Bắt Được Trượng Phu Như Ý

Chương 11

Khó trách sắc mặt của nàng càng ngày càng … kém, buổi tối nàng căn

bản không ngủ được, gánh nặng thân thể cũng không giống bình thường, ban ngày còn phải giả như không có việc gì như vậy rất mệt nha !

“Nàng tại sao không trực tiếp đi vào kinh thành tìm hắn ?” Không nên

thêu dệt chuyện đính hôn gì đó….. để làm mọi chuyện thêm phức tạp!

Tuy rằng biết nàng không đi chắc chắn là có đạo lý của nàng, nhưng

hắn rất giận chỉ cần nghĩ đến nàng có bệnh lại không trị, vì như vậy mà

tự buông lỏng mình cho nên hắn rất tức giận.

“Ngươi…… Thật sự là dong dài……” Thẩm Lạc Hà rất không phục bị hắn

thuyết giáo,“Chuyện nh ư vậy có thể đi đến dược đường được sao, trực

tiếp tìm bản nhân Cưu Bạch Tú…… Hắn cũng không phải thầy thuốc ngồi tại

chổ chẩn đoán à, làm sao tìm…… Còn nữa, cũng không thể để cho người khác biết ta……”

“Tốt lắm tốt lắm.” Nghĩ đến khi nàng đến mở cửa đã dùng hết khí lực,

hiện tại người như tan rả còn giả bộ cường hãn,nhìn mặt nàng đầy mồ hôi

môi cũng mất đi huyết sắc.

Nhưng mà hắn cũng là lần đầu tiên gặp được chuyện như vậy, nên xử lý

như thế nào đây? Cũng không thể hỏi chân tướng nàng , vỗ vỗ mông tránh

ra,ngày hôm sau xem như không có chuyện gì xảy ra mở miệng chào hỏi

nàng.

Đúng rồi, lúc ấy người huynh đệ của hắn đã giúp người đó xử lý như thế nào ? Bọn họ đi đến bên dòng suối lấy nước.

Đúng đúng, hạ nhiệt độ hạ nhiệt độ!

Cưu Minh Dạ ở trong phòng vòng vo hai vòng, mới phát hiện trên bàn

luôn luôn bày đặt ấm trà, vội vàng rót chén trà đưa đến bên môi Thẩm Lạc Hà.

Tốn một khoảng thời gian, thần trí của Thẩm Lạc Hà có chút mơ hồ, hô hấp dồn dập.

Vừa đυ.ng đến chén, nước trà lạnh thuận tiến vào cổ họng, nàng thoải

mái thở dài,Cưu Minh Dạ vội vàng rót thêm một chén nửa, lần này sửa lại

là nàng cầm lấy tay đang cầm chén trà đổ vào trong miệng, nhìn qua thật

sự rất khát.

“Chậm một chút, chậm một chút……”

“Khụ! Khụ!”

Tuy rằng nói như vậy nhưng nàng cũng nghe không được, vẫn còn bị sặc.

Hắn nâng nàng dậy,bàn tay hắn dịu dàng mà có lực, không nhanh không

chậm vỗ về lưng của nàng, bàn tay kia cách y phục ma xát thân thể của

nàng, nàng thấy một loại thoải mái khác thường.

Giống như có tác dụng thần kỳ làm tâm trạng bình tĩnh, nhưng lại cảm thấy không đủ ,nhiều thêm một chút…. nhiều một chút……

“Làm sao vậy?” Cưu Minh Dạ cứng đờ,bỏi vì bàn tay nhỏ của Thẩm Lạc Hà dò lên vạt áo của hắn, vịn lấy hắn như là muốn kéo hắn về hướng nàng,

cũng như là muốn đem chính mình áp đến trên người hắn.

“Ừm?” Toàn thân nàng đều mềm nhũn , bình thường lúc này là lúc khó

chịu đựng nhất,nhưng hôm nay không biết tại sao giống như có điểm không

giống.

Tới gần hắn, gần sát hắn, thẳng đến cằm của hắn đặt ở trên trán của

nàng, trong mũi tràn đầy mùi của hắn, nàng cầm vạt áo của hắn muốn gần

đến chút nửa.

“Lạc Hà?” Hắn thử dò xét vỗ vỗ lưng của nàng.

“A…… Chính là như vậy……” Cả người nàng tiến đến gần hắn, mặt cọ xát ở cổ hắn, cũng không biết tiếp xúc da thịt lại thoải mái như vậy,“Dùng

chút lực, thêm chút nửa ……”

“Dùng lực gì nha Lạc Hà?”

Cưu Minh Dạ cho dù tự thôi miên mình cũng sẽ không khỏi nhìn chuyện thật trước mắt.

Thẩm Lạc Hà không chỉ cả người dán hắn cọ xát, thậm chí mạnh mẽ kéo vạt áo hắn,cắn lên cổ hắn!

Hắn hít sâu một hơi, biết trạng huống nàng hiện tại ra sao! Nàng đang chịu xuân dược dày vò,chẳng qua nhìn nàng nói chuyện với hắn không có

vấn đề gì, hơn nữa nhìn biểu hiện bình thường của nàng, cho dù biết nàng nhất định rất khó chịu nhưng vẫn cố nén.

Nàng động tình vì người chống cự không lại tác dụng của thuốc, hay

là nàng đang cố gắng chống cự, ai bảo hắn hết lần này đến lần khác

“nhiệt tâm” chọn đúng vào lúc này!

Nghĩ đến đây Cưu Minh Dạ cắt đứt ý niệm trong đầu , quan trọng nhất là giờ xử lý như thế nào?

“Lạc Hà, buông, ta rót cho nàng thêm một chén nước.”

“Ưm? Không cần.” Nàng ngửi mùi ở cần cổ hắn..thật thơm nha, không

phải mùi mồ hôi của nam nhân, cũng như son phấn nữ nhân mùi vị của hắn

làm cho người ta thèm nhỏ dãi a.

Hắn cẩn thận đỡ lấy bả vai của nàng, ý đồ đẩy nàng ra,nhưng Thẩm Lạc

Hà sớm đoán được động tác của hắn cho nên cùng thời gian giơ hai tay ôm

chặt cổ hắn.

Hắn vốn đang ngồi ở mép giường, nàng lại ôm chặt cổ hắn làm cho hắn

không thể nhúc nhích, còn đem hai chân vòng quanh thắt lưng hắn, cả

người lại ngồi ở trên người hắn,như vậy hắn càng không thể đứng dậy.

Trong lòng Cưu Minh Dạ hoảng hốt,mùi thơm nữ nhân xông vào mũi hắn,

mà lổ tai hắn đột nhiên đau đớn,thì ra nàng đang cắn lổ tai hắn!

Hắn nghĩ lổ tai hắn nhất định bị cắn hư, nhưng ở chổ đau lại truyền

đến cảm giác ngưa ngứa, đầu lưỡi của nàng liếʍ tới liếʍ lui nơi vừa cắn

qua, dường như đang nhấm nháp hương vị của hắn.

Nàng ôm hắn,ở trên lổ tai vừa gặm vừa cắn, còn muốn đưa lưỡi thân nhập trong tai hắn, khiến cho trái tim hắn đi theo co rụt lại.

“Lạc Hà, ta biết nàng rất khó chịu, nhưng không thể như vậy,như vậy

đối với nàng không tốt.” Hắn khi nào tận tình khuyên bảo lại không dám

nói lời nặng nha? Nhưng hiện giờ hắn muốn khuyên tỉnh chính là nữ nhân

mất đi thần trí.

“Làm sao không tốt?” Thẩm Lạc Hà vẫn có thể cùng đối thoại với hắn,

nhưng hắn xác định nàng lúc này căn bản không biết chính mình đang làm

cái gì.

Thân thể nàng rất nóng cọ đi cọ lại trước ngực hắn,hai gò ngực mềm

mại thuộc loại nữ tính hình thể nhỏ xinh,đều làm cho nhiệt độ cơ thể hắn đi theo, hơn nữa nàng vòng hai chân bên hông hắn, dán chặt như vậy còn

không an phận vặn vẹo.

Nàng ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng,hơi nóng ẩm ướt kia thông qua lỗ tai hắn làm ở trong lòng hắn dâng lên ngàn tầng sóng nhiệt.

“Cưu Minh Dạ, giúp ta ngay lúc này được không.” Nàng nhẹ giọng nói:“Ta không chịu được .”

“Nàng!”

Nàng không cho hắn cơ hội nói xong, sợ hắn sẽ nói ra lời cự tuyệt

giống bình thường.Khi hắn há mồm thì nàng cũng dùng đôi môi đỏ mọng đồng thời che lại miệng của hắn.