Triệu Mẫn nghe hai người liếc mắt đưa tình, trong lòng hơi ghen, lại không thể làm gì, chỉ đành hữu khí vô lực châm chọc nói:
"Dương tỷ tỷ ngươi bây giờ như thế nào hạ tiện như vậy a, ban đầu ở Cái Bang tổng đà và sát sư đại hội thời điểm, tỷ tỷ ngươi đối với Vô Kỵ ca ca nhưng là lạnh lùng, tâm cao khí ngạo. Nếu lúc ấy Vô Kỵ liền đem tỷ tỷ chơi đến chết đi sống lại, ta xem tỷ tỷ như thế nào tại quần hùng thiên hạ thể hiện bộ dạng tiên nữ được.”
Dương tỷ tỷ dùng ngón tay quét qua tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang rỉ ra của Trương Vô Kỵ. Nàng để ngón tay vào trong miệng mυ'ŧ mυ'ŧ, mỉm cười nghe Triệu Mẫn bực tức nói. Sau nàng tiếp tục dùng vυ' của mình hầu hạ Trương Vô Kỵ , một bên hướng Triệu Mẫn làm ra một bộ dáng đắc ý biểu tình, nói:
"Nếu khi đó tỷ tỷ lộ ra bản tính dâʍ đãиɠ. Nói không chừng Vô Kỵ đệ đệ ngại tỷ tỷ ta hạ lưu, không cần người ta nữa. Cho nên trước tiên nhân gia ở trước mặt Vô Kỵ đệ đệ giả vờ giả vịt, hiển lộ hai tay, hấp dẫn đệ đệ chú ý. Đợi cho tỷ tỷ cùng đệ đệ, Mẫn Mẫn muội muội chia ly lúc, tỷ ty ta sẽ đem nhân gia chỗ ở nói cho đệ đệ, như vậy đệ đệ liền sẽ chủ động tìm đến tỷ tỷ."
Nói tới đây, Dương tỷ tỷ dừng một chút, trong ánh mắt lóe ra giảo hoạt thần sắc, tiếp theo đối Triệu Mẫn nói:
"Mẫn Mẫn muội muội có phải hay không nhìn tỷ tỷ có thể mỗi ngày bị đệ đệ ngoạn nhiều lần như vậy, ghen tị với tỷ tỷ? Nhưng là nội lực của Mẫn muội ngươi không đủ, nếu mỗi ngày cùng đệ đệ ngoạn nhiều lần như vậy, chắc chắn sẽ thoát âm mà chết nha. Cho nên tỷ tỷ hảo ý bang Mẫn Mẫn muội muội thừa nhận đệ đệ sủng ái, muội muội ngươi cũng không cần cảm kích nha."
Trương Vô Kỵ nghe lời này, trong lòng rùng mình. Hắn nhắm mắt lại, cẩn thận trở về suy nghĩ một chút chuyện ở năm trước chính mình thân trúng viêm độc, đi tìm Dương Nguyệt Âm cầu y chuyện chuyện, bỗng nhiên ngộ đạo;
"Ngày ấy Vô Kỵ người bị viêm độc tạo bệnh, tỷ tỷ tại cổ mộ giúp Vô Kỵ chẩn bệnh. Nhưng có một vị thị nữ lo lắng kêu gọi, làm tỷ suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, vô ý làm ta viêm độc phản phệ, khiến cho ta đánh mất lý trí, mạnh mẽ và tỷ tỷ hoan hảo. Hay là..."
Dương Nguyệt Âm nghe Trương Vô Kỵ tựa hồ hiểu một ít, cười đến càng thêm đắc ý:
"Đệ đệ quả nhiên thông minh, ngày đó phản phệ việc, chính là tỷ tỷ và tiểu Thúy diễn trò hay. Nếu không có khéo pháp của tiểu Thúy, tại lúc khẩn yếu kia la lên? Để cho đệ đệ cùng tỷ tỷ gạo nấu thành cơm, làm đệ đệ lòng mang áy náy, tự nhiên sẽ đối với tỷ tỷ phụ trách, như vậy tỷ tỷ có thể đương nhiên nhận Vô Kỵ đệ đệ sủng ái. Kia còn sót lại viêm độc bị đệ đệ phát tiết về sau, bệnh căn đã tiêu trừ, đệ đệ ngươi từ nay về sau sẽ không cần lo, càng thu được một vị khuê phòng bạn lữ, đối với đệ đệ có trăm lợi mà không có một hại. Mẫn Mẫn muội muội có tỷ tỷ chia sẻ, cũng không trở nên khổ cực như vậy. Kế hoạch này của tỷ tỷ nhất cử tam đắc, nhưng là một mảnh thiện tâm, đệ đệ sẽ không trách tội tỷ tỷ a."
Nghe xong Dương tỷ tỷ bóc trần chân tướng, tâm lý của Trương Vô Kỵ có chút tự ti. Nhắc tới sự thật mặc dù ngoài ý liệu của hắn, nhưng cũng hợp tình hợp lý. Năm đó Dương tỷ tỷ thân danh chấn giang hồ, lại còn là Thần Điêu đại hiệp hậu nhân, không chỉ võ công trác tuyệt, càng thêm cơ trí hơn người. Lấy Trần Hữu Lượng, Chu Chỉ Nhược cái loại luôn cẩn thận tính toán cao siêu âm mưu, vậy mà còn bị Dương Nguyệt Âm dễ dàng tra ra manh mối, vạch trần thủ đoạn một cách lưu loát.
Nếu phải nàng xem trọng hắn, khăng khăng một mực phải làm bạn lữ của hắn, chỉ bằng mỗi võ công, hơn phân nửa hắn không đủ cho nhân gia dọn dẹp. Như đã nói qua, lúc trước tại Sát Sư đại hội Dương tỷ tỷ chế phục Chu Chỉ Nhược, hướng mình nói ra mười sáu chữ『 Chung Nam Sơn hậu, Cổ Mộ, thần điêu hiệp lữ, tuyệt tích giang hồ 』. Sau đó nàng phiêu nhiên rời đi. Giờ đây trong lòng hắn cảm thấy tiếc nuối thẫn thờ. Thì ra nhân gia đã để ý tới mình từ lâu?. Nhưng không ngờ lúc đó mình lại đem Dương tỷ tỷ hoàn toàn như là thiên nhân, làm cho chính mình ăn nói khép nép, không dám chút có ý nghĩ xấu.
Trương Vô Kỵ vừa nghĩ tới hắn bị dâʍ đãиɠ phong tao Dương tỷ tỷ đùa giỡn thê thảm như vậy, trong lòng hắn nam tử chủ nghĩa tử tưởng nổi lên làm cho hắn có chút tức giận. Tay hắn hơi dùng sức, đem Dương tỷ tỷ lúc này không chút nào phòng bị kéo xuống đất. hắn hung hăng phát vài cái lên cái mông đã sưng đỏ của Dương tỷ tỷ và giáo huấn nàng :
"Tốt, không nghĩ tới Dương tỷ tỷ lúc trước đem Vô Kỵ đùa giỡn thảm như vậy, làm hại Vô Kỵ lo lắng đề phòng, hiện tại Vô Kỵ phải hảo hảo trừng phạt ngươi. Hôm nay thế nào cũng phải đem ngươi tao mông đánh nát mới được."
Nghe Trương Vô Kỵ ngữ khí, Dương tỷ tỷ biết Trương Vô Kỵ hơi có chút giận, trong lòng nàng cũng hơi có sợ hãi. Nàng nghĩ đến hậu đình của mình lát nữa hoàn muốn thừa nhận Vô Kỵ ân sủng, mông khả không thể chịu nổi thêm tàn phá. Vậy nên nàng làm ra bộ dáng tội nghiệp ủy khuất như nha hoàn, cầu khẩn nói;
"Đệ đệ không nên tức giận a, tỷ tỷ làm như vậy cũng là vì có thể có được đệ đệ sủng ái nha, tỷ tỷ đối đệ đệ nhưng là một tấm chân tình a. Lúc trước tỷ tỷ lao tâm lao lực, chung quanh bôn ba, vì đệ đệ rửa sạch oan khuất, cứu ra đệ đệ nghĩa phụ Tạ đại hiệp, chẳng lẽ đệ đệ quên mất?"
Nghe được Dương Nguyệt Âm nhắc tới nghĩa phụ Tạ Tốn, Trương Vô Kỵ lập tức mềm lòng, tự nghĩ nếu không có Dương tỷ tỷ tương trợ, chính mình chỉ sợ sớm đã trở thành thiên hạ tội nhân ác danh truyền xa, nghĩa phụ chỉ sợ cũng đã mệnh tang cửu tuyền. Dương tỷ tỷ đối với mình ân trọng như núi, lại chủ động hiến thân cho mình, càng cam nguyện trở thành của mình nữ đày tớ chó mẹ để cho mình đùa bỡn. Còn hắn chỉ vì thỏa mãn du͙© vọиɠ của mình, đáng lẽ hắn còn nên xin lỗi nàng.
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng đem Dương Nguyệt Âm đở lên, tay hắn nhu nhu xoa lên đôi mông sưng đỏ kia, ôn nhu nói:
"Tỷ tỷ sao lại nói vậy, ưu tú nữ tử như tỷ tỷ có thể coi trọng Vô Kỵ, đó là Vô Kỵ tam thế đã tu luyện phúc khí. Vừa mới đệ đệ nói đều là mê sảng, tỷ tỷ trăm vạn hãy quên đi đừng để trong lòng. Đệ đệ ta cam đoan nhất định hảo hảo yêu thương tỷ tỷ, làm cho tỷ tỷ thoải mái dục tiên dục tử."
Triệu Mẫn xem Dương tỷ tỷ nói hai ba câu có thể làm cho Vô Kỵ ca ca hồi tâm chuyển ý, trong lòng không khỏi càng thêm bất mãn, bật thốt lên nói:
"Vô Kỵ ca ca, Dương tỷ tỷ đối với ngươi có đại ân, chẳng lẽ Mẫn Mẫn ta vốn không có sao? Mẫn Mẫn năm đó vì Vô Kỵ ca ca, không tiếc cùng phong vân tam sử đồng quy vu tận, bị Vũ Đương bốn vị sư thúc đánh rơi sơn cốc, cuối cùng vẫn cùng gia phụ quyết liệt. Vô Kỵ ca ca, ngươi cũng không thể có điều bỏ rơi a."
Trương Vô Kỵ cười ha ha một tiếng, đem Triệu Mẫn cũng kéo vào trong ngực của mình, hưởng thụ tả ủng hữu bão kɧoáı ©ảʍ, giải thích:
"Mẫn Mẫn không nên gấp nha, Vô Kỵ ta đối với hai vị giai nhân đều là một tấm chân tình, công bằng. Chính là Dương tỷ tỷ nói rất đúng, Mẫn Mẫn ngươi bây giờ nội công không sâu, không thể chơi đùa quá nhiều. đợi cho Mẫn Mẫn ngươi tu luyện Cửu Âm Chân Kinh đại thành, Vô Kỵ nhất định toàn bộ bù lại."
Triệu Mẫn nghe được Trương Vô Kỵ nói được uyển chuyển ôn nhu như vậy, trong lòng nàng tiểu dấm chua liền không cánh mà bay. Nàng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Dương Nguyệt Âm vội vàng hướng về phía Trương Vô Kỵ lay động kiều đồn, dụ dỗ nói:
"Vô Kỵ đệ đệ, hôm nay nhân gia hậu đình còn không có bị đệ đệ chơi đùa, thật sự là nhộn nhạo như muốn chết, đệ đệ mau tới bang tỷ tỷ giải ngứa a."
Trương Vô Kỵ cười ha ha, hai tay hắn bắt lấy hông của Dương Nguyệt Âm, đem côn ŧᏂịŧ hung hăng đâm vào hậu đình của Dương tỷ tỷ. tiếng rên của nữ nhân lại vang lên trong căn phòng. Dương Nguyệt Âm lỗ l-n, hậu đình, cái miệng ba cái động thay nhau nhận rửa tội từ Trương Vô Kỵ Bị Trương Vô Kỵ cắm không biết bao nhiêu lần, lỗ l-n và cúc môn của Dương Nguyệt Âm tại Trương Vô Kỵ đùa bỡn đều đã trở nên sưng đỏ. Bên cạnh Triệu Mẫn mặc dù không có đủ công lực để chống đỡ cũng giùng giằng, đòi hỏi Trương Vô Kỵ đùa bỡn hậu đình mình. Sau đó nàng cùng Dương Nguyệt Âm dùng hai cái miệng nhỏ nhắn liếʍ láp qua lại cái dươиɠ ѵậŧ đã mang đến cho nàng thật nhiều kɧoáı ©ảʍ kia.
Mây mưa tạm nghỉ, sau khi liên liếʍ láp côn ŧᏂịŧ xong Triệu Mẫn đã mệt mỏi khí lực đều không có, bị Trương Vô Kỵ đưa lên giường và ngủ thϊếp đi. Về phần Dương tỷ tỷ, mặc dù công lực của nàng thâm hậu nhưng hôm nay cả ba cái động đã bị Trương Vô Kỵ đùa bơn không biết bao nhiêu lần, hút không biết bao lít tϊиɧ ɖϊ©h͙, cũng mềm oặt người té vào lòng của Trương Vô Kỵ. Giờ nàng đã không còn sức để tiếp nhận Trương Vô Kỵ sủng ái nữa. Bất quá Trương Vô Kỵ hôm nay hưng trí tốt, hạ thể dương tiên sinh tựa hồ còn không muốn nghỉ ngươi. Điều này làm Trương Vô Kỵ cảm thấy không khỏi có chút xấu hổ.
Đang lúc Trương Vô Kỵ suy tính miên man, Dương tỷ tỷ lại tránh thoát Trương Vô Kỵ ôm ấp hoài bão, trên mặt lộ ra thần bí tươi cười:
"Xem ra Vô Kỵ đệ đệ còn chưa tận hứng. Đệ đệ đối với tỷ tỷ tốt như vậy, vậy tỷ tỷ cũng phải báo lại chân tình của đệ đệ mới được. hôm nay tỷ tỷ sẽ thấy đưa đệ đệ một kiện lễ vật."
Không đợi Trương Vô Kỵ hỏi, Dương tỷ tỷ vỗ vỗ tay, đối với ngoài cửa hô một tiếng;
"Tiểu Hồng, Tiểu Vân, tiểu Thiến, tiểu Thúy, bốn người các ngươi lãng nha đầu nhịn rất lâu rồi a. Hiện tại các ngươi có thể vào được, hôm nay tỷ tỷ cho các ngươi giấc mộng trở thành sự thật."
Vừa dứt lời, chỉ thấy đại môn mật thất chậm rãi mở ra, hiển hiện bốn vị Bạch y thiếu nữ. Các nàng đúng là Dương Nguyệt Âm ra ngoài khi tùy thị ở bên tám gã cầm tiêu cô gái chi tứ. y phục của các nàng lúc này hết sức mát mẻ:
Trên người các nàng giờ đây chỉ có một một cái yếm màu xanh nhạt, được làm bằng tơ lụa, che đi các nàng tiểu kiều. Tuy nhiên đầṳ ѵú của các nàng đều đã cương cứng, hai điểm nhỏ lộ rõ trên mặt yếm, làm người ta rõ ràng nhìn thấy. hai tay và bả vai của các nàng honaf toàn lộ ra bên ngoài. Hạ thân các nàng thì mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, chỉ đủ che khuât âm học vài cái mông, bó sat vào cơ thể các nàng. Loại váy này cùng với chiếc váy mà Dương Nguyệt Âm mặc ngày đó không sai biệt lắm.
Bốn vị thiếu nữ mặt mày đỏ ửng, một bộ như đang làm cái việc trái với lương tâm. Tuy nhiên trên váy và đùi các nàng có thể thấy rõ ràng những giọt nước. Hiển nhiên vừa rồi da^ʍ thanh trong mật thất đã làm các nàng hoài xuân không thôi.
Dương Nguyệt Âm cười tủm tỉm kéo bốn thiếu nữ lại gần giường, đối Trương Vô Kỵ nói;
"Vô Kỵ đệ đệ, mấy vị này nha đầu đều do gia phụ gia mẫu thu dưỡng, từ nhỏ cùng tỷ tỷ cùng nhau lớn lên; phụ mẫu sau khi qua đời, các nàng chính là tỷ tỷ thân nhân duy nhất. Hiện tại tỷ tỷ gả cho Vô Kỵ đệ đệ tiêu dao khoái hoạt, lại làm cho các nàng ở trên không khuê trung thở dài thở ngắn, tiêu ma cảnh xuân tươi đẹp, như thế sao được? Đệ đệ ngươi hãy làm người tốt, đem mấy cái này nha đầu cũng thu a."
Đối với loại này phúc khí Trương Vô Kỵ sắc lang làm sao khách khí? Hắn ước gì lập tức đem bốn nha đầu ngay tại chỗ tử hình, bất quá mặt ngoài công phu vẫn phải là làm đủ:
"Tỷ tỷ thế nào nói ra lời này a, Vô Kỵ đã có tỷ tỷ và Mẫn muội, trong phòng không cần thêm người a. Còn nữa tứ vị cô nương băng thanh ngọc khiết, xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, đủ để tìm được như ý lang quân cùng cả đời; hiện tại làm cho các nàng cấp Vô Kỵ làm tiểu thϊếp, chẳng phải rất ủy khuất?"
Dương Nguyệt Âm bất mãn liếc Trương Vô Kỵ liếc mắt một cái, thân thủ tại Trương Vô Kỵ hông của thượng vặn một cái, giận trách:
"Đệ đệ thật sự là, đem tỷ tỷ chơi được thảm như vậy, lúc này hoàn giả trang cái gì ngồi trong lòng mà vẫn không loạn quân tử. Nhân gia vài cái nha đầu đều mắt thèm ngươi thật lâu, hôm nay ngươi nếu không làm cho các nàng giấc mộng trở thành sự thật, đừng trách tỷ tỷ không để yên cho ngươi a."
Trương Vô Kỵ tự nhiên mừng rỡ liền xuống nước. Hắn đưa tay phải ra sau gáy gãi gãi, giả bộ hơi không tình nguyện, nói:
"Dương tỷ tỷ có mệnh, Vô Kỵ sao dám không theo? Hôm nay Vô Kỵ nhất định khiến vài vị cô nương mừng rỡ tận hứng, cả đời khó quên."
Vừa dứt lời, Dương Nguyệt Âm liền đem một tên nữ tử kéo ra ngoài, cười nói:
"Tiểu Thúy, ta có thể cùng Vô Kỵ đệ đệ kết làm liền cành, cũng có ngươi ngày đó một phần công lao. Hôm nay liền từ bắt đầu từ ngươi cái thứ nhất nhận Vô Kỵ đệ đệ ân sủng a."
Vị này tiểu Thúy thị nữ ngày thường hoạt bát hiếu động, lạc quan sáng sủa, nhưng giờ lại nhút nhát đứng ở nơi đó, nhưng ngay cả khí thô cũng không dám suyễn vài hớp, có thể thấy được trong lòng nàng lúc này khẩn trương thế nào. Nghe được Dương Nguyệt Âm triệu hồi, nàng liền thuận theo đi đến Trương Vô Kỵ trước mặt, đưa lưng về phía hắn quỳ mọp xuống, nhấc cao mông lên, nhỏ giọng nói:
"Nô tỳ tiểu Thúy cung nghênh chủ nhân lâm hạnh, thỉnh chủ nhân hảo hảo yêu thương tiểu Thúy."
Không ngoài Trương Vô Kỵ sở liệu, hạ thân của tiểu Thúy cũng không có mặc qυầи ɭóŧ. Vì váy quá ngắn nên khi nàng cúi xuống váy kéo lên lam lộ cặp mông trần của nàng ra ngoài. Nhìn xuống dưới một chút hắn có thể thấy phần mu l-n bị bại lộ. mặt trên mu l-n không có một chút nào âm mao. Thì ra nàng là bạch hổ chi tượng. Lỗ l-n của nang phấn nộn đang sẽ động đậy, trong dó đang không ngừng có thủy lưu chảy ra, tựa hồ càng khẳng định thêm chân lý bạch hổ chi nữ tối dâʍ đãиɠ.
Được Dương Nguyệt Âm chỉ điểm, Tiểu Thúy liền biết Trương Vô Kỵ thích nữ tử bên ngoài phong thái hơn người, nhưng ở trên giường lại là dâʍ đãиɠ phong tao nữ nhân. bởi vậy hôm nay nàng mặc lấy trang phục hạ lưu của kỹ nữ để lấy lòng Trương Vô Kỵ. Bất quá dù sao đây cũng là lần đầu tiên của nàng. Tại nam tử này trước mặt bày ra dâʍ đãиɠ tạo hình như vậy, trong lòng nàng có chút không yên.