vào lúc này còn lãng vãng ở nơi đây?
Nếu không phải cao thủ, nghe tiếng bước chân cũng chỉ có một người, Trương Siêu Quần cũng không có cần đánh thức mọi người, hồi lâu, mới có người đi đến lại đây, sau khi nhìn rõ ràng, Trương Siêu Quần thật là kinh dị, người kia không phải là ai khác, đó chính là Ngũ phu nhân của chương môn Hà Thái Xung!
Phụ nhân…phụ nhân này không phải là muốn tới gặp mình để luyện nữ tử bí thuật chứ? Trương Siêu Quần tim đập nổ lớn, mình đã từng nói với phụ nhân này, học tập nữ tử bí thuật, nhất định hai người phải cùng giao hoan, thì mới có thể thành công, lẽ nào Ngũ phu nhân lại vì… vì muốn lấy lòng Hà Thái Xung, cam nguyện trả giá như vậy, để đánh đổi được luyện thành bí thuật thu hẹp lại cái hang động âʍ đa͙σ của mình?
Ngũ phu nhân đi đến càng gần, đã nhìn thấy Trương Siêu Quần, Ngũ phu nhân liền đứng lại, chần chờ đứng im ở chỗ cũ, gió muộn thổi tới, làm tấm sa màu tím đậm che mặt bay lên phất phơ, lộ ra làn da thịt trắng nõn hồng hào ….
Như là đã hạ quyết tâm, Ngũ phu nhân chậm rãi hướng về phía Trương Siêu Quần đi tới, hắn thở dài, đứng lên đến đón lấy người phụ nhân này.
– Phu nhân… bí thuật này thật sự trọng yếu như thế sao? Phu nhân cam nguyện trả giá như thế này à? Có đáng giá không?
Trương Siêu Quần nhẹ giọng nói.
Ngũ phu nhân ngẩn người ra rồi nói:
– Ta… ta không phải đến đây để luyện.. nữ tử bí thuật gì đó, mà ta tới cầu công tử một chuyện….
Trương Siêu Quần trợn mắt, không phải đến học nữ tử bí thuật thì đến đây làm gì! Thấy trong đôi mắt Ngũ phu nhân tuy ngượng ngùng bất an, nhưng trong suốt cực kỳ, không giống như là nói dối, huống chi, người đã đến trước mặt, đêm hôm khuya khoắt đuổi theo mấy dặm đường giờ mới đến, Trương Siêu Quần thở phào nhẹ nhõm vì biết không phải là chuyện như hắn nghĩ tới, đồng thời lại mơ hồ có chút thất vọng…
Ngũ phu nhân trong mắt kiên định càng thêm sâu hơn, dứt khoát nó:
– Công tử là người của phái Võ Đang, phái Võ Đương so với phái Côn Luân thì có uy danh nhiều hơn đúng không?
Trương Siêu Quần trong lòng không tìm được manh mối, không biết phụ nhân hỏi chuyện này để làm cái gì, gật đầu trả lời:
– Trung Nguyên đệ nhất đại bang là Cái Bang, đệ nhất đại giáo là Minh giáo, đệ nhất đại phái là phái Thiếu lâm, Võ Đang là xếp hạng sau Thiếu Lâm, nên cứ so với phái Côn Luân thì hơn đi, Ngũ phu nhân vì sao lại hỏi đến điều này?
Ngũ phu nhân thở dài, nói:
– Vậy thì tốt rồi, ta thấy công tử kiếm pháp tinh diệu, ngay cả đại phu nhân cũng không phải là đối thủ của công tử, vì lẽ đó ta yên tâm, ta muốn đi theo công tử!
– Cái gì..?
Trương Siêu Quần kêu lên cả kinh nói:
– Ngũ phu nhân …nói cái gì?
Ngũ phu nhân khuôn mặt phía sau tấm khăn che mặt nổi lên một tia đỏ ửng, nói:
– Xin thứ lỗi, là ta nói chưa rỏ ràng, không phải là ta muốn đi theo công tử…mà là muốn nhờ công tử mang ta rời hỏi phái Côn Luân, nếu như công tử có thể mang ta đi đến Trung Nguyên, thì ta nguyện ý lấy ..thân báo đáp!
Nói tới chỗ này, Ngũ phu nhân quỳ xuống.
Trương Siêu Quần càng thêm không hiểu, quay đầu liếc nhìn nhóm người Trương Vô Kỵ đang ngủ say, hắn chỉ vào một chân đồi nhỏ cách đó mấy trượng rồi nói:
– Ngũ phu nhân, xin mời đi theo tại hạ.
Đi tới một nơi yên lặng vắng vẻ, Trương Siêu Quần hỏi:
– Ngũ phu nhân…phu nhân đã suy nghĩ chín chắn chưa? Tại sao lại nói muốn rời khỏi phái Côn Luân? Hà chưởng môn coi phu nhân như trân như bảo, tại hạ thấy Hà chưởng môn thật sự là rất tốt với phu nhân đấy…
Ngũ phu nhân bỗng nhiên khóc lên nức nở, vành mắt lập tức ửng đỏ, Trương Siêu Quần nghe nàng ríu rít tiếng khóc, chỉ lo nàng kinh động đến Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, tay chân hắn luống cuống nói:
– Ngũ phu nhân, trước tiên xin phu nhân đừng khóc, có chuyện gì khó xử cứ nói cho tại hạ nghe, nếu tại hạ có thể giúp đỡ được, thì sẽ tận lực giúp cho, xin phu nhân đừng khóc, nếu bị người khác nghe được, cho rằng tại hạ đã làm nên chuyện không đúng.
Ngũ phu nhân nghẹn ngào gật đầu, tiếng khóc dần dần nhỏ lại nói:
– Trương công tử, chắc công tử cũng biết tại sao ta bị Kim Ngân Huyết Xà cắn rồi, tất cả là do đại phu nhân đứng trong bóng tối hạ độc thủ ta, đại phu nhân hận ta cùng với nàng tranh giành sự sủng ái của Hà Thái Xung, nên muốn đẩy ta vào chỗ chết, nếu như ta còn không đi, lẽ nào lại chờ đại phu nhân tiếp tục đến hại ta sao? Hà Thái Xung biết rõ là đại phu nhân làm, nhưng bất cứ cái gì cũng không dám nói, Hà Thái Xung rất sợ đại phu nhân, nếu như đại phu nhân hại ta lần nữa, ta sẽ đi đến nơi nào tìm ngươi cùng với tiểu thần y kia? Nếu như ta chết rồi, Hà Thái Xung cũng không dám nữa câu động đến đại phu nhân, vậy thì ta có giống như là trân bảo hay không?
Trương Siêu Quần á khẩu không trả lời được…
Ngũ phu nhân bỗng nhiên cười gằn, nói tiếp:
– Trương công tử… ngươi biết ta tại sao vào lúc khuya khoắt này lại đi ra ngoài tìm ngươi không ?
Trương Siêu Quần lắc đầu.
Ngũ phu nhân một đôi mắt tràn ngập bi thương mắt, nhìn lên ánh trăng trong vắt, nói:
– Trương công tử có chỗ không biết, kỳ thực là trước đây ta bị Hà Thái Xung trắng trợn cướp đoạt lấy, hai năm trước, ta vốn đã gả cho nhà sát vách cùng thôn, một người họ Thường nhà nông hộ, đến ngày đón dâu, gặp chuyện không may, người phu nhấc kiệu hoa bị trợt chân té ngã, cỗ kiệu lật xuống, ta từ bên trong kiệu bị té ra ngoài, vừa vặn từ nơi nào đó Hà Thái Xung lại nhìn thấy, thấy ta xinh đẹp, lập tức liền gọi thủ hạ đệ tử đến cướp đoạt ta, người bên nhà dâu, đầy đủ tất cả 40, 50 người, đều bị Hà Thái Xung cho người gϊếŧ chết hết tại chỗ, sau đó Hà Thái Xung vẫn còn không có bỏ qua, tìm đến Thường gia, đem cả nhà hắn mười ba nhân khẩu tàn sát, trong hai năm qua, tuy rằng Hà Thái Xung đối với ta coi như không tệ, nhưng bất quá chỉ là dùng ta để thỏa mãn, muốn nói ta là công cụ để Hà Thái Xung phát tiết cũng không sai, vậy gia đình ta cùng với Thường gia từ trên xuống dưới bị Hà Thái Xung hại chết mấy chục nhân mạng, thì nên tính toán sao đây?
Trương Siêu Quần nghe qua giận không nhịn nổi, hắn nắm đấm nắm lớn tiếng nói:
– Không ngờ tới Hà Thái Xung là con người như vậy! Chuyện này… chuyện này…
Trương Siêu Quần dù sao cũng là người đến từ nền văn minh hiện đại có xã hội pháp chế xuyên qua đến đây, nên chưa từng nghe qua chuyện kinh hãi như vậy, khiến cho hắn giận sôi về thảm án này, tức giận không chỗ phát tiết, một quyền đánh về phía bên cạnh một cây đại thụ.
Cú đấm này ẩn chứa hất mười phần công lực, lại là do hàm phẫn đánh ra, “răng rắc ..” tiếng vang, cây đại thụ bị hắn một quyền kích nứt, từ bên trong bẻ gẫy nát vụn, uy thế cỡ này chấn ra tiếng động, làm ở ngoài cách đó mấy trượng, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn, Trương Vô Kỵ cùng Dương Bất Hối đều thức tỉnh, bốn người ngơ ngác nhìn qua bên này, Trương Siêu Quần hô to:
– Không có chuyện gì, các người cứ nghỉ ngơi đi.
Chỉ là, bọn họ không biết phát sinh ra chuyện gì, làm sao ngủ tiếp đây?
– Lẽ nào đây là thảm án diệt môn, không có ai quản sao? Hàng xóm trong thôn không ai báo quan à?
Ngũ phu nhân cảm thấy hắn hỏi câu này đến mức thật là ấu trĩ, thê lương nở nụ cười, nói:
– Côn Luân phái là Tây Vực đệ nhất đại phái, tai mắt thông thiên, không có quyền thế thì dân chúng tầm thường nào dám lý luận? Còn như là báo quan, thì có được gì? Chỉ có thể tự dưng rước họa vào thân.
Trương Siêu Quần từ từ suy nghĩ lại, thời buổi này là những năm cuối Nguyên triều cho nên hỗn loạn, ai mà để ý tới dân chúng tầm thường chết hay là sống? Đúng là chính mình thật là không biết gì…
Ngũ phu nhân lại nói:
– Trương công tử…công tử thấy ta ở Thiết Cầm Cư thì được mọi người kính trọng, Hà Thái Xung lại rất tốt với ta, kỳ thực là ta luôn bị giám thị, trong hai năm qua, ta đều không được phép đi ra khỏi Thiết Cầm Cư nửa bước, Hà Thái Xung sợ ta chạy trốn, trong bóng tối dặn dò đệ tử nghiêm ngặt canh giữ, không được cho đi ra bên ngoài, đêm nay ta đi ra được…đó là do chủ ý của Hà Thái Xung.
Trương Siêu Quần cảm thấy lẫn lộn, nói:
– Vậy tại sao Hà Thái Xung lại chịu để phu nhân đi ra?
Ngũ phu nhân thở dài nói:
– Hà Thái Xung biết công tử hiểu được bí thuật nữ tử, muốn ta đến gặp công tử hy sinh..thân xác một lần để học bí thuật này, xong rồi trở về để..phục vụ hắn… với hắn…
Trương Siêu Quần mắng to :
– Vô liêm sỉ….thật là vô liêm sỉ!
Bàn tay phải vỗ ngực, cất cao giọng nói:
– Tại hạ đáp ứng phu nhân, sẽ dẫn phu nhân đi đến Trung Nguyên, phu nhân có muốn hay báo thù hay không!
Trong đôi mắt Ngũ phu nhân lập loè ra ánh sáng dị dạng, cắn răng nói:
– Muốn! Không lúc nào ta quên được mối thù này.
Trương Siêu Quần gật đầu:
– Trung Nguyên có tam đại phái, Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, trong đó phái Nga Mi là lấy nữ tử làm đệ tử chiếm đa số, tại hạ cùng chưởng môn phái Nga Mi có chút giao tình, để tại hạ nhờ với chưởng môn Nga Mi, nhận phu nhân gia nhập phái, sau này học võ công cho giỏi rồi quay trở lại tìm Hà Thái Xung lão súc sinh này báo thù!
Ngũ phu nhân lấp loé lệ quang, quỳ ở trên mặt đất, nức nở nói:
– Cảm tạ Trương công tử! Như sau này có thể báo đại thù, ta đồng ý tan xương nát thịt báo đáp lại đại ân!
Trương Siêu Quần đưa nâng nàng dậy, nói:
– Cảm ơn tại hạ làm cái gì? Phàm là ai có chút lương tri đều phải làm chuyện này mà.
Suy nghĩ một hồi, Trương Siêu Quần hỏi:
– Hà Thái Xung để phu nhân đi ra, lão ta không lo lắng phu nhân sẽ chạy trốn sao?
Ngũ phu nhân nói:
– Hà Thái Xung bảo ta sau khi quá bình minh thì phải quay trở lại, Côn Luân Sơn tuy rộng lớn, thế lực phái Côn Luân trãi dài khắp nơi, ta không có võ công, trong một đêm, thì có thể lẫn trốn đi nơi nào?
Trương Siêu Quần gật gật đầu, nói:
– Vậy chúng ta không nên chậm trễ, hiện tại phải đi ngay, trước tiên sẽ đi đến đỉnh Tọa Vọng Phong, tại nơi đó, sẽ có người giúp đỡ chúng ta.
– Sẽ nghe theo sự sắp xếp của ân công!
Trương Siêu Quần nói:
– Phu nhân sao lại gọi tại hạ là ân công? Nghe không quen, phu nhân cứ gọi là Trương công tử đi.
Ngũ phu nhân đáp lại, Trương Siêu Quần dẫn nàng đi tới nhóm người bọn họ, liền gọi Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn hai tỷ muội lập tức dẫn đường, hắn dẫn Trương Vô Kỵ, Ngũ phu nhân thì ôm Dương Bất Hối, đoàn người hướng về đỉnh Tọa Vọng Phong phương bước đi.
Trên đường, Trương Siêu Quần thấy Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn không nói tiếng nào, biết các hai tỷ muội có chỗ hiểu lầm, chỉ sợ trong lòng coi mình lừa cướp nhân thê của người, liền đơn giản giải thích sự tình ngọn nguồn, đương nhiên cái gì nữ tử bí thuật .. thì không nói với các nàng, Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn nghe được thảm kịch củ phu nhân, đối với nàng lập tức liền thân thiết, phu nhân cũng không muốn Tiểu Ngư, Tiểu Nhạn xưng hô gọi mình là Ngũ phu nhân nữa, nàng nói ra tên, thì ra nàng tên là Kỷ Yên Nhiên.
Trương Siêu Quần dưới cơn nóng giận liền đáp ứng mang Kỷ Yên Nhiên đi, khi đi một đoạn đường thì mới phát hiện mình có chút liều lĩnh, tuy nói Côn Luân Sơn liên miên ngàn dặm, phạm vi thế lực Côn Luân phái cũng không thể hoàn toàn bao trùm hết, nhưng dù sao đám người bọn họ di chuyến thì chỉ có một mình Trương Siêu Quần là có võ công, nếu đến quá hừng đông thì Hà Thái Xung không thấy Ngũ phu nhân quay về, phái người đi tìm, mình thì chỉ có một người thì làm sao bảo vệ các nàng chu toàn, tuy biết mình lỗ mãng liều lĩnh, nhưng hắn cũng không hối hận, ngược lại còn dự định đánh không lại, còn có khẩu súng kia hỗ trợ dù sao đây cũng là rừng rậm ẩn nấp, lại còn có hơn 110 phát đạn chưa từng dùng, nói không chừng, vào sáng nay thì bắt buộc phải dùng tới rồi.