Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 49: Không băng sơn là muộn tao

Đường Nhất Bạch còn thực suy yếu, có chút mơ mơ màng màng muốn ngủ, Thương Khâu lại nói:

“Vừa lúc có chuyện muốn hỏi các người.”

“Cụp cụp”

Hắn đem một đôi hoa tai kim cương đặt lên bàn, nói:

“Cái này các người gặp qua chưa?”

Chính là đôi hoa tai Thương Khâu cùng Tạ Nhất từ trong nhà Hồ trưởng phòng mang tới. Tỉ lệ thoạt nhìn phi thường tốt, hơn nữa kích thước không nhỏ, mang ở trên lỗ tai khẳng định dễ thấy được.

Đường Nhất Bạch nhìn thoáng qua, mới đầu không chú ý, rốt cuộc đây là trang sức của phụ nữ, nhưng lại nhìn, mơ hồ nói:

“Có điểm… Có điểm quen mắt, bất quá hiện tại nghĩ không ra.”

Tạ Nhất vội vàng nói:

“Triệu Á, có phải là Triệu Á?”

Đường Nhất Bạch nghe như vậy, nói:

“Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, là Triệu Á. Lúc trước có đoạn thời gian thấy cô ấy đeo… Bởi vì kim cương không nhỏ, cho nên tôi chú ý một chút.”

Đường Nhất Bạch dừng một chút lại nói:

“Sao ở chỗ các người?”

Thương Khâu nheo nheo mắt, nói:

“Dựa theo nguồn tài chính của Triệu Á, khẳng định mua không nổi đôi hoa tai này.”

Đường Nhất Bạch nháy mắt có chút mê mang. Tạ Nhất nhìn hắn vẻ mặt mê mang, tức khắc có chút bóp cổ tay.

Tài phiệt a, hiển nhiên Đường Nhất Bạch một chút cũng không rõ ràng lắm đôi hoa tai kim cương này sao quý giá. Đương nhiên, ở trong lòng Đường Nhất Bạch, kim cương cỡ này bất quá chỉ như sợi lông mà thôi.

Tạ Nhất nói:

“Triệu Á có khả năng hẹn hò Hồ trưởng phòng hay không?”

“Ai?”

Đường Nhất Bạch mở to hai mắt nhìn. Tạ Nhất nói:

“Hồ trưởng phòng, chính là Hồ trưởng phòng quý công ty lần trước còn làm khó tôi.”

Đường Nhất Bạch giơ tay ngăn lại, nói:

“Thôi thôi, tôi biết là ai rồi, không cần lại miêu tả. Tôi chỉ là quá kinh ngạc. Sao có thể?! Triệu Á mới hơn hai mươi tuổi, so với tôi còn nhỏ tuổi hơn, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu. Hồ trưởng phòng đã gần 60 tuổi, làm cha cô ta còn miễn cưỡng được. Sao có thể, tuyệt đối không có khả năng. Hơn nữa Triệu Á tầm mắt rất cao.”

Thương Khâu nheo nheo mắt, chỉ chỉ đôi hoa tai kim cương, nói:

“Đây là phát hiện ở nhà Hồ trưởng phòng.”

Đường Nhất Bạch càng chấn kinh không thôi, nói:

“Cái gì!? Ông ta gϊếŧ Triệu Á?! Từ từ… Các người sao vào được nhà Hồ trưởng phòng?”

Tạ Nhất đột nhiên cảm thấy Đường Nhất Bạch tư duy còn rất nhạy bén.

Thương Khâu nói:

“Tất nhiên là có biện pháp.”

Đường Nhất Bạch lau mặt, nói:

“Ông ta không phát hiện?”

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Trước mắt không phát hiện. Bất quá nếu hoa tai thật là của Triệu Á, Hồ trưởng phòng lưu trữ hoặc là vì tiền, hoặc là chứng cứ phi thường quan trọng, thực mau cũng sẽ phát hiện.”

Đường Nhất Bạch lại lau mặt, đột nhiên lẩm bẩm:

“Bụng không đau, hiện tại đầu có điểm đau.”

Đường Giảo nhanh đỡ Đường Nhất Bạch nằm xuống, nói:

“Thiếu gia, đừng quá lo lắng, còn có Thương tiên sinh cùng Tạ tiên sinh đây.”

Đường Nhất Bạch tâm nói.

Chính là bởi vì bọn họ tôi mới lo lắng!

Tạ Nhất nói:

“Nói như vậy, Triệu Á không có cùng Hồ trưởng phòng qua lại?”

Đường Nhất Bạch lời thề son sắt nói:

“Tuyệt đối không có khả năng. Tầm mắt Triệu Á rất cao. Hơn nữa Triệu Á là cấp dưới của tôi, Hồ trưởng phòng là người của em trai tôi. Chúng tôi ngày thường không hợp nhau, cấp dưới cũng là giương cung bạt kiếm.”

Thương Khâu nói:

“Phùng Tam nói có người nhìn thấy Triệu Á ngồi xe Hồ trưởng phòng đi nhà hàng sang trọng, cũng đi qua câu lạc bộ tư nhân cao cấp.”

“Cái gì!?”

Đường Nhất Bạch càng chấn kinh, đi nhà hàng cùng câu lạc bộ tư nhân khẳng định là hẹn hò rồi. Còn có thể làm gì khác. Cũng không thể nói là đi xã giao công việc, dù gì Triệu Á chỉ là thư ký, cũng không có gì có thể nói.

Đường Nhất Bạch đều ngốc, vẻ mặt phản ứng không kịp.

Thương Khâu còn bình tĩnh nói:

“Đi tra cái câu lạc bộ tư nhân kia.”

Hắn nói, đem một cái danh thϊếp đặt lên bàn. HunhHn786 Tạ Nhất vừa thấy, biết phỏng chừng là Phùng Tam đưa cho.

Đường Nhất Bạch nhìn danh thϊếp, liền nói:

“Được, tôi sẽ tìm người đi tra. Bất quá câu lạc bộ tư nhân này, muốn tra sẽ thực khó khăn. Tôi biết chỗ này, rất nhiều người giàu có đều ở nơi này hưởng lạc, hơn nữa quản lý thông tin thực nghiêm khắc.”

Thương Khâu đem nhiệm vụ này giao cho Đường Nhất Bạch, ngay sau đó cầm đôi hoa tai trên bàn, một lần nữa thả lại trong túi, nói:

“Cái này không để lại cho các người được. Dù gì Đường tiên sinh đã bị theo dõi, cũng trúng độc không phải sao?”

Đường Nhất Bạch:

“……”

Thương Khâu lại nhìn về phía Đường Giảo, nói:

“Tôi không biết Đường tiên sinh cụ thể bị ai theo dõi, có phải liên quan cái chết Triệu Á hay không. HunhHn786 Bất quá Đường tiên sinh hiện tại không có việc gì, người hạ độc có khả năng sẽ không bỏ qua.”

Đường Giảo gật đầu nói:

“Cám ơn Thương tiên sinh nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.”

Thương Khâu nói xong, cũng không có dừng lại, vẫy vẫy tay, ý gọi Tạ Nhất, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.

Tạ Nhất chạy theo sau. Theo sau một lúc đột nhiên Tạ Nhất cảm thấy có điểm không thích hợp.

Động tác kia sao giống gọi động vật vậy? Hơn nữa là thú cưng!

Tạ Nhất cùng Thương Khâu lên xe, liền lái trở về nhà. Đã trễ, không biết Tiểu Bạch ăn cơm chưa. Dù sao thời gian này khẳng định là không có biện pháp nấu cơm. Tạ Nhất ghé quán ăn đóng gói mấy hộp cơm mang về.

Hai người về đến nhà, không thấy được Tiểu Bạch, còn tưởng rằng hắn chạy ra ngoài chơi. Bất quá đi vào phòng ngủ dành cho khách đã thấy Tiểu Bạch đang nghiêm túc “làm việc”. Tiểu Bạch đang viết tiểu thuyết…

Tạ Nhất đối với tiểu thuyết kia, một chút hứng thú cũng không có. Ít nhất vì mình là O, một chút hứng thú cũng không có. Hơn nữa Tiểu Bạch toàn là hư cấu tình tiết, còn kiên quyết không thay đổi nội dung.

Tạ Nhất gọi:

“Tiểu Bạch, tới ăn cơm.”

Tiểu Bạch vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Dạ, em còn một chút liền viết xong, các anh ăn trước đi.”

Tạ Nhất không có biện pháp, đành phải cùng Thương Khâu ăn trước, để lại cho Tiểu Bạch một phần.

Bọn họ ăn xong, Thương Khâu chuẩn bị đi tắm rửa. Dù sao hắn hôm nay ở bên ngoài chạy một vòng lớn, Thương Khâu chính là có thói ở sạch. Thương Khâu vào phòng tắm, Tiểu Bạch vừa lúc từ trong phòng nhảy nhảy lộc cộc ra nói:

“Chủ nhân, chủ nhân!”

Tiểu Bạch nhảy nhót, Tạ Nhất cảm thấy khả năng là viết thực thông thuận. Tiểu Bạch kích động nói:

“Chủ nhân, chủ nhân, em đã có truyện mới, anh muốn xem hay không nha!”

Da đầu Tạ Nhất lập tức tê rần, cự tuyệt nói:

“Không, kiên quyết không xem, anh thích phụ nữ.”

Tiểu Bạch chu miệng, ngọt ngào nói:

“Chủ nhân, nói dối là mũi sẽ dài nha!”

Tạ Nhất nói:

“Anh có nói dối sao?”

Tiểu Bạch mở to mắt, nói:

“Chủ nhân không phải thích Thương Khâu sao?”

Tạ Nhất:

“……”

Từ từ, tình huống thế nào đây?

Tiểu Bạch chắc chắn nói:

“Em nhìn thấy các người hôn môi!”

Tạ Nhất nói:

“Đó không phải ý nghĩa hôn… là chạm môi bình thường em hiểu không? Là anh cho Thương Khâu Tinh Nguyên. Mà em cũng hôn Phùng Tam đó.”

Tiểu Bạch nghiêm túc nói:

“Phải nha, em thích Phùng Tam gia nha!”

Tạ Nhất:

“……”

Từ từ, tình huống càng phức tạp!

Tạ Nhất có phát hiện mới, vội vàng nói:

“Tình huống thế nào? Em không phải chê Phùng Tam xấu sao?”

Phùng Tam thoạt nhìn chính là đại thúc phong lưu, Tiểu Bạch đơn thuần, Tạ Nhất sợ "con" mình ứng phó không nổi.

Tiểu Bạch nghiêm túc nói:

“Chú ấy tuy rằng đích xác đặc biệt xấu, nhưng không có xấu bằng Thương Khâu!”

Tạ Nhất đã đem những lời này tự động phiên dịch thành HunhHn786.

"Chú ấy đích xác đặc biệt đẹp, tuy không có soái như Thương Khâu"

Tạ Nhất cẩn thận tưởng tượng thấy có lẽ là hợp lý.

Tiểu Bạch tiếp tục nói:

“Nhưng em cũng thực xấu a! Chú ấy nói sẽ không ghét bỏ em!”

Tạ Nhất:

“……”

Thật muốn khóc. Tiểu Bạch nhà mình cho rằng nó đặc biệt xấu, còn cảm kích Phùng Tam không chê nó xấu. Trên đời này không có ai sẽ ghét bỏ Tiểu Thiên Nga được chứ!

Tiểu Bạch lại nói:

“Em nghĩ rồi, chú ấy là người tốt, lại còn kể chuyện cho em nghe, nói tiểu thuyết em viết đặc biệt hay. Cho nên tuy rằng chú ấy có xấu nhưng là người tốt, vì thế……”

Tạ Nhất tức khắc có chút khẩn trương, nói:

“Vì thế thì sao?”

Tiểu Bạch chớp chớp mắt to nói:

“Vì thế em đáp ứng hẹn hò cùng chú ấy.”

Tạ Nhất trong lòng tức khắc liền nổi khùng.

Mình biết mà, Phùng Tam gia này là cáo già, sói đuôi to!

Tiểu Bạch còn vui vẻ nói:

“Chủ nhân, chủ nhân, trong chốc lát em đi cùng chú ấy, ở bên kia qua đêm, có được không?”

Tiểu Bạch thật thuần khiết mở mắt to mong chờ. Tạ Nhất lại kiên định nói:

“Không thể.”

Tiểu Bạch vẫn cứ mở mắt to, vẻ mặt ngây thơ, giọng mềm mại kéo dài, còn có điểm ủy khuất, nói:

“Vì sao nha?”

Tạ Nhất nói:

“Bởi vì… bởi vì…”

Nói bởi vì thật lâu lại căn bản không có nói tiếp theo. Tiểu Bạch ánh mắt quá thuần khiết, Tạ Nhất thật sự nói không nên lời.

Bởi vì Phùng Tam là cáo già cũng là sói đuôi to, rất có thể đem em gặm đến xương cốt cũng không dư thừa!

Tiểu Bạch dẩu môi, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Mới vừa ngồi xuống, hắn đột nhiên “ai” một tiếng, giống như rất đau, cau mày đột nhiên lại đứng lên.

Tạ Nhất:

“……”

Chẳng lẽ đã chậm!

Tiểu Bạch xoa xoa mông, lẩm bẩm nói:

“Ôi, đau quá nga, đều là chú xấu quá hung.”

Tạ Nhất đột nhiên rất muốn rơi lệ, nước mắt chua xót.

Tiểu Bạch mới vừa ăn cơm, liền nghe được có người ấn chuông cửa. Thương Khâu vừa lúc tắm xong rồi, mặc áo choàng tắm dài, cũng không có cột dây lưng liền đi ra, nói:

“Ai tới.”

Tạ Nhất vẻ mặt hung thần ác sát, nói:

“Có lẽ chú xấu?”

Tiểu Bạch nhảy nhảy lộc cộc chạy tới mở cửa, thập phần vui sướиɠ, liền nhào vào trong lòng ngực người tới. Quả nhiên chính là Phùng Tam.

Phùng Tam cười tủm tỉm đem Tiểu Bạch bế lên, trực tiếp để Tiểu Bạch ngồi ở trên cánh tay. Tuy rằng Tiểu Bạch dáng người nhỏ nhắn, nhưng cũng không tính quá nhẹ, dù gì trên người rất có thịt. Lực tay Phùng Tam cũng kinh người, thế nhưng để Tiểu Bạch ngồi ổn định vững chắc.

Tiểu Bạch ngồi ở trên cánh tay hắn, chân còn đung đưa, tay ôm cổ Phùng Tam. Phùng Tam hôn gặp mặt, Tạ Nhất thấy thực chướng mắt.

Thương Khâu nhướng mày. Phùng Tam cười tủm tỉm nói:

“Tiểu Bạch hôm nay qua đêm ở chỗ tôi, ngày mai tôi đưa em ấy về.”

Thương Khâu thật ra không có ý kiến, gật gật đầu. Phùng Tam liền ôm Tiểu Bạch chuẩn bị đi. Tạ Nhất tuy rằng rất muốn dùng gậy đánh uyên ương, nhưng nhìn thấy Tiểu Bạch cao hứng như vậy, lắc chân cùng Phùng Tam nói chuyện phiếm, còn muốn Phùng Tam kể truyện ngụ ngôn. Tạ Nhất liền không có biện pháp mở miệng, cảm thấy mình không phải cha, càng như là “mẹ kế”.

Phùng Tam thực mau mang Tiểu Bạch đi rồi. Cửa đóng lại, Thương Khâu nói:

“Thất thần làm gì?”

Tạ Nhất lúc này mới từ trong bi thương phục hồi tinh thần lại.

Rốt cuộc ngậm đắng nuốt cay nuôi con lớn khôn, lại bị sói xám ngậm đi rồi, có thể không bi thương sao?

Tạ Nhất vừa nhấc đầu, liền thấy được Thương Khâu. Thương Khâu đứng ở trước mặt. Áo choàng tắm dài thả lỏng lẻo, dây lưng không có buộc lại. Tóc ướt rũ xuống che khuất một phần gương mặt, khiến cả người thoạt nhìn có chút nhu hòa, cũng có một loại ôn nhu “đặc hiệu”.

Cơ ngực cùng tám khối cơ bụng lỏa lồ không thể nghi ngờ. Phía dưới là đôi chân săn chắc thẳng dài. Da Thương Khâu cũng không đen. Áo choàng tắm màu trắng như tuyết, qυầи ɭóŧ màu đen phụ trợ, nhìn có vẻ…

Tạ Nhất tức khắc “bùm” một cái, trên mặt liền đỏ, nhanh nói:

“A… Tôi đi tắm rửa.”

Tạ Nhất vọt vào phòng tắm, còn mơ hồ nghe thấy Thương Khâu cười khẽ phía sau.

Tạ Nhất mở ra nước lạnh, trực tiếp để nước lạnh thấu tim xối xuống. Hiện giờ đã là đầu thu bị rót nước lạnh tức khắc cảm thấy giật mình, đánh vài cái hắt xì.

Tạ Nhất tắm xong từ phòng tắm đi ra, Thương Khâu đã ở phòng ngủ, cũng không ở phòng khách. Tạ Nhất đi thu dọn bàn ăn, sau đó chậm rì rì đi trở về phòng ngủ.

Thương Khâu đang xem di động. Tạ Nhất cho rằng hắn vì công việc, thuận miệng hỏi.

“Làm cái gì đó?”

Thương Khâu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Tạ Nhất. Hắn ngồi ở trên ghế sô pha, tóc còn hơi ướt, áo choàng tắm dài đã buộc dây lưng, nhưng là thập phần rời rạc. Hơn nữa áo choàng tắm dài không có nút, chỉ là ở eo có dây buộc lại một chút, chỉ cần ngồi xuống mặt trên cùng phía dưới liền sẽ rời rạc. Phần chữ V ở cổ áo thật sâu, chỉ sợ chạy đến bụng. Phía dưới là chân trần, lộ ra bắp thịt cẳng chân, còn có một phần nhỏ đùi lấp ló HunhHn786.

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy như vậy hiệu quả thị giác rất cao, so với vừa rồi còn khiến huyết mạch sôi trào nhiều hơn……

Tạ Nhất ngứa mũi, thiếu chút nữa chảy máu mũi ra. Trước giờ dù xem phụ nữ sεメy cũng không chảy máu mũi, vậy mà nhìn một người đàn ông thân hình cao lớn thế nhưng thiếu chút nữa chảy máu mũi. Tạ Nhất không thể không nói, Thương Khâu thật sự quá thu hút.

Thương Khâu lại là nhàn nhạt nói:

“Xem tiểu thuyết, Tiểu Bạch mới viết.”

Tạ Nhất:

“……”

Thương Khâu khi nào cũng mê truyện Tiểu Bạch?

Thương Khâu cười một tiếng. Hởi vì hắn hiện tại đã vô cùng thu hút, cười rộ lên càng nâng cao sự thu hút thêm một bậc, thiếu chút nữa khiến Tạ Nhất mù mắt.

Thương Khâu tâm tình không tồi nói:

“Muốn xem không, thể loại mới.”

Tạ Nhất lập tức cự tuyệt nói:

“Không! Không xem, tuyệt đối không xem. Tôi đối với cái đó không có hứng thú.”

Thương Khâu nhún vai, cũng không có cưỡng cầu, nói:

“Rất thú vị đó.”

Tạ Nhất sẽ không mắc mưu.

Đơn giản chính là ABO gì đó, hơn nữa mình vẫn là O!

Thương Khâu nói:

“Lần này cậu thực… oai phong.”

Tạ Nhất hồ nghi nhìn Thương Khâu. Khóe miệng Thương Khâu còn nhàn nhạt tươi cười, tươi cười thả lỏng. Bất quá nụ cười kia làm Tạ Nhất ngứa ngáy trong lòng. Tạ Nhất cảm thấy Thương Khâu đang câu cá.

Mình tuyệt đối sẽ không cắn câu!

Tạ Nhất kiên quyết nói:

“Không xem, tôi muốn đi ngủ.”

Thương Khâu nhún vai, nói:

“Đáng tiếc, chỉ có ba chương.”

Hắn nói xong, đặt điện thoại ở một bên, cũng chuẩn bị đi ngủ.

Hai người nằm ở trên giường. Tạ Nhất đầu tiên là lo lắng cho Tiểu Bạch, có thể bị Phùng Tam khi dễ hay không, sau đó lại nghĩ đến Triệu Á, còn có Hồ trưởng phòng, cùng đôi hoa tai kim cương kia. Dù sao trong đầu lung tung rối loạn, vẫn luôn ngủ không được.

Nằm bên cạnh, Thương Khâu tựa hồ ngủ rồi, hô hấp đã đều đều. Tạ Nhất không dám xoay người đánh thức Thương Khâu, liền vẫn luôn nằm cứng còng. Sau đó thật sự ngủ không được, liền lấy di động ra.

Ma xui quỷ khiến gì lại tìm kiếm app Tấn Giang văn học. Tạ Nhất tìm được app rồi, lại ma xui quỷ khiến download xuống. Sau đó mở app gõ bút danh "Hề" của Tiểu Bạch, quả nhiên đã có ba truyện.

Truyện thứ nhất là "Hành trình cổ tích". Cái này Tạ Nhất không muốn xem, nghĩ nội dung Tạ Nhất càng không muốn xem.

Truyện thứ hai là "ABO hấp dẫn trí mạng". Tạ Nhất đối với giả thiết mình là O không vừa lòng. Nhưng Tiểu Bạch quyết không sửa chữa, nói đây là tôn trọng văn học, lại còn nói là ý tưởng từ cuộc sống viết lại.

Hiện tại đã thêm truyện thứ ba gọi là "Quân lâm thần hạ"

Tạ Nhất nghĩ nghĩ.

Chẳng lẽ Tiểu Bạch bắt đầu viết thể loại cổ đại? Hay là lịch sử?

Tạ Nhất tò mò click mở, rốt cuộc Thương Khâu nói rất thú vị. Có thể khiến hắn nói rất thú vị thật sự không biết là cái dạng văn gì.

Tổng cộng ba chương, khoảng 10.000 từ. Tạ Nhất nghĩ xem cũng mau.

Tạ Nhất quả nhiên thấy được tên của mình. Lúc này Tạ Nhất là vua của một nước, tức khắc thấy tự hào.

Tiểu Bạch quả nhiên đã thông suốt, trách không được Thương Khâu nói mình đặc biệt oai phong. Vua của một nước nha, vậy khẳng định hậu cung có rất nhiều người, mỹ nữ như mây, tiêu tiền như nước, quả thực không thể tốt hơn!

Tạ Nhất hứng thú bừng bừng xem. Mở đầu dùng không ít từ miêu tả long sàn của vua. Một cái giường rất xa hoa. Tạ Nhất tỏ vẻ thực thích.

Mình cũng có thể ngủ trên giường lớn mấy chục mét vuông, quá sảng khoái!

Tạ Nhất tiếp tục xem, đột nhiên cảm thấy không thích hợp. Bởi vì...

Từ trong rèm trướng long sàng truyền ra âm thanh rêи ɾỉ, hơn nữa là giọng nam tử khàn khàn đứt đoạn....

Sau đó Tạ Nhất thấy được những lời này.

“Thương... Thương tướng quân… Không... không được... trẫm…”

Thương tướng quân tà mị cuồng quyến nói:

“Chỉ là một chút dạo đầu. Thế này liền chịu không nổi? Muốn thần thả ngài. Ngài biết thu phục thần như thế nào, bệ hạ?”

Mẹ nó!

Tạ Nhất thiếu chút nữa chửi một câu thô tục.

Là ngôi cửu ngũ đó! Nói đặc biệt oai phong! Thân là một hoàng đế, vì cái gì khúc dạo đầu không phải cùng mỹ nữ hậu cung. Đây là tình tiết quỷ gì!

Tạ Nhất vừa phun tào, vừa tiếp tục nhìn xuống đoạn tiếp theo.

Thương Khâu là một Tướng quân lập công. Sau khi từ biên quan trở về, hắn nghe nói Hoàng Thượng muốn lập con gái Thừa tướng làm Hoàng Hậu. Thừa tướng muốn dùng hôn nhân này mượn sức nắm quyền cao, vì thế hắn liền có màn "play" trên long sàng…

Tạ Nhất một hơi xem xong ba chương, đầu óc chỉ còn lại có "play play play". Tướng quân từ đầu tới đuôi tràn ngập một cổ tà mị quỷ súc, Tạ Nhất xem mà trứng phát đau.

Phía dưới khu bình luận còn là một mảnh hài hòa.

Võng hữu số 1 XXXX bình luận: "Quân lâm thần hạ", trời ơi ơi ơi ơi, hay hay!!!! Tình tiết quá manh!!! Là thứ tôi muốn xem. Tôi vẫn luôn tìm cái thể loại này a!! Rất hấp dẫn! Rất manh! Hay hay tôi yêu đại thần!!!

Bình luận phát ra từ app Tấn Giang trên di động.

Võng hữu số 2 OOOO bình luận: "Quân lâm thần hạ", Thương tướng quân thật dũng mãnh nga!! Quỷ súc ôn nhu công! Tôi yêu nhất! Ai u Hoàng Thượng miệng chê nhưng thân thể lại thành thật. Quả thực là YD thụ! Ha ha ha ha "play" tốt lắm! Thêm thêm 20.000 chữ miêu tả H đi!

Bình luận phát ra từ người dùng web Tấn Giang.

Võng hữu 3 XXOO bình luận: "Quân lâm thần hạ", tác giả cố lên cố lên!!! Cái này thật tuyệt, cảm giác rất quỷ quyệt!! Tướng quân đừng quá ức hϊếp Hoàng Thượng đó!

Một ngư lôi cho tác giả!

Bình luận phát ra từ app Tấn Giang bản cài đặt.

Trên Tấn Giang để bày tỏ tình cảm và động viên tác giả, độc giả có thể gửi quà tặng thưởng trong phần bình luận. Các mức thưởng là:

– Địa lôi: 100₫ Tấn Giang tệ

– Lựu đạn: 500₫ Tấn Giang tệ

– Hoả tiễn: 1000₫ Tấn Giang tệ

– Thủy lôi: 5000₫ Tấn Giang tệ

– Ngư lôi: 10,000₫ Tấn Giang tệ

Tạ Nhất xem xong bình luận, tức khắc cảm giác người đọc khẳng định đều bị mù.

Hoàng đế là ngôi cửu ngũ a, rõ ràng hẳn là ở mặt trên mới phải! Phi!

Tạ Nhất tức khắc cảm thấy đầu mình bị va đập.

Cái gì ở mặt trên, rõ ràng nên cùng mỹ nữ như mây hậu cung đầy đủ mới đúng, vì cái gì cùng tướng quân ở bên nhau!

Tạ Nhất đem điện thoại ném một bên, tức giận phẫn hận liền chuẩn bị ngủ. Lần này thực mau liền ngủ rồi, nhưng ngủ cũng không an ổn, vẫn luôn nằm mơ, mơ màng hồ đồ, trong đầu không ngừng lóe lên đoạn tiểu thuyết vừa rồi.

“Bệ hạ… Bệ hạ……”

Tạ Nhất quả thực không thể tự thoát ra được. Tổng cộng ba chương tiểu thuyết cứ lóe tới lóe lui trong đầu, lại còn có tự động bổ sung khuôn mặt Thương Khâu. Một khuôn mặt tuấn tú, thân mặc giáp đen, mũ giáp kẹp ở dưới cánh tay, eo treo bảo kiếm. Hắn cất bước từ nơi xa đi tới.

Tạ Nhất liền nhìn chằm chằm vào hắn. Thương Khâu đi tới, đem mũ giáp ném.

“Xoảng!”

Hắn trực tiếp tùy tay ném mũ xuống đất. Ngay sau đó bảo kiếm cũng dỡ xuống ném ở một bên, sau đó sải bước tới gần.

Tạ Nhất có chút khẩn trương, trái tim nhảy loạn, giống như nhảy ra khỏi ngực bất cứ lúc nào.

Thương Khâu bước nhanh tới, trực tiếp đem Tạ Nhất đẩy ngã vào giường nệm. Hắn cúi đầu tới, áo giáp lạnh lẽo để ở trên làn da Tạ Nhất, giọng nói uy hϊếp ở bên tai.

“Để bệ hạ đợi lâu, thần… tội đáng chết vạn lần.”

“Ôi!!!”

Tạ Nhất hút một ngụm khí lạnh, đột nhiên bị dọa liền từ trong mộng tỉnh lại.

Quả thực quá dọa người. Thế nhưng mơ thấy mình cùng Thương Khâu làm sự tình không thể diễn tả. Đều do Tiểu Bạch viết tiểu thuyết diễn tả cảnh tình cảm quá mãnh liệt.

Tạ Nhất thở hổn hển, chậm rãi trấn định. Nhìn đồng hồ thấy còn chưa tới ba giờ, thời gian còn sớm, Tạ Nhất vốn định tiếp tục ngủ, nhưng phát hiện mình bởi vì mộng mà có phản ứng, hít sâu đè xuống cũng không có áp chế được.

Tạ Nhất muốn đi phòng tắm giải quyết, nhưng Thương Khâu ngủ thật sự không sâu, nếu xoay người xuống giường, rất có thể sẽ bị phát hiện, vạn nhất bị nhìn thấy chẳng phải là thực xấu hổ sao.

Tạ Nhất đấu tranh tư tưởng trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn Thương Khâu ngủ, đột nhiên có một loại cảm giác miệng khô lưỡi khô. Tạ Nhất cảm thấy mình có thể là điên rồi, không có đi phòng tắm, mà là trộm ở bên cạnh, dùng chăn cuốn lại, sau đó bắt đầu ngầm giải quyết HunhHn786.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Cách chăn, dù sao cũng không âm thanh, khẳng định phát hiện không được!

Nghĩ như vậy, Tạ Nhất tận lực động tác nhẹ nhàng, chỉ là còn chưa có xong, đột nhiên liền nghe người bên cạnh vốn đang ngủ cất giọng khàn khàn nói:

“Mùi thực nồng.”

“Ôi!”

Tạ Nhất bị dọa đến tức khắc liền co rút.

Quả thực lấy mạng tính bằng giây…

Thương Khâu không biết khi nào đã tỉnh lại. Mắt mở to, cũng không có như mới vừa bị đánh thức. HunhHn786 Trong ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, nửa điểm buồn ngủ cũng không có, hắn đang nghiêng đầu nhìn Tạ Nhất.

Tạ Nhất phát ngốc, tức khắc mặt liền đỏ, có thể nhỏ ra máu.

Quả thực không chỗ dung thân!

Thương Khâu lại rất bình tĩnh nói:

“Bản thân cậu vốn mùi rất nồng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng đậm.”

Tạ Nhất cảm giác mình muốn độn thổ, đương nhiên là vì thẹn. Nhanh nhảy dựng lên, động tác mãnh liệt liền chạy ra khỏi phòng ngủ.

“Rầm!”

Tạ Nhất vọt vào phòng tắm đóng cửa.

Thương Khâu thấy động tác Tạ Nhất lanh lợi như là con thỏ, không khỏi cười cười, ngay sau đó cũng đứng dậy, đi đến tủ quần áo, mở ra tìm kiếm một chút.

Tạ Nhất cảm giác mình không mặt mũi gặp người. Đều là vì tiểu thuyết của Tiểu Bạch làm hại. Ở bên cạnh Thương Khâu làm bậy, kết quả còn bị Thương Khâu phát hiện, quả thực không thể nào sống tốt.

Tạ Nhất đem chính mình rửa sạch một chút, kết quả phát hiện có chỗ không tốt. Đó chính là chạy quá nhanh, không có mang qυầи ɭóŧ vào thay. Tạ Nhất đang nghĩ ngợi, dù sao có quần ngủ, mặc vào cũng nhìn không ra, sau khi ra ngoài lại tìm qυầи ɭóŧ.

Khi Tạ Nhất đang an ủi chính mình.

“Cốc cốc”

Cửa bị gõ vang lên, Thương Khâu ở bên ngoài khẽ cười, nói:

“Tạ Nhất, cậu không mang qυầи ɭóŧ đổi. Tôi cảm thấy cậu có khả năng cần.”

Tạ Nhất:

“……”

Rất muốn chết, nhưng hiện tại chết đã không còn kịp rồi. Rõ ràng nghe được Thương Khâu cười!

“Cạch”

Cửa phòng tắm bị kéo ra một khe hở nho nhỏ, Tạ Nhất ló mặt ra nói:

“Cảm... cảm ơn……”

Thương Khâu đem qυầи ɭóŧ đưa qua đi, vẻ mặt cười ấm áp, nói:

“Đừng khách sáo.”

Tạ Nhất nhanh tiếp qυầи ɭóŧ.

“Rầm!”

Đóng cửa lại.

Mặt mũi đã không còn, thay rồi nói sau!

Tạ Nhất vội vàng thay. Kết quả Tạ Nhất mặc vào tức khắc cảm giác không thích hợp. Bởi vì đây căn bản không phải qυầи ɭóŧ của Tạ Nhất, mà là… của Thương Khâu.

Size lớn hơn không ít!

“Cạch!”

Cửa phòng tắm lại mở ra, Tạ Nhất từ bên trong ủ rũ cụp đuôi đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được Thường Khâu dựa vào tường, ôm cánh tay, vẻ mặt nhàn nhã. Thương Khâu thấy người đi ra, lại cười một chút, thập phần xin lỗi nói:

“Xin lỗi, tôi hình như lấy sai rồi, cậu mặc chính là quần của tôi.”

Tạ Nhất cứng đờ.

Đây là thành tâm xin lỗi sao? Vô luận là Thương Khâu đang tươi cười, nhưng ngữ khí không hề có thành ý. Tuyệt đối là cố ý. Hơn nữa quần áo của mình cùng Thương Khâu cũng không bỏ chung trong một cái tủ nha!

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Hiện tại mình nên nói cái gì? Nói không có việc gì, tôi không ngại? Nhưng tôi thực sự ngại. Quá lớn! Cảm giác gió thổi qua lạnh căm căm!

Tạ Nhất giống một con chim cút ủ rũ cụp đuôi đi theo Thương Khâu vào phòng ngủ.

Hai người đều nằm xuống giường. Thương Khâu tắt đèn. Khi Tạ Nhất thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị tự mình thôi miên ngủ. Liền nghe được Thương Khâu đột nhiên nói:

“Đúng rồi, tiểu thuyết của Tiểu Bạch hay không?”

Tạ Nhất:

“……”

Hiện tại chết là không còn kịp rồi, chỉ có thể lựa chọn cùng Thương Khâu đồng quy vu tận!

Tạ Nhất phát hiện Thương Khâu căn bản không phải băng sơn mà là muộn tao.

Ngày hôm sau Tạ Nhất mang đôi mắt gấu trúc rời giường, bộ dáng giống như thận suy. Tạ Nhất đi công ty, các đồng sự đều đùa giỡn Tạ Nhất, hỏi đêm qua cuộc sống về đêm có phải đặc biệt phong phú hay không.

Tạ Nhất nghĩ thầm.

Thật bị các người nói trúng rồi, đặc biệt phong phú. Cả đời cũng không thể quên, bởi vì quá mất mặt!

Gần giờ tan tầm Tạ Nhất nhận được điện thoại của Thương Khâu.

“Tôi vừa lúc ở bên cạnh công ty cậu, tan tầm cùng nhau về.”

Tạ Nhất hiện tại nhận được điện thoại của Thương Khâu liền cảm thấy khẩn trương, nói lắp.

“Ừ… ừ... được a.”

Thương Khâu cười khẽ một tiếng. Âm thanh truyền qua điện thoại tựa hồ có chút sai lệch, mang theo một loại sung sướиɠ gợi cảm. Tiếng cười khàn khàn, hormone như muốn từ di động phun ra. Tạ Nhất không khỏi xoa xoa lỗ tai.

Thương Khâu nói:

“Trong chốc lát gặp.”

Tạ Nhất yên lặng ấn kết thúc, nghĩ thầm.

Đều là nam, vì cái gì tiếng nói của Thương Khâu gợi cảm, mình cũng là nam mà cảm giác chấn động?

Bởi vì Thương Khâu đang đợi, cho nên Tạ Nhất chuẩn bị tan tầm đúng giờ, vừa đúng 5 giờ rưỡi chiều lập tức cầm túi liền đi. Đồng nghiệp cười tủm tỉm nói:

“Ai, Tạ Nhất, làm sao vậy, hôm nay tan tầm tích cực như vậy?”

“Tổ trưởng chỉ sợ là có hẹn với người đẹp?”

“Phải phải, tôi cũng cảm thấy vậy. Tổ trưởng vẻ mặt như thận suy đi làm.”

“Thật không đúng, tự có bạn gái, cũng không giới thiệu với chúng ta. Thế nào tổ trưởng, bạn gái xinh đẹp không?”

Tạ Nhất bị trêu chọc, nghe bọn họ nói bạn gái, tự động liền nghĩ đến gương mặt Thương Khâu, tức khắc có loại chiếm tiện nghi, vì thế nói:

“Xinh đẹp.”

Các đồng nghiệp không nghĩ tới Tạ Nhất thừa nhận dứt khoát, liên thanh hô to:

“Cái gì a! Ngược FA sao! Thiêu chết cẩu nam nữ!”

Tạ Nhất:

“……”

Xin lỗi thiêu không chết đâu, bởi vì Thương Khâu là nam a!

Tạ Nhất chạy nhanh ra thang máy xuống dưới lầu, đến bãi đỗ xe tìm xe.

“Tạ Nhất!”

Có người kêu, Tạ Nhất quay đầu nhìn.

Không phải Thương Khâu, bởi vì âm thanh thực cao, tuyệt đối không phải Thương Khâu, là Đường Nhất Bạch!

Đường Nhất Bạch đi cùng Đường Giảo, thoạt nhìn đã không có việc gì, khôi phục bộ dạng ngày thường, rất có nguyên khí. Đường Nhất Bạch đi tới, thân thiện nói:

“Cậu tan tầm? Tôi hôm nay muốn đi quán ăn đêm nhà cậu, chúng ta cùng nhau đi. Đường Giảo lái xe tới, tôi đưa cậu về.”

Tạ Nhất còn chưa có kịp uyển cự tuyệt, liền nghe được một âm thanh thực lãnh đạm.

“Không cần.”

Đường Nhất Bạch mới vừa còn cười tủm tỉm, ngẩng đầu nhìn, tức khắc lộ ra vẻ mặt oan gia ngõ hẹp.

Quả nhiên là Thương Khâu tới. Thương Khâu cũng không xa đi tới, duỗi tay đáp ở trên vai Tạ Nhất.

Tạ Nhất nghiêm trọng hoài nghi hắn đem mình trở thành giá kê tay, bởi vì hắn đáp thật sự thuận tay, thực thoải mái. Bất quá ở trong mắt Đường Nhất Bạch xem ra đó chính là thể hiện quyền sở hữu.

Thương Khâu nhàn nhạt nói:

“Đi, lên xe.”

Tạ Nhất xấu hổ cười cười với Đường Nhất Bạch, nói:

“Tôi lái xe tới, muốn đem xe trở về, bằng không ngày mai không có biện pháp đi làm.”

Đường Nhất Bạch tựa hồ chưa từ bỏ ý định, nói:

“Vậy cậu cho tôi đi một đoạn đường, tôi để xe ở nơi này, ngày mai lại đến lấy.”

Vì cái gì hắn không đi xe của mình đến quán ăn chứ?

Tạ Nhất có chút mê mang.

Mai đến lấy xe thật phiền toái!

Thương Khâu đã ngồi lên chiếc Land Rover, lãnh đạm nhìn ngoài cửa sổ.

Đường Nhất Bạch như muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhìn Thương Khâu hất cằm lên, bất quá Thương Khâu không nhìn hắn.

Tạ Nhất cũng không dám cự tuyệt, nói:

“Vậy… Không phiền toái thì lên xe đi.”

Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm lên xe. Đường Giảo lại là có chút bất đắc dĩ, lắc lắc đầu, bất quá cũng không có phản bác thiếu gia. Dù sao thiếu gia hiện tại thân thể không thoải mái, cũng ăn uống không vô, luôn phun, tâm tình cũng không tốt, cả ngày đều ủ rũ. Thiếu gia nhìn thấy Tạ Nhất tâm tình sẽ tốt một chút, cho nên Đường Giảo liền cùng hắn lại đây.

Đường Giảo không có lập tức lên xe, nói:

“Thiếu gia, tôi đi đem xe vào chỗ đậu, ngài chờ một lát.”

Đường Nhất Bạch gật gật đầu, tâm tình rất tốt nói:

“Đi đi.”

Đường Nhất Bạch lên xe, ngồi ở ghế sau, thấy Tạ Nhất chuyển qua ngồi ghế lái, vội vàng nói:

“Tạ Nhất, cậu tới chỗ này ngồi đi, một ngày đi làm chắc rất mệt, trong chốc lát để Đường Giảo lái xe, hắn lái xe thực ổn.”

Thương Khâu nghe nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua Đường Nhất Bạch. Đường Nhất Bạch cười tủm tỉm, vẻ mặt ôn nhu lại săn sóc.

Tạ Nhất đi làm một ngày đích xác rất mệt, nhưng vừa thấy ánh mắt Thương Khâu tức khắc phía sau lưng ớn lạnh.

Đang ở thời điểm giằng co thình lình nghe một tiếng nổ lớn.

“Đùng!!!!!”

“Ôi”

Tạ Nhất còn ở phía dưới xe, tức khắc cảm giác một cổ xung lượng thật lớn đánh úp lại. Thương Khâu phản ứng lực nhanh chóng, giống như con báo đột nhiên từ ghế phụ vụt ra, đem Tạ Nhất ấn ngã trên mặt đất, bảo vệ Tạ Nhất dưới thân.

“A”

“Trời ơi! Nổ rồi!”

“Chuyện gì xảy ra! Có người bị thương!”

Vụ nổ thật lớn, Tạ Nhất ở phía dưới cảm giác rõ ràng. Chiếc xe Land Rover cũng bị chấn động nhoáng lên. Đường Nhất Bạch cũng hoảng sợ, vội vàng hướng ra phía ngoài nhìn.

Tạ Nhất cảm giác được chấn động mãnh liệt, bị Thương Khâu đột nhiên đẩy gục trên mặt đất, tựa hồ không có bị thương, vội vàng nói:

“Thương Khâu! Thương Khâu, anh không có việc gì chứ?!”

Thương Khâu nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, lắc lắc đầu. Bất quá Tạ Nhất nhìn thấy trên lưng hắn có vết máu, từ trong áo lộ ra.

“Đường Giảo!!”

Đường Nhất Bạch nhanh chóng đẩy cửa xe, từ trên xe lao xuống. Xe bị nổ không phải của ai khác, chính là xe Đường Nhất Bạch.

Đường Giảo vừa rồi đi đổ xe. Chiếc xe siêu sang màu trắng đã rách nát bất kham, còn bốc cháy. Lửa hừng hực, không biết Đường Giảo ở nơi nào. Đường Nhất Bạch sợ tới mức trong óc trống rỗng, từ trên xe lao xuống, nhanh chóng tiến lên.

Tạ Nhất nhanh giữ chặt Đường Nhất Bạch lại. Xe còn cháy, có thể sẽ tiếp tục nổ. Đường Nhất Bạch tiến gần như vậy rất nguy hiểm.

Thương Khâu nhanh chóng đi qua, bắt lấy cửa xe vặn vẹo, trực tiếp kéo rớt. Động tác kia sắc bén bưu hãn.

Đường Giảo quả nhiên ở bên trong. Đã xảy ra vụ nổ lớn, những người khác đều cảm thấy Đường Giảo hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Không nghĩ tới Đường Giảo chỉ là bị thương, chảy không ít máu, âu phục cũng hư hao.

Thương Khâu bắt lấy tay Đường Giảo, đem người từ bên trong lôi ra. Đường Giảo cũng mượn lực nhanh chóng bò ra bên ngoài.

Người bên cạnh đều một trận kinh hô. Tạ Nhất gọi cấp cứu. Đường Nhất Bạch lập tức tiến lên, đỡ lấy Đường Giảo vết thương chồng chất nói:

“Đường Giảo! Đường Giảo… thế nào?”

Đường Giảo trên mặt thật nhiều máu, bất quá còn cười một chút, nói:

“Thiếu gia, đừng lo lắng, tôi không chết được.”

Hắn nói, thân thể đột nhiên nghiêng, liền mất đi ý thức, đè ở trên người Đường Nhất Bạch. Đường Giảo thân hình cao lớn, đột nhiên đè xuống, Đường Nhất Bạch có chút chịu không nổi. Tạ Nhất vội vàng hỗ trợ chống đỡ, hô to:

“Thương Khâu!”

Thương Khâu chạy nhanh lại kiểm tra, nói:

“Không có việc gì, hắn không chết được.”

Xe cứu thương thực mau liền tới. Thoạt nhìn cũng không cần ăn nữa, xe Đường Nhất Bạch đột nhiên phát nổ, may mắn không có thương tổn đến Đường Nhất Bạch. Đường Giảo là giảo thú, thời điểm đó tuy rằng ở trong xe, nhưng sẽ tự cứu, may mắn không có nguy hiểm tính mạng.

Mọi người hoả tốc đi tới bệnh viện.

Đường Giảo vừa mới được cấp cứu xong, đưa đến phòng bệnh nằm, sắc mặt không phải quá tốt, mất máu quá nhiều, còn có rất nhiều vết bỏng. Bác sĩ muốn tìm người nhà nói chuyện, Đường Giảo cũng không có người nhà, Đường Nhất Bạch đi theo bác sĩ tìm hiểu tình huống.

Thương Khâu trên lưng cũng có vết thương, Tạ Nhất đưa hắn đi xử lý một chút. Thời điểm hai người trở lại phòng bệnh, liền nghe được Đường Nhất Bạch kinh hô. Tạ Nhất nhanh vọt vào.

“Làm sao vậy! Làm sao vậy!?”

Đường Nhất Bạch khẩn trương nói:

“Đường Giảo không thấy!”

Tạ Nhất nhìn giường.

Thật sự không thấy người!

Đường Giảo vừa rồi còn êm đẹp nằm trên giường, bởi vì đã không còn nguy hiểm tính mạng, cho nên Đường Nhất Bạch đi tìm hiểu tình huống. Tạ Nhất liền mang theo Thương Khâu đi băng bó miệng vết thương. Lưng Thương Khâu có vết thương còn dính bụi bẩn, Tạ Nhất sợ hắn bị nhiễm trùng, không thể chậm trễ.

Đi trong chốc lát, Đường Giảo là một người sống, hơn nữa vẫn là người bệnh, thế nhưng liền biến mất không thấy?

Đường Nhất Bạch phi thường khẩn trương. Tạ Nhất cũng không biết làm sao. Thương Khâu vẻ mặt đạm nhiên, thoạt nhìn thập phần bình tĩnh, đi đến bên giường, bàn tay mang bao tay da màu đen nắm một góc chăn kéo lên.

“Soạt”

“Ôi!!”

Chăn bị kéo ra, Tạ Nhất cùng Đường Nhất Bạch đều kinh hô một tiếng, thoạt nhìn kinh ngạc không nhẹ.

Trên giường bệnh đích xác không có Đường Giảo, bất quá phía dưới chăn phình phình, thế nhưng nằm một con chó đốm!