Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 157: Lưu đày

Tạ Nhất cùng Thương Khâu thả Chín Anh xong trở về phòng Thương Khâu. Tất nhiên làm một chút chuyện không biết xấu hổ, Tạ Nhất cuối cùng vẫn là ngủ ở phòng Thương Khâu. Tạ Nhất ngủ đến mơ mơ màng màng, nhìn thấy bên cạnh là Thương Khâu.

"Hử?"

Hôn một cái, hắn lại nói:

"Làm sao vậy?"

Thương Khâu thấy vẻ mặt Tạ Nhất mơ hồ, không khỏi cười ra tiếng, cúi đầu lại hôn hôn trán Tạ Nhất, nói:

"Ta đi lấy nước tới lau người cho đệ."

Nào biết Tạ Nhất vẫn là mơ ngủ, thế nhưng ôm eo Thương Khâu, lẩm bẩm làm nũng, nói:

"Không cần……"

Thương Khâu sửng sốt, tựa hồ cực kỳ thích Tạ Nhất làm nũng. Tạ Nhất kỳ thật căn bản không tự giác, còn ở trong lúc ngủ mơ, kết quả cuối cùng tự nhiên tỉnh, bởi vì Thương Khâu lại làm một lần nữa.

Tạ Nhất lúc này là kiệt sức, cũng không muốn động. Thương Khâu cười cười, nói:

"Ai bảo chọc ta?"

Tạ Nhất:

"……"

Thương Khâu nói:

"Nằm một chút, ta đi lấy chút nước tới."

Bởi vì Tạ Nhất lúc này đã tỉnh, cho nên không có cự tuyệt. Thương Khâu thực mau phủ thêm xiêm y đi ra cửa. Tạ Nhất thành thật nằm chờ.

Thương Khâu đi ra cửa, lúc này đã không có người, qua một chút trời đã sáng. Thương Khâu đi về phía trước, thình lình nghe có âm thanh, đột nhiên nhíu mi. Chân đá một cái, nhánh cây đột nhiên bị bay ra. Một bóng người lắc lư, bất quá động tác thực mau tránh thoát nhánh cây Thương Khâu đá ra, biến mất.

Thương Khâu đuổi theo vài bước nhìn nhìn. Là người bên trong bộ lạc, bằng không không có khả năng quen thuộc địa hình, chỉ một chút liền biến mất.

Thương Khâu đi về phía trước vài bước, nhưng không có nhìn thấy bóng người, nhíu nhíu mày, xoay người rời đi.

Nguyên Phong không nghĩ tới lúc quay trở lại gặp Thương Khâu. Hắn nhanh tránh né. Hắn không muốn đánh nhau cùng Thương Khâu, dù sao Thương Khâu thân thể đã thành thánh. Rất nhiều thần minh sinh ra đã là cao nhân nhất đẳng. Mà Thương Khâu không phải. Thương Khâu là người sau khi diệt thần mới thành thánh, đủ thấy hắn lợi hại bao nhiêu.

Nguyên Phong chạy nhanh về phòng Thái tử Đan Chu, đẩy cửa đi vào. Thái tử Đan Chu nằm ở trên giường, vẫn không nhúc nhích. Nguyên Phong đi vào, Thái tử Đan Chu đột nhiên giật mình, nói:

"Ngươi đi đâu?"

Động tác đóng cửa của Nguyên Phong dừng lại, vội vàng thấp giọng nói:

"Tiểu nhân đi lấy chút nước ấm. Thái tử tỉnh rồi sao?"

Thái tử Đan Chu trở mình, vẫy vẫy tay, nói:

"Ngươi lại đây."

Nguyên Phong bưng ly lại. Đôi mắt nhìn chăm chú vào nước trong tay, hơi nước bay lên nóng hôi hổi, thoạt nhìn thập phần ấm áp, chỉ là…

Nguyên Phong đi qua. Thái tử Đan Chu uống quá say, tựa hồ không có cách nào ngồi dậy. Nguyên Phong nhanh đem ly nước ấm đặt ở một bên, đỡ Đan Chu ngồi dậy. HunhHn786

Đan Chu dựa vào vai Nguyên Phong, vẫy vẫy tay, nói:

"Thật tốt. Ta có chút khát nước."

Nguyên Phong bưng nước tới, bất quá tựa hồ có chút chần chờ, thấp giọng nói:

"Thái tử, nước này…… quá nóng. Nguội một chút lại uống được không?"

Thái tử Đan Chu lại không cảm thấy vậy, duỗi tay tiếp nhận, cười nói:

"Thời tiết lạnh như vậy, để trong chốc lát phỏng chừng liền thành băng đá, đã vừa uống rồi."

Thái tử Đan Chu nói, bưng nước uống một hơi cạn sạch. Bọt nước theo khóe miệng chảy xuống dưới, rơi vào cổ áo.

Nguyên Phong nhìn bộ dạng Thái tử Đan Chu uống nước, ánh mắt run rẩy một chút, không nói gì.

Thái tử Đan Chu uống nước xong, nói:

"Ta mệt mỏi, ngủ một chút, ngươi cũng nghỉ đi."

Hắn nói, lăn ở trên giường, chuẩn bị ngủ.

"Vâng."

Nguyên Phong thấp giọng nói một tiếng, đứng ở tại chỗ lại không có động.

Thái tử nằm ở trên giường, đã chuẩn bị ngủ. Bất quá cảm giác Nguyên Phong đứng ở trước giường chưa động, hắn liền mở mắt nhìn Nguyên Phong.

Nguyên Phong còn tưởng rằng Thái tử ngủ. Nào biết đối phương đột nhiên nhìn mình, Nguyên Phong ngẩn ra, nhanh đem ánh mắt thu hồi.

Thái tử Đan Chu đối với ánh mắt mang đầy chiếm hữu, không khỏi cũng ngẩn ra. Ánh mắt kia thế nhưng làm Đan Chu cảm giác rất quen thuộc. Hắn giống như đã từng gặp qua Thương Khâu chính là như vậy nhìn Tạ Nhất.

Thái tử Đan Chu híp mắt nhìn chăm chú vào Nguyên Phong, đánh giá Nguyên Phong. Nguyên Phong thân hình cao lớn, trên người cơ bắp rất nhiều, thời tiết thực lạnh nhưng mặc không nhiều lắm, lộ rõ dáng dấp tinh tráng. Thái tử Đan Chu không biết vì sao có chút miệng khô lưỡi khô, đột nhiên nghiêng người ngồi dậy, bình tĩnh nhìn Nguyên Phong.

Nguyên Phong thấy Thái tử vẫn luôn nhìn chính mình, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết có phải bị phát hiện hay không. Hắn vừa định cúi đầu xuống, kết quả Thái tử Đan Chu đột nhiên đứng dậy. Chẳng qua hắn còn say rượu, một chút liền ngả xuống.

Nguyên Phong cả kinh, nhanh đỡ lấy Đan Chu. Đan Chu ngả vào trong lòng Nguyên Phong, cái mũi bị đυ.ng mạnh mà hồng hồng. Hơn nữa vừa rồi "mượn rượu làm càn", đôi mắt cũng là hồng hồng, thoạt nhìn có chút……

Nguyên Phong hút một ngụm khí lạnh. Thái tử Đan Chu thò qua, đột nhiên ngậm lấy môi Nguyên Phong. Nguyên Phong chỉ là hút một ngụm khí lạnh, sửng sốt một chút, ngay sau đó ôm chặt Đan Chu. Xoay qua, đảo khách thành chủ, hắn hôn sâu Đan Chu.

Đan Chu cảm giác mình uống say, có thể là say bất tỉnh nhân sự. Hắn đã không nhớ rõ mình làm cái gì, nhưng lại loáng thoáng nhớ mình đã làm chuyện rất điên cuồng. Kia căn bản không phải chuyện hắn làm, nhưng là hành động xuất phát từ bản năng.

Tạ Nhất thức dậy, muốn đi gặp Đan Chu nói chuyện đã thả Chín Anh. Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, Thương Khâu liền đem người kéo trở về. Giọng khàn khàn, mang theo ngáy ngủ lúc rời giường, nói:

"Đi nơi nào?"

Tạ Nhất thấy hắn híp mắt, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, cười cười, nhịn không được nhéo nhéo mặt Thương Khâu.

Quả nhiên xúc cảm thật là tốt! Cũng chính là bởi vì Thương Khâu chưa có tỉnh táo, bằng không như bình thường sao có thể nắm má Thương Khâu chứ?

Tạ Nhất nói:

"Đi đến chỗ Thái tử một chuyến."

Thương Khâu vốn còn chưa tỉnh ngủ, vừa nghe Tạ Nhất nhắc tới Thái tử, tức khắc không vui. Hắn hôm qua ra sức như vậy, Tạ Nhất tỉnh sớm không nói, hơn nữa còn muốn đi tìm người khác. Thương Khâu lòng dạ hẹp hòi đương nhiên không vui. Thương Khâu dứt khoát ôm. Hắn dáng người cao lớn, còn có cánh tay dài, đem người khoanh lại, nói:

"Không được đi."

Tạ Nhất:

"……"

Không phải đang làm nũng!

Tạ Nhất vội vàng dỗ dành.

"Ngày hôm qua chúng ta thả Chín Anh chạy. Hôm nay nên nói cho Thái tử biết. Ta đi một chút sẽ về."

Thương Khâu thực kiên định nói:

"Không được."

Tạ Nhất tức khắc có chút bất đắc dĩ, nói:

"Vậy huynh đi cùng nhé?"

Thương Khâu liếc mắt nhìn Tạ Nhất một cái, sắc mặt khá hơn, lúc này mới ngồi dậy.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi tìm Thái tử Đan Chu. Sắc trời còn sớm, nhưng Tạ Nhất biết rõ Thái tử Đan Chu không thích lười giường, ngày thường đều dậy rất sớm. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đến, cửa phòng Thái tử Đan Chu đóng chặt, bên trong không có âm thanh.

Tạ Nhất đi qua gõ cửa, lúc này mới nghe được bên trong truyền ra tiếng vang, có chút hoảng loạn.

Thái tử Đan Chu còn ngủ, đã bị tiếng đập cửa đánh thức. Hắn mê mang mở mắt, liền nhìn thấy Nguyên Phong ngủ ở bên cạnh. Chuyện này kỳ thật không có gì, dù sao Thái tử Đan Chu cũng không phải người có kiểu cách nhà quan. Nhưng nhìn kỹ, tức khắc giống bị Thiên Lôi đánh một búa, trong đầu nổ thành hố, không biết như thế nào cho phải.

Hắn cùng Nguyên Phong đều trần trụi, hơn nữa thân mật ôm nhau.

Thái tử Đan Chu chật vật muốn ngồi dậy, kết quả đau đến không chịu được.

"Ui!"

Nguyên Phong cũng tỉnh, nhanh đứng dậy, quỳ trên mặt đất, nói:

"Tiểu nhân thất lễ, xin Thái tử trách phạt!"

Thái tử Đan Chu đau đến lắp bắp, vội vàng nói:

"Không…… không trách phạt, mau tới giúp ta mặc quần áo."

Tạ Nhất còn gõ cửa. Thái tử Đan Chu sắc mặt đỏ bừng. Ngày thường hắn căn bản không cần người hầu hạ, hôm nay thật khó khăn. Nguyên Phong nhanh lấy quần áo mặc cho Thái tử. Thái tử còn cao giọng nói:

"Chờ…… chờ một chút, ta còn chưa có dậy, lập tức đến ngay!"

Tạ Nhất đứng ở bên ngoài, vẻ mặt hồ nghi, nghĩ thầm.

Đan Chu ngày thường không dậy trễ như vậy!

Thái tử Đan Chu cảm giác chỗ nào cũng không thích hợp, đặc biệt là……

Nguyên Phong hiển nhiên là lần đầu tiên, cái gì cũng không biết. Đan Chu ngày hôm qua cũng ngủ không có ý thức, thế cho nên hôm nay quá chật vật. Trong phòng cũng không có nước để rửa sạch, Đan Chu chân tay luống cuống, đầy mặt đỏ bừng, cuối cùng đành phải mặc xiêm y, sau đó ngồi ngay ngắn, để tránh xấu hổ.

Khi Tạ Nhất đi vào, Đan Chu ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bất quá xiêm y nhăn dúm. Không chỉ như vậy, sắc mặt cũng mỏi mệt, đáy mắt còn có quầng thâm, đôi mắt thế nhưng có chút ửng đỏ, khóe miệng trầy da, không biết còn tưởng rằng là đánh nhau với ai. Tạ Nhất nhìn Thái tử Đan Chu, hoảng sợ, nói:

"Thái tử không có việc gì chứ?"

Thái tử Đan Chu vội vàng nói:

"Không…… Không có chuyện gì. Chỉ là uống chút rượu, say rượu thôi."

Tạ Nhất gật gật đầu, nói:

"Chúng ta là tới nói chuyện đêm qua Chín Anh đã chạy mất."

Kỳ thật Thái tử Đan Chu đêm qua liền nghe được âm thanh, đã sớm biết Tạ Nhất cùng Thương Khâu thành công, nói:

"Ta đã biết."

Hắn nói, có chút muốn đuổi người, che giấu nói:

"Ta… Ta say rượu, các người đi về trước đi."

Tạ Nhất không có hoài nghi, vội vàng đứng lên. Thái tử Đan Chu ngày thường là lễ nghĩa chu toàn, đều sẽ đưa Tạ Nhất tới cửa, hoặc là đưa một đoạn. Hôm nay hắn lại ngồi tại chỗ, cũng không có ý hoạt động, Tạ Nhất nghĩ thầm.

Nhất định là Thái tử rất say rượu!

Thương Khâu nở nụ cười, cao thâm khó đoán nhìn thoáng qua Thái tử Đan Chu, lại nhìn nhìn Nguyên Phong.

Nguyên Phong cúi đầu, bởi vậy không có nhìn thấy trên mặt Thương Khâu là nụ cười cao thâm khó đoán. Thái tử Đan Chu lại là thấy rõ ràng, tức khắc xấu hổ cực kỳ, nghĩ thầm.

Không thể nào, mình tỏ ra thực bình thường, sao có thể bị phát hiện?

Thương Khâu trước khi đi dừng lại, quay đầu nhìn Thái tử Đan Chu, biểu tình ôn hòa hiếm có, giọng cũng cực kỳ ôn nhu, nói:

"Xem ra không phải thực thuận lợi, chảy máu, nhớ phải bôi thuốc."

Hắn nói, chỉ chỉ giường. Thái tử Đan Chu quay đầu nhìn trên giường chưa có sửa sang, cảm giác lộ tẩy.

Đúng là chảy máu!

Đan Chu cũng là lần đầu tiên. Dù sao hắn là Thái tử, hơn nữa chưa có thành thân, ai dám đối với Thái tử làm loại chuyện này?

Đan Chu nhìn biểu tình "ôn hòa" của Thương Khâu, nghe giọng "ôn nhu" của Thương Khâu, tức khắc trong đầu nổ tung, cảm giác không mặt mũi gặp người.

Tạ Nhất vẻ mặt mê mang.

Chảy máu?

Tạ Nhất muốn quan tâm bị thương thế nào, kết quả đã bị Thương Khâu túm đi rồi.

Thái tử Đan Chu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghĩ thầm.

Nếu Thái Nhất thật sự hỏi mình bị thương như thế nào, cũng không biết nói cái gì!

Tạ Nhất còn muốn quan tâm Đan Chu, đã bị Thương Khâu túm đi rồi. Tạ Nhất vội vàng nói:

"Chờ một chút."

Thương Khâu lại không đợi, đem người túm đi ra ngoài.

Nguyên Phong chạy nhanh đóng cửa.

Tạ Nhất nói:

"Ta còn chưa nói xong đâu."

Thương Khâu lại là nói:

"Đừng quấy rầy bọn họ."

Tạ Nhất thấy Thương Khâu một mặt hiểu rõ, không khỏi nói:

"Thái tử bị thương như thế nào? Sao chảy máu? Chẳng lẽ đêm qua có thích khách đâm Thái tử?"

Thương Khâu cười cười, nói:

"Hẳn là bị đâm. Bất quá có phải thích khách hay không ta cũng không biết."

Tạ Nhất vẫn là vẻ mặt mê mang. Thương Khâu tới bên tai Tạ Nhất, nhỏ giọng nói một câu. Tạ Nhất tức khắc từ mê mang biến thành chấn kinh, ngay sau đó mặt có chút đỏ lên. Thương Khâu còn vẻ mặt tự hào nói:

"Đệ yên tâm, huynh rất ôn nhu, sẽ không làm đệ chảy máu."

Tạ Nhất nhìn Thương Khâu mèo khen mèo dài đuôi, không khỏi bật cười. Bất quá Thương Khâu giá trị nhan sắc quá cao, biểu tình gì cũng đều thực đẹp.

Việc tập hợp các thủ lĩnh bộ lạc tham gia tiệc mừng, cùng ban phong cho Thương Khâu vốn đã kết thúc. Bất quá bây giờ lại có chuyện mừng khác, đó chính là hôn sự của thủ lĩnh Tứ Nhạc mới Trọng Hoa.

Đế Nghiêu hiện tại rất sủng tín Trọng Hoa. Vốn dĩ ban đầu chỉ muốn dùng vô danh tiểu tốt Trọng Hoa làm con rối thôi. Nhưng mà không nghĩ tới, Trọng Hoa lại có tài như vậy, hơn nữa trung thành và tận tâm. Hắn vừa được đề bạt, liền thỉnh cầu huỷ bỏ liên minh Tứ Nhạc, rất hợp tâm ý Đế quân.

Đế Nghiêu phát hiện mình không thể rời xa thân tín mới này, muốn nhanh đem con gái gả cho Trọng Hoa. Cứ như vậy, Trọng Hoa có thể càng thêm trung thành và tận tâm.

Tuy rằng là Đế quân gả con gái, bất quá niên đại này còn chưa có quá nhiều lễ nghi phiền phức, thực mau là có thể bố trí xong. HunhHn786 Trước khi các thủ lĩnh rời đi làm một cái tiệc mừng, cũng coi như là chúc mừng Trọng Hoa trở thành thủ lĩnh Tứ Nhạc.

Đế quân gả con gái, Đan Chu thân là Thái tử cũng liền bận rộn. Hai muội muội phải xuất giá, tuy rằng không phải cùng phụ mẫu nhưng ngày thường cảm tình huynh muội cũng không tồi.

Đan Chu cảm giác mấy ngày nay rất mỏi mệt, cũng không biết vì cái gì cảm thấy ngủ không dậy nổi.

Từ sau ngày ấy, Thái tử Đan Chu cùng Nguyên Phong lại có thêm mấy lần. Hai người cũng không nói nhiều, cũng không cần lời dạo đầu, chỉ một ánh mắt Đan Chu thôi, Nguyên Phong tựa hồ liền hiểu hắn muốn cái gì. Những lần sau Nguyên Phong cũng không có dã man, cũng không có thô lỗ. Đan Chu cũng không có bị thương, bất quá mỗi lần xong, tinh thần không tốt lắm.

Đan Chu có chút mỏi mệt, còn tưởng rằng là mình thân thể không tốt, làm quá nhiều, mấy ngày nay còn có chút khắc chế. Chỉ cần không phải Đan Chu chủ động yêu cầu, Nguyên Phong đều sẽ không chủ động. Điểm này kỳ thật làm Đan Chu thực buồn rầu, không biết bọn họ rốt cuộc là cái dạng quan hệ gì.

Tư Nghệ cùng Thái Nhất mỗi ngày thường dính với nhau, cũng không kiêng dè ánh mắt người khác. Mà hắn thì sao, chỉ có ban đêm mới thân mật cùng Nguyên Phong, hơn nữa gần giới hạn trong loại chuyện này.

Thái tử Đan Chu rất muốn hỏi chính mình cùng Nguyên Phong rốt cuộc là quan hệ gì, Nguyên Phong nghĩ như thế nào về hắn. Nhưng Đan Chu lại không nói ra được, một mặc cảm thấy quá làm ra vẻ, mặt khác… là sợ hãi.

Đan Chu là Thái tử, tương lai kế thừa vị trí thống lĩnh các liên minh bộ lạc. Hắn biết chính mình một ngày nào đó phải cưới vợ sinh con, có lẽ là vì liên minh, có lẽ là vì mượn sức. Một khi hắn hỏi ra như vậy, có lẽ liền không thể quay đầu lại.

Thái tử Đan Chu mấy ngày nay tinh thần không tốt, còn luôn bận rộn, luôn có cảm giác hoảng hốt.

Hôn sự của Trọng Hoa gần kề. Đế quân một lúc đem hai con gái đều gả cho Trọng Hoa, có thể thấy được đối với Trọng Hoa có bao nhiêu sủng ái, có bao nhiêu coi trọng.

Mọi người đều rất bận rộn, Tạ Nhất lại thực thanh nhàn, ăn bữa tối xong cũng không có chuyện gì làm. Thương Khâu ăn bữa tối xong liền quấn lấy Tạ Nhất. Thương Khâu thân thể quá tốt, Tạ Nhất là thần minh cũng sợ chính mình lao lực mà chết.

Tạ Nhất lôi kéo Thương Khâu đi tản bộ, Thương Khâu không phải thực tự nguyện. Hắn muốn ở trong phòng, tất nhiên không cần nói cũng biết. Bất quá Tạ Nhất khăng khăng lôi kéo hắn đi ra ngoài, Thương Khâu cũng không có cự tuyệt

Hai người đi ra liền nhìn thấy rất nhiều người đang dựng phòng mới. Đương nhiên là cho Trọng Hoa dùng đón dâu, quy mô còn rất lớn. Hôn lễ sẽ cử hành ở chỗ này. Hai ngày sau chính là hôn lễ của Trọng Hoa.

Tạ Nhất cùng Thương Khâu đứng ở bên ngoài nhìn nhìn, Thương Khâu đột nhiên nắm lấy tay Tạ Nhất, cười nói:

"Hâm mộ?"

"Có cái gì tốt mà hâm mộ? Chẳng lẽ huynh cũng muốn cưới hai người thê tử xinh đẹp?"

"Ta nói… hôn lễ. Đệ muốn thành hôn cùng ta không?"

Tạ Nhất tức khắc đỏ mặt. Thương Khâu ánh mắt ôn nhu rũ xuống nhìn chằm chằm Tạ Nhất. Tim Tạ Nhất đập rất nhanh.

Tạ Nhất còn chưa nói lời nào, lúc này liền nhìn thấy Thái tử Đan Chu ôm đồ vật đi tới, còn gọi to.

"Thái Nhất."

Thành công phá hỏng không khí lãng mạn!

Thương Khâu trợn trắng mắt, tựa hồ thực không thích Thái tử Đan Chu.

Đan Chu cũng không biết chính mình phá hỏng không khí, ôm đồ vật đi tới. Hắn còn bận rộn, trên trán toát ra mồ hôi. Ngày mùa đông, thế nhưng sắc mặt hắn đỏ bừng. Tạ Nhất có chút kinh ngạc nói:

"Thái tử bị làm sao vậy?"

Thái tử Đan Chu nói:

"Có sao? Chỉ là mấy ngày nay có chút bận, nào có thanh nhàn như các người."

Hắn cười lại nói:

"Không nói nữa, ta trong chốc lát làm xong việc này, còn phải đi báo cáo với quân phụ nữa."

Hắn nói, xoay người chuẩn bị đi. Bất quá mới vừa đi vài bước, đồ vật trong tay rơi ở trên mặt đất, thân mình nghiêng ngả liền phải té.

Tạ Nhất hoảng sợ, chạy nhanh đến đỡ. Nhưng có người so phản ứng càng mau, một phen ôm Thái tử Đan Chu.

Thái tử Đan Chu cũng không biết làm sao vậy, tựa như thiếu máu, choáng váng, trước mắt tối đen đột nhiên liền không có tri giác, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Nguyên Phong xông tới ôm Thái tử Đan Chu, vội vàng nói:

"Thái tử?"

Đan Chu thở hổn hển, một lúc mới tốt hơn, ổn định tâm thần, rốt cuộc chậm rãi nói:

"Không có việc gì… Ta khả năng… có chút mệt."

Nguyên Phong nhanh đem Đan Chu chặn ngang bế lên. Đan Chu tức khắc có chút ngượng ngùng, dù sao động tĩnh khá lớn, rất nhiều người đang nhìn. Nguyên Phong lại làm theo ý mình, ôm Đan Chu trở về.

"Thái tử, trở về nghỉ một chút đi."

Đan Chu đành phải gật gật đầu, làm bộ chưa thấy tầm mắt nóng rực của mọi người, liền rời đi.

Tạ Nhất có chút sốt ruột tình huống của Đan Chu. Đan Chu căn bản không để trong lòng, chỉ là nói mệt mỏi, ngủ một giấc liền tốt.

Đan Chu thực mau liền ngủ rồi, cơ hồ là một dính vào giường liền ngủ, sắc mặt tái nhợt mỏi mệt.

Nguyên Phong đi ra ngoài lấy nước ấm. Tạ Nhất cùng Thương Khâu liền canh giữ ở bên cạnh.

Đan Chu sắc mặt không phải tốt, Tạ Nhất không thể ngồi yên không nhìn đến, duỗi tay đặt lên trán Đan Chu. Thương Khâu tuy rằng không thích Tạ Nhất chạm vào bất cứ người nào, nhưng cũng không nói cái gì, dù sao sắc mặt Đan Chu quá khó coi, tái nhợt cơ hồ trong suốt.

Tạ Nhất duỗi tay, lòng bàn tay chậm rãi phát sáng. Tạ Nhất đột nhiên buông ra, kinh ngạc nhìn Đan Chu. Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:

"Hắn làm sao vậy?"

Tạ Nhất kinh ngạc nói:

"Hắn trúng độc."

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

"Trúng độc?"

Nguyên Phong từ phòng đi ra, lấy chút nước ấm chuẩn bị trở về. Bất quá ở trên đường trở về, hắn liền gặp một người. Chính là người chuẩn bị cưới hai con gái của Đế quân, thủ lĩnh mới Tứ Nhạc, Trọng Hoa.

Trọng Hoa đi tới, thấp giọng nói:

"Vì sao Thái tử còn chưa chết?"

Nguyên Phong cúi đầu, thoạt nhìn rất là bổn phận nói:

"Đại nhân, ngài sắp thành hôn cùng con gái Đế quân. Nếu ở thời điểm mấu chốt, ca ca hai vị phu nhân xảy ra chuyện, còn là đương kim Thái tử, chỉ sợ hôn sự liền phải kéo dài. Tiểu nhân tự mình cho rằng hôn sự đối với đại nhân rất quan trọng."

Trọng Hoa vừa nghe, không khỏi cười lên, nói:

"Ngươi là người thông minh."

Nguyên Phong nhàn nhạt nói:

"Tạ ơn đại nhân khen ngợi."

Trọng Hoa có nói:

"Đừng quên, ta đối với ngươi có ân."

Nguyên Phong thấp giọng nói:

"Dạ, tiểu nhân không dám quên."

Trọng Hoa cười, nói:

"Ta cho rằng ngươi ôm mỹ nhân trong ngực, liền quên nhiệm vụ. Thái tử tư vị như thế nào? Ngươi cũng là có thể vóc, ta bất quá cưới hai con gái Đế quân, ngươi lại chiếm Thái tử."

Nguyên Phong trên mặt biểu tình nháy mắt có chút cứng đờ, mu bàn tay nổi gân xanh. Bất quá giây lát lại khôi phục bình tĩnh, hắn nói:

"Đại nhân nói đùa."

"Ngoan ngoãn làm việc cho ta. Chờ ta cưới hai vị phu nhân xong, lập tức hạ độc gϊếŧ Thái tử. Không thể để hắn sống lâu, đã biết chưa?"

Nguyên Phong gật gật đầu, nói:

"Dạ, đại nhân."

Trọng Hoa vỗ vỗ vai Nguyên Phong, không có nói thêm nữa, thực mau liền rời đi.

Hôn lễ sắp tới, Thái tử Đan Chu lại bệnh, bất quá thực mau đã khôi phục. Đan Chu cảm giác chính mình ngủ một giấc đã tốt lên không ít. Hắn mở mắt, liền nhìn thấy Nguyên Phong canh giữ ở bên cạnh. Nguyên Phong thần sắc mỏi mệt, đáy mắt cũng có thâm quầng, hiển nhiên là một đêm chưa ngủ.

Nguyên Phong thấy Đan Chu tỉnh, nhanh đi qua, nói:

"Thái tử, cảm giác tốt chút nào không?"

Thái tử Đan Chu cảm giác chính mình tốt không ít, liền gật gật đầu. Nguyên Phong nói:

"Thái tử hôm qua phát sốt, may có thần Đông Hoàng tương trợ, ngàn vạn lần đừng để bị nhiễm lạnh."

Hắn nói, đem xiêm y khoác ở trên người Đan Chu. Đan Chu gật gật đầu, nhìn Nguyên Phong bận rộn.

Nguyên Phong lấy chút nước ấm cho Đan Chu uống. Cổ họng Đan Chu giống như lửa đốt, nhanh uống nước, lúc này mới hơi dịu lại. Nguyên Phong xoay người muốn đứng lên, Đan Chu cũng không biết sao lại giữ lấy tay Nguyên Phong, nhỏ giọng nói:

"Ta……"

Nguyên Phong nhàn nhạt nói:

"Thái tử, có cái gì phân phó tiểu nhân đi làm?"

Thái tử Đan Chu không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn Nguyên Phong. Cũng không biết có phải do mới khỏi bệnh nặng hay không, hắn còn có chút yếu ớt. Tóm lại Đan Chu rất muốn nói câu nói kia, hỏi xem Nguyên Phong là nghĩ như thế nào về mình. Thái tử Đan Chu nhìn Nguyên Phong, cuối cùng há miệng thở dốc, lại nói:

"Đừng đi, ở cùng ta trong chốc lát."

Nguyên Phong đem đồ vật buông xuống, liền đứng ở bên cạnh giường. Đan Chu kéo hắn nằm xuống, Nguyên Phong ánh mắt trầm xuống, nhỏ giọng nói:

"Thái tử thân thể mới tốt một chút, phải nghỉ ngơi."

Đan Chu gật gật đầu, ôm Nguyên Phong, tựa hồ lại muốn ngủ, lẩm bẩm nói:

"Ngươi ở bên cạnh, ta liền an tâm."

Ánh mắt Nguyên Phong có chút phức tạp, cúi đầu nhìn Đan Chu. Đan Chu đã lại ngủ……

Thực mau tiệc cưới của Trọng Hoa liền bắt đầu. Mọi người tề tụ rất đông thập phần long trọng.

Thương Khâu vẫn mặc xiêm y màu đen. Bất quá hắn đã chú ý chăm chút hơn một ít, quả thực anh tuấn làm người không thể nhìn gần, phảng phất nhìn nhiều cũng là tội lỗi.

Thương Khâu đeo đai lưng, quay đầu liền nhìn thấy Tạ Nhất đang nhìn chằm chằm chính mình. Hắn cười, nói:

"Đang xem cái gì, mê mẩn như vậy?"

Tạ Nhất bất đắc dĩ cười cười.

Sao cảm giác Thương Khâu lại bắt đầu khoe khoang? Mê mẩn cái gì?

Hai người sửa sang xong, liền cùng nhau ra tham gia buổi tiệc.

Thái tử Đan Chu đã ở buổi tiệc, thoạt nhìn khí sắc tốt lên khá nhiều, đang chào hỏi mọi người. Phải biết rằng Thái tử Đan Chu rất được chú ý. Mọi người đều cảm thấy Đan Chu sẽ là Đế quân đời kế tiếp. Hơn nữa Đế Nghiêu tuổi đã già, bệnh quấn thân, thật không phải người khác nghĩ quá nhiều, nhưng Đế quân cũng nên thoái vị. Cứ như vậy danh tiếng của Đan Chu rất cao, tự nhiên rất nhiều người tới nịnh bợ lôi kéo làm quen.

Tạ Nhất đi vào, tới cùng Đan Chu chào hỏi.

Mọi người ngồi cùng nhau nói chuyện, thực mau Đế Nghiêu cũng tới rồi. Đế Nghiêu tuổi đã già, được người nâng vào, phía sau đi theo hai vị cô nương xinh đẹp. Kia chính là Nga Hoàng cùng Nữ Anh, còn có Trọng Hoa.

Trọng Hoa một thân đẹp đẽ quý giá. Ngày thường hắn đều rất mộc mạc, hôm nay mặc rất trang trọng, có vài phần tuấn lãng, còn có chút khí thế cùng uy nghiêm.

Mọi người đều biết Trọng Hoa là người đang được Đế quân coi trọng, tất nhiên cũng muốn nịnh bợ. Có một ít thủ lĩnh bộ lạc tỏ ra khinh thường. Dù sao Trọng Hoa là vô danh tiểu tốt, nháy mắt lại thành thủ lĩnh bộ lạc lớn. Hiện tại lại bị chim ỉa trúng đầu, cưới cùng lúc hai con gái Đế quân. Chuyện tốt khắp thiên hạ đều rơi vào hắn.

Chỉ là… Mọi người đều không biết chuyện tốt chưa bao giờ tự dưng rớt ở trên đầu ai. Dù có rớt ở trên đầu, nếu không có chuẩn bị, chỉ sợ cũng sẽ bị đập chết.

Vô danh tiểu tốt trong mắt mọi người kia kỳ thật là người tâm cơ thâm sâu. Từ một đứa trẻ không được phụ thân yêu thương, mẹ kế ngược đãi, đã đi từng bước đến địa vị hiện giờ, có thể nói là bay lên cành cao.

Đế Nghiêu thoạt nhìn tâm tình thực tốt, tự mình chủ trì hôn sự. Trọng Hoa phi thường cung kính đứng bên cạnh Đế quân.

Trọng Hoa có vẻ ngoài tuấn lãng, lại còn trẻ. Bởi vì khi còn nhỏ luôn chịu khổ, hắn đã làm qua rất nhiều việc cho nên quen biết rất nhiều người. Danh tiếng của Trọng Hoa trong tầng lớp bình dân rất cao, đức hạnh cũng được coi trọng. Hai con gái Đế quân đều là người biết nhìn xa, biết phu quân tuy rằng hiện giờ còn chưa có gì, nhưng ngày sau thành tựu không thể tưởng tượng.

Hôn sự này có thể nói là trai tài gái sắc, hai bên cũng đều vui mừng. Mọi người kính rượu, thực mau tiếng hoan hô một mảnh, ca vũ tưng bừng.

Tạ Nhất uống hai ly rượu. Mấy ngày nay đều là chuyện phiền lòng, thật vất vả có chuyện vui, mọi người tụ ở bên nhau uống rượu thực vui sướиɠ. Bất quá liền ở ngay lúc này, đột nhiên có người tiến vào gặp Trọng Hoa nói gì đó, sau đó lại lui đi ra ngoài.

Trọng Hoa lộ ra có chút khó xử, nhìn Đế Nghiêu, nhưng lại tựa hồ không muốn nói. Đế Nghiêu cũng không phải mù, Trọng Hoa như vậy, ông ta đương nhiên khẳng định có chuyện, lập tức liền nói:

"Trọng Hoa, có chuyện gì? Hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, con còn có cái gì không thể nói?"

Trọng Hoa thập phần khó xử, nhanh đi qua nhỏ giọng nói:

"Chuyện là…… Quân phụ……"

Trọng Hoa mở miệng gọi quân phụ cũng làm Đế quân rất vui lòng.

Trọng Hoa nhỏ giọng nói:

"Có người tới báo, nói là… Chín Anh chẳng biết đi đâu, không có bắt được. Nhưng… Nhưng có binh lính thấy được người thả Chín Anh."

Đế Nghiêu vừa nghe, lập tức nhíu mày nói:

"Là ai!? Ai lớn gan!?"

Đế quân giọng có chút lớn, mọi người lập tức nhìn qua. Trọng Hoa vẫn cứ sắc mặt khó xử, Đế quân nói:

"Trọng Hoa, ngươi không phải sợ, nói ra!"

Trọng Hoa ngẩng đầu lên, thập phần cẩn thận liếc liếc mắt về chỗ Thái tử Đan Chu. Thái tử Đan Chu căn bản không biết đã xảy ra sự tình gì, liền thấy Trọng Hoa nhìn chính mình. Trọng Hoa thấp giọng nói:

"Người đó… binh lính nói là Thái Tử…"

Đế Nghiêu vừa nghe, hơn nữa ngày ấy Thái tử Đan Chu đã từng bởi vì Chín Anh mà chống đối ông ấy, tức khắc trong lòng Đế Nghiêu tức giận khó nhịn.

Mặc kệ Chín Anh có phải thích khách hay không, nhưng tru sát Chín Anh đã thành việc cấp bách, là biện pháp duy nhất bảo vệ liên minh bộ lạc. Hiện tại hay rồi, Chín Anh chạy thoát. Thế nhưng là Thái tử thả chạy.

Đế Nghiêu tức giận lập tức đứng lên, không phân trần đi tới đánh Đan Chu một bạt tai.

Đan Chu tức khắc ngây ra, không biết đã xảy ra sự tình gì. Đế quân ở trước mặt các thủ lĩnh đánh Thái tử một bạt tai. Không chỉ như vậy, Đế quân giận run run, nói:

"Bất hiếu tử! Gây chuyện lớn như vậy, không đủ tư cách thống lĩnh thiên hạ!"

Đế quân vừa nói ra lời này, các thủ lĩnh tức khắc ồn ào lên, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Đây là có ý tứ gì?

Chuyện lớn nào?

Bất hiếu?

Không đủ tư cách thống lĩnh thiên hạ?

Dăm ba câu, Đế quân thế nhưng phủ định Thái tử, còn ở trước mặt các thủ lĩnh bộ lạc khác.

Đan Chu cũng hóa ngốc, căn bản không biết đã xảy ra sự tình gì.

Trọng Hoa vội vàng xông tới, ngăn lại Đế quân, quỳ xuống, nói:

"Quân phụ, xin chớ trách tội Thái tử, Thái tử cũng là… Cũng là…"

Đế Nghiêu run run, nói:

"Đừng cầu xin cho đứa bất hiếu! Nó là muốn tức chết ta!! Tức chết ta!! Căn bản không biết lấy đại cục làm trọng!!!"

Đế Nghiêu nói, đột nhiên ho khan, tức khắc phun ra một búng máu. Mọi người giật nảy mình, tất cả đều xông về phía trước đi đỡ Đế quân. Thái tử Đan Chu nhanh tiến lên, trên mặt hắn còn dấu tay, vội vàng nói:

"Quân phụ……"

Đế Nghiêu đẩy tay Đan Chu, nói:

"Đừng gọi ta, ta không có đứa con như ngươi!"

Mọi người càng là hai mặt nhìn nhau. Trọng Hoa nhanh đỡ Đế quân, đưa vào phòng nằm.

Đế Nghiêu nằm ở trên giường, tức khắc lại phun ra máu, có chút hết hơi. Mọi người đều có chút kinh hoảng. Đan Chu nắm lấy Tạ Nhất, nói:

"Thái Nhất, mau giúp ta xem Quân phụ. Quân phụ thân thể không tốt!"

Tạ Nhất cũng muốn vào xem Đế quân, chẳng qua phòng Đế quân đóng cửa, chỉ có vài người được vào. Thực mau những người khác đều lui ra, bao gồm cả hai con gái của Đế quân, chỉ còn lại có Trọng Hoa ở trong.

Đan Chu nhanh xông lên, dò hỏi hai muội muội.

"Quân phụ tình huống như thế nào?"

Nga Hoàng cùng Nữ Anh mới vừa nghe Trọng Hoa nói, trách cứ nhìn Đan Chu.

"Đại ca ngày thường không tốt cũng liền thôi, vì sao phải thả Chín Anh chạy, cũng quá……"

Hai muội muội không nói nữa, Đan Chu vừa nghe đến chỗ đây, tức khắc trong lòng rõ nguyên nhân quân phụ tức giận.

Tạ Nhất nhíu nhíu mày. Thả chạy Chín Anh căn bản không có phần Đan Chu. Tạ Nhất cố ý không cho Đan Chu đi, dù sao thân phận Đan Chu tôn quý. Nhưng không nghĩ tới, thế nhưng có người truyền ra tin đồn là Đan Chu thả Chín Anh chạy.

Hai muội muội lại nói:

"Phu quân nói có binh lính tận mắt nhìn thấy, rất chính xác!"

Đan Chu có chút bối rối. Tạ Nhất cùng Thương Khâu nhíu nhíu mày. Thương Khâu đi qua, cao giọng nói:

"Đế quân, Tư Nghệ cầu kiến."

Bên trong không có trả lời, thực mau Trọng Hoa đi ra, nói:

"Đế quân vừa mới ngủ, có chuyện gì chờ một lát nói sau."

Trọng Hoa nói xong, lại đi vào trong đóng cửa lại.

Trọng Hoa trên mặt tức khắc lộ ra một nụ cười dữ tợn, nhìn về phía chỗ sâu trong phòng. Thì trong phòng không chỉ có Đế Nghiêu.

Đế Nghiêu nằm ở trên giường, căn bản không có ngủ, mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ. Trên người Đế Nghiêu có dán lá bùa nguyền rủa không có biện pháp mở miệng nói chuyện. Mà bên cạnh còn đứng một người binh lính. Chính là Bồng Mông.

Bồng Mông cười nói:

"Chúc mừng đại nhân."

Trọng Hoa đi vào, cười nói:

"Tuy rằng hiện giờ chúc mừng hơi sớm, nhưng cũng sắp đến."

Hắn nói, nhìn về phía Đế quân, nói:

"Đế quân sẽ tức giận. Sáng sớm ngày mai sẽ hạ lệnh lưu đày Thái tử. Đế quân cảm thấy như thế nào?"

Đế Nghiêu mở to hai mắt, nói không được. Bồng Mông cười nói:

"Đại nhân, cao kiến!"

Trọng Hoa gật gật đầu nói:

"Cứ như vậy làm đi."

Đế quân phẫn nộ trừng mắt Trọng Hoa. Trọng Hoa cười nói:

"Chớ có nhìn ta như vậy. Thời điểm ông còn trẻ, đích xác không ai bì nổi, gồm thâu biết bao bộ lạc? Nhưng hiện giờ đã là lão hồ đồ, điểm này ông cần thừa nhận. Thiên hạ này không phải của người tài năng sao? Còn nữa, đứa con kia của ông chính là kẻ bất lực, chỉ biết nhân từ, há biết làm sao đánh chiếm thiên hạ?"

Trọng Hoa dừng một chút, lại nói:

"Ông đừng có không phục. Không phải một khắc trước, trong lòng ông cũng suy nghĩ dứt khoát để Trọng Hoa làm người thừa kế? Tốt quá, ta tiếp nhận rồi. Hơn nữa ta có thể cam đoan với ông, trong vòng trăm năm không có thủ lĩnh kiệt xuất nào có thể siêu việt hơn ta. Ánh mắt ông không tồi… Đương nhiên, ta cũng sẽ không gϊếŧ ông. Ông yên tâm, ông còn phải nhường ngôi cho ta… Ta muốn cho ông thấy, xem ta thống lĩnh thiên hạ này như thế nào!"

Ngày hôm sau liền truyền ra tin tức chấn động. Đế quân trách cứ Thái tử Đan Chu, lưu đày Đan Chu về đất phong ở sông Đán, nếu không có mệnh lệnh, không được rời một bước.

Thái tử Đan Chu nghe lệnh này, tức khắc có không tinh thần. Tạ Nhất vỗ vỗ bờ vai của hắn. Đan Chu lúc này mới xem như tỉnh mộng, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Đế quân lưu đày Thái tử!

Đan Chu mím môi, sắc mặt tái nhợt. Tạ Nhất nói:

"Thái tử chớ có sốt ruột, ta đây liền đi nói cùng Đế quân, Chín Anh cũng không phải Thái tử thả chạy."

Đan Chu nâng tay, cắt ngang lời Tạ Nhất, nói:

"Không, không cần. Dù Chín Anh không phải ta thả chạy, nhưng ta cũng là tâm tư này. Các người thả chạy, cùng ta cũng không có gì khác."

Đan Chu nói, thở dài, lại nói:

"Đi sông Đán cũng không có gì không tốt, dù sao đó là đất phong của ta. Ta… Ta đây muốn gặp Quân phụ… chào từ biệt."

Đan Chu nói đứt quãng, sắc mặt tái nhợt hướng cửa phòng Đế quân mà đi. Bất quá đi tới cửa, hắn lại bị người ngăn cản. Trọng Hoa sắc mặt khó xử nói:

"Thái tử, Đế quân không muốn thấy ngài, xin đừng khó xử ta. Ta cũng là… phụng mệnh hành sự."

Đan Chu nhìn cửa phòng đóng chặt, giọng nói có chút khô khốc, run rẩy nói:

"Được… được rồi, cũng được. Đứa con này liền dừng tại đây. Con về sông Đán, xin quân phụ bảo trọng!"

Hắn nói, quỳ xuống dập đầu, ngay sau đó đứng lên, xoay người rời đi.

Tạ Nhất nhìn Đan Chu bộ dáng ủ rũ, không khỏi khổ sở trong lòng, nói:

"Đầu tiên là thích khách, lúc này lại tới người vu khống Thái tử. Ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái."

Thương Khâu nhíu nhíu mày, nói:

"Ta nghe nói Thái tử chơi cờ rất giỏi. Chỉ sợ người này càng chơi cờ giỏi hơn. Đúng là một cao thủ."

Tạ Nhất nheo nheo mắt, cũng không lập tức nói chuyện. Lúc này lại nghe một trận ồn ào, binh lính ngăn chặn người nào đó. Người nọ thân hình gầy gò mặc áo quần lố lăng, bị binh lính ngăn chặn còn nhảy nhảy kêu:

"Ba ba! Ba ba! Ta muốn gặp ba ba của ta!"

Binh lính ngăn chặn một thiếu niên mảnh khảnh, đẩy hắn rời đi. Thiếu niên lại hô to:

"Ba ba, con là Bé 12! Thương Khâu là ba ba của ta, ta không tìm lầm người!"