Giới giải trí chúng ta thấy từ TV luôn tích cực, thú vị và rực rỡ. Nhưng thình lình bản thân ở trong đó, những gì đổi được ngoại trừ mệt mỏi thì chính là mệt mỏi.
Tạ Tiểu Vũ đã quen với việc chỉ nói đại một câu lập tức bị mọi người suy diễn, quen với việc ra ngoài làm chút chuyện đột nhiên có nhiều nhà báo chạy đến hỏi này hỏi kia.
Thay vì nói là quen, có lẽ nên nói là trốn tránh.
Cậu giống như đứng trên cầu độc mộc, sau đó người người chen chúc nhau, chật chội không chịu nổi. Không còn cách nào khác ngoài việc đi về phía trước.
Chẳng lẽ thật sự có một ngày thiên sứ sẽ mang cậu đi sao?
Trong bất giác, cậu như đang ở một nơi rất gần giấc mơ của mình nhưng cũng mất đi tâm trạng yên tĩnh khi ca hát.
Sáng sớm, Tạ Tiểu Vũ ngủ không ngon giấc bèn đứng dậy ra ngoài mua đồ ăn.
Ai mà ngờ nãy giờ ra ngoài được một lúc lâu rồi mà vẫn yên tĩnh, không còn những tay chó săn chạy loạn như mấy hôm trước nữa.
Mua một tờ báo dưới ánh mắt tò mò của ông cụ ở tiệm bán báo, vừa xem qua lập tức giật mình: Trần Lộ không hề báo trước đã comeout rồi!
Tấm ảnh thật to gắn ngay trang đầu là cảnh anh đang ở cạnh xe hôn Lâm Diệc Lâm, gương mặt anh tuấn còn quay đầu nhìn nhà báo kɧıêυ ҡɧí©ɧ và khinh thường.
Đúng thật là... giống với việc anh sẽ làm.
Tạ Tiểu Vũ tỉ mỉ đọc một lần, thấy nhà báo viết gì mà vết thương cũ của bạn trai Trần Lộ tái phát, vương tử nổi giận ngay tại chỗ các kiểu. Cậu cảm thấy lo cho Lâm Diệc Lâm, cho nên vội vàng ném bánh ngọt vừa mua, leo lên xe chạy đến nhà họ.
Thở hổn hễn bước tới khu nhà cao cấp mà cậu chưa từng vào, Tạ Tiểu Vũ chỉ nhìn số nhà rồi bước vào. Đột nhiên, mấy người da đen cao lớn xuất hiện, người đi đầu dùng tiếng Trung lưu loát hỏi: "Cậu là ai? Đến đây làm gì?! Hiện tại thiếu gia Trần Lộ không muốn nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn."
Đứa ngốc nhất thời tỏ ra nhỏ bé hơn, lắp bắp: "Tôi, tôi đến thăm Lâm Diệc Lâm. Tôi là bạn của cậu ấy, tên Tạ Tiểu Vũ..."
Hai mắt bảo tiêu đánh giá cậu từ trên xuống dưới vài lần, sau đó mới dùng tiếng anh nói vào bộ đàm, tiếp theo đó nhấc tay: "Mời vào."
Tạ Tiểu Vũ khẩn trương nhìn trước ngó sau chạy vào trong.
Lâm Diệc Lâm không biết làm sao, gương mặt tái nhợt đang dựa vào giường truyền nước biển. Trần Lộ không có ở đây, nhưng trong phòng lại có một người ngoài ý muốn.
Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc nhìn Tiêu Huyền, kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở đây..."
Lâm Diệc Lâm ngồi dậy mỉm cười: "Hai người đúng là có duyên, anh ấy cũng đến thăm em."
Tạ Tiểu Vũ cuống quýt, cậu không có đem quà gì tới thăm, chỉ đành ngượng ngùng hỏi: "Em có sao không? Trên báo nói vết thương của em lại..."
Lâm Diệc Lâm lắc đầu: "Không sao. Chỉ bị té một cái, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi."
Tiêu Huyền ngồi ở ghế bên cạnh, luôn nhìn Tạ Tiểu Vũ không nói chuyện.
Đứa ngốc tỏ vẻ mất tự nhiên: "Mấy nhà báo kia... thật sự quá đáng."
Tiểu Lâm tử nói: "Giới giải trí chính là như vậy. Để cướp được tin mới, họ không bao giờ lo cho sống chết của người khác."
Tạ Tiểu Vũ sờ vạt áo: "Vậy em... nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Diệc Lâm như có điều suy nghĩ mà nhìn hai người đang lúng túng trong phòng, khóe môi cong lên: "Vâng. Em cũng mệt rồi, đợi khi nào vết thương lành mới hẹn mọi người gặp nhau nha."
Tiêu Huyền nhìn vào mắt cậu nhóc, sau đó đứng dậy: "Vậy cậu chú ý sức khỏe. Chúng tôi đi trước."
Hắn vừa dứt lời lập tức kéo tay đứa ngốc đi ra ngoài.
Lâm Diệc Lâm thở phào, kêu người hầu giúp cậu nằm xuống, đắp chăn cẩn thận.
Cậu nhóc nhìn lên trần nhà cao cao, yên lặng lộ ra nụ cười như giải thoát.
Chiếc xe thể thao chạy băng băng trên đường, Tạ Tiểu Vũ ngơ ngẩn nhìn bên ngoài cửa sổ, cho đến khi Tiêu Huyền nói chuyện cậu mới bừng tỉnh: "Hả? Anh nói gì?"
Boss nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cậu, sau đó nói: "Anh hỏi em muốn ăn gì không, anh mời."
Một là Tạ Tiểu Vũ không quá muốn ở chung với hắn, hai là cũng sợ đám nhà báo kia, lập tức lắc đầu: "Tôi không đói..."
Tiêu Huyền kiên nhẫn: "Nhưng anh đói rồi."
Giọng điệu tùy hứng như là trở lại khoảng thời gian trước đây.
Tạ Tiểu Vũ cúi đầu: "Sẽ bị chụp ảnh..."
Tiêu Huyền nói: "Vậy em làm cho anh ăn."
Tạ Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, sau đó cúi đầu nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu.
Tiêu Huyền kinh ngạc, lập tức đạp ga nhanh chóng lái xe về nhà.
Vẫn là căn bếp thoải mái và quen thuộc đó, Tạ Tiểu Vũ không quên khi boss bận rộn chuẩn bị album, mình làm món nào cũng đều bị đổ đi. Vì vậy đứng tại chỗ, tâm trạng có hơi không tốt. Cậu lặng lẽ rửa rau, xắt thức ăn, hồi lâu cũng không nói một lời.
Tiêu Huyền thì ngược lại, tâm trạng hắn rất vui vẻ, hắn vẫn luôn nhìn bóng lưng bận rộn của đứa ngốc, khóe môi cong lên tựa như đã thành thói quen.
Nửa giờ sau, Tạ Tiểu Vũ đặt mấy dĩa thức ăn lên bàn, rồi múc cho hắn một chén cơm còn bốc hơi nóng, sau đó đột nhiên hỏi: "Sao anh không đi làm nữa?"
Tiêu Huyền cầm đũa ăn cơm, vừa lòng gật đầu sau đó đáp: "Hết thời rồi, không có việc làm."
Tạ Tiểu Vũ ngồi xuống đối diện, mắt mở to nhìn hắn, nhỏ tiếng lầm bầm: "Nói bậy..."
Tiêu Huyền cười: "Sao em không ăn?"
Tạ Tiểu Vũ nhìn đồng hồ: "Bây giờ mới là buổi sáng, tôi ăn rồi."
Tiêu Huyền gật đầu: "Ừm. Từ qua tới nay anh chưa ăn gì, thật sự rất đói."
Tạ Tiểu Vũ hỏi: "Sao không ăn?"
Tiêu Huyền đáp: "Em không lo cho anh, anh sẽ như vậy."
Tạ Tiểu Vũ bất đắc dĩ mỉm cười: "Lúc tôi không lo cho anh, chẳng phải anh sống rất tốt sao?"
Tiêu Huyền nhìn cậu, nhỏ giọng: "Cuối cùng em cũng cười với anh rồi."
Tạ Tiểu Vũ đỏ mặt, sau đó nghiêng đầu nhìn ra vườn hoa ngoài cửa sổ, không định tiếp tục cuộc trò chuyện này.
Đợi đến khi boss thu dọn nhà bếp xong đã gần đến trưa, Tạ Tiểu Vũ tháo tạp dề quay đầu nói: "Tôi về đây. Sau này anh nhớ phải ăn cơm đúng giờ."
Nào ngờ Tiêu Huyền mặt mày ủ dột nằm ườn ra bàn, r3n rỉ: "Bao tử anh đau..."
Tạ Tiểu Vũ không chịu nổi tính tình trẻ con tùy hứng của hắn, đi tới bên cạnh hắn nói: "Anh đừng có giả vờ nữa. Anh có đau bao tử tôi cũng phải đi."
Tiêu Huyền nhíu mày nhắm mắt lại, ủ rũ không phản ứng.
Đứa ngốc dù sao cũng là đứa ngốc, cậu biết Tiêu Huyền có bệnh đau dạ dày vì công việc, ngây người hai giây sau đó sốt ruột nói: "Anh đau bao tử thật hả? Này... Nhanh dậy đi, về giường nằm. Tôi đi tìm thuốc cho anh."
Tiêu Huyền như không có chút sức lực nào, cả cơ thể đều dựa vào người Tạ Tiểu Vũ khiến cậu phải mất rất nhiều sức mới có thể kéo hắn lên lầu.
Đứa ngốc lật đật lấy chăn ra cho hắn: "Anh đợi chút, tôi lấy thuốc cho anh, anh đừng lo."
Không ngờ Tiêu Huyền vừa nãy như sắp chết bỗng nhiên kéo cánh tay Tạ Tiểu Vũ đẩy cậu ngã lên giường. Sau đó đè lên người cậu, cười phiền muộn: "Sao nói gì em cũng tin vậy?"
Tạ Tiểu Vũ ngơ ngác sửng sốt hai giây, sau đó tức giận nói: "Anh lừa tôi? Tránh ra!"
Tiêu Huyền nói: "Ai bảo em vội vã muốn đi vậy chứ, cứ như không muốn ở cùng với anh dù chỉ là nửa giây vậy."
Tạ Tiểu Vũ bị đè không thở nổi, mặt mũi đỏ bừng kêu lên: "Chúng ta chia tay rồi!"
Nhắc tới chuyện này, Tiêu Huyền đứng lên sau đó mở tủ ở đầu giường lấy tờ giấy lúc trước Tạ Tiểu Vũ viết quơ qua quơ lại: "Chia tay? Em nói cái này sao? Em nhìn cho rõ."
Nói xong, hắn không chút do dự xé tờ giấy ra thành từng mảnh, ném xuống tấm thảm bên cạnh giường.
Tạ Tiểu Vũ buồn bực nói không ra lời, ngồi dậy tức giận nói: "Anh đừng trẻ con nữa mà."
Kết quả, Tiêu Huyền đè cậu lại lần nữa, hơn nữa còn cong khóe môi đầy ý xấu: "Được thôi. Vậy chúng ta làm chuyện của người trưởng thành đi."
Dứt lời lập tức cúi đầu đưa cậu vào nụ hôn sâu.
Tình tình đứa ngốc vẫn chất phác như xưa, lập tức ngượng đến mức cả da cũng đỏ lên. Cậu luống cuống giãy giụa nhưng sức cậu không mạnh bằng Tiêu Huyền, mặc hắn nắm chặt cổ tay mình, duỗi tay vào trong lớp quần áo không ngừng mập mờ vu0t ve.
Ánh nắng vàng bên ngoài cửa sổ phủ kín chiếc giường, Tạ Tiểu Vũ cuống quýt đến nỗi rơi nước mắt, khó chịu nghiêng đầu dán vào gối không muốn để hắn hôn, nhấc chân muốn đá nhưng bị Tiêu Huyền nhân cơ hội tách hai chân ra.
"Anh buông tôi ra! Anh không được làm như vậy! Không được!" Đứa ngốc cảm thấy làn da mình lộ ra ngoài không khí, trong giọng nói khi la lên còn mang theo tiếng nức nở.
Tiêu Huyền vốn chỉ muốn chọc cậu một chút, nhưng thấy người mình thích quần áo xốc xếch mặt quay về phía mình, không có phản ứng là chuyện không thể nào.
Tiêu Huyền từ từ ngừng động tác thô bạo trong tay, thở gấp hôn lên những giọt nước mắt lăn trên gò má Tạ Tiểu Vũ, nhỏ giọng: "Bé ngốc... anh yêu em."
Ba chữ này mang theo ma lực thần kỳ khiến Tạ Tiểu Vũ dần an tĩnh lại.
Cậu nhắm mắt lại vẫn không kiềm được nghẹn ngào, nhưng không còn liều mạng tay đấm chân đá với Tiêu Huyền nữa.
Chỉ là, không trả lời.
Tiêu Huyền dịu dàng c0i quần áo cho hai người, ôm lấy eo thon của Tạ Tiểu Vũ, rải xuống những nụ hôn nhẹ nhàng: "Em gầy rồi."
Lông mi của Tạ Tiểu Vũ còn dính đôi giọt nước mặt, cậu không dám đối mặt chỉ có thể hơi nghiêng đầu không nói chuyện.
Tiêu Huyền cắn tai cậu: "Nhưng vẫn rất đáng yêu."
Vừa nói những lời dịu dàng, ngón tay khéo léo vu0t ve dục v0ng của Tạ Tiểu Vũ.
Cảm giác sung sướиɠ khiến người ta không còn sức lực nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ xúc giác của cơ thể, Tạ Tiểu Vũ thở gấp, cuối cùng không nhịn được mà phát ra tiếng hừ hừ khẽ khàng, sắc mặt đỏ ửng ôm lấy cổ Tiêu Huyền.
"Thế này thoải mái không?" Đôi môi Tiêu Huyền nở nụ cười quyến rũ, rồi ch4m rãi cọ sát dục v0ng đã cu0ng cứng của mình lên người Tạ Tiểu Vũ.
K1ch thích khó tả khiến đứa ngốc mất đi sức lực trong phút chốc. Đầu óc cậu trống rỗng dựa vào l0ng nguc Tiêu Huyền, hai chân gần như không tự chủ mà kẹp chặt lấy hắn, từ trong cổ họng phát ra những tiếng rên rĩ khe khẽ.
Nét mặt Tiêu Huyền dịu dàng nhìn Tiểu Vũ đáng yêu, mái tóc ướt dẫm mồ hôi, từ từ chảy xuống trên gò má trắng nõn.
Tạ Tiểu Vũ như là ma xui quỷ khiến, cậu chỉ cảm thấy Tiêu Huyền như vậy rất hấp dẫn, rất động lòng người, cậu vô thức đưa đầu lưỡi li3mmôi của hắn.
Ánh mắt Tiêu Huyền tối sầm lại, đẩy Tạ Tiểu Vũ nằm xuống giường, di chuyển cơ thể đâm vào người cậu.
Nơi đó đột nhiên được lấp đầy khiến Tạ Tiểu Vũ khó thở không nói nên lời, hai tay run rẩy vịn vào bả vai Tiêu Huyền, những giọt nước mắt trong suốt tụ lại rồi bất chợt rơi xuống.