Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 7

Sau khi Tạ Tiểu Vũ về nhà thì không còn chút tâm tư nào để làm việc, một hồi thì gảy đàn một hồi lại đi tới đi lui, chờ đến khi di động rung lên, lập tức cuốn lên mang theo hộp dưa hấu ướp lạnh đã cắt sẵn chạy xuống lầu.

Tiêu Huyền đến sớm hơn giờ hẹn, hắn chỉ mặc áo thun đội thêm một cái nón thể thao đứng trong đêm tối, nhưng thật ra rất khó nhìn ra thân phận của hắn.

Tạ Tiểu Vũ đã nhiều ngày không được gặp hắn, cảm giác thân thiết vốn đã ít tới đáng thương cũng biến mất, ngay cả việc đi qua cũng rất căng thẳng: "Chào buổi tối."

Tiêu Huyền "ừ" một tiếng xem như trả lời, nhìn cái hộp trên tay cậu: "Đó là gì?"

Tạ Tiểu Vũ nói: "À... dưa hấu ướp lạnh cho anh, mua trên đường không được tiện lắm."

Boss gật đầu: "Tốt lắm, không tệ."

Nói xong quen cửa quen nẻo đi về phía tiệm lẩu.

Tạ Tiểu Vũ như người hầu nhanh chân chạy theo.

Chờ đến khi đã ngồi trong một góc phòng ít người, Tạ Tiểu Vũ mới lo lắng hỏi; "Anh ăn món này không sao chứ? Có nói với chị Giang Bạch không ạ?"

Tiêu Huyền ưu nhã độc chiếm hoa quả ướp lạnh, hai giây sau mới đáp lại: "Vì sao phải nói với chị ấy?"

Tạ Tiểu Vũ nói: "Vì chị ấy quản lý anh rất nghiêm."

Tiêu Huyền mỉm cười: "Chị ấy không quản tôi. Từ lúc tôi bắt đầu làm nghệ sĩ, chị ấy đã chăm sóc tôi, lo hết mọi chuyện từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nếu không tôi cũng không có ngày hôm nay."

Tạ Tiểu Vũ bật thốt lên: "Vậy ba mẹ anh đâu?"

Tiêu Huyền trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới ch4m rãi nói ra hai chữ: "Mất rồi."

Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc nhất thời ngồi nhìn trân trối không nói nên lời.

Tiêu Huyền thoải mái: "Là việc ngoài ý muốn. Con người ai rồi cũng chết, có gì mà phải ngạc nhiên."

Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không đồng ý chần chờ gật đầu, đúng lúc ông chủ bưng nồi lẩu đến, cậu vội vàng giúp ông đặt xuống.

Đợi nước sôi rồi bỏ thịt và rau vào, mấy phút sau mới nói với boss: "Có thể ăn rồi."

Tiêu Huyền thấy đứa ngốc bỏ tay xuống, thành thật ngồi im thì thắc mắc: "Sao cậu không ăn?"

Tạ Tiểu Vũ trả lời như lẽ đương nhiên: "Bởi vì anh không thích ăn chung một nồi lẩu với mọi người."

Tiêu Huyền lại hỏi: "Mọi người đâu ra?"

Tạ Tiểu Vũ nghẹn lời, cúi đầu ngửi hương thơm của thịt, nhỏ giọng nói: "Em không ăn, anh ăn đi."

Có trời mới biết ăn lẩu với boss mình có bị kích động đến tắc nghẽn cơ tim không.

Rất rõ ràng, lực chú ý của Tiêu Huyền hoàn toàn đặt trên nồi lẩu, hắn không thèm khuyên cậu mà tự mình thưởng thức bữa ăn.

Tạ Tiểu Vũ ngồi đối diện nhìn ngây ngốc, hoàn toàn không cảm thấy có gì không bằng.

Nhưng mà những chuyện bất ngờ luôn xảy ra lúc ta không để ý nhất. Hai người ăn được một nửa, một đám những chàng trai trẻ bước vào tiệm lẩu kéo theo đó là tiếng nói chuyện ồn ào. Người đi đầu là người Tạ Tiểu Vũ rất quen thuộc, cậu phất tay gọi: "Hạ Duy!"

Trong đám người đó có lẽ Hạ Duy là người lớn tuổi nhất, hơn nữa còn là người rất có nghĩa khí, nên được anh em bạn bè kính nể, bởi vậy mặc dù Tạ Tiểu Vũ ở khu này có tiếng rất ngốc nhưng họ cũng sôi nổi chào hỏi cậu.

Chỉ có Hạ Duy là biểu tình kỳ lạ, trực tiếp bước đến hỏi: "Anh ta là ai?"

Tạ Tiểu Vũ nhất thời không biết nói gì.

Không ngờ Tiêu Huyền lại dám ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt anh tuấn tinh xảo dưới mũ, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Liên quan gì đến anh?"

Nhà của Hạ Duy treo đầy hình của người đàn ông này, anh mà không biết mới là chuyện lạ. Vì thế sau khi kinh ngạc cũng không có ý tốt hỏi Tạ Tiểu Vũ: "Cậu không còn làm việc cho anh ta nữa, sao còn..."

Tạ Tiểu Vũ sợ tranh cãi ầm ĩ sẽ mang lại phiền toái cho boss, lập tức nháy mắt: "Anh, anh ấy muốn ăn lẩu, tôi chỉ dẫn anh ấy đi ăn lẩu thôi..."

Sau đó quay đầu giải thích với Tiêu Huyền: "Cậu ấy ở chung với em, là bạn."

Nét mặt Tiêu Huyền không thay đổi.

Hạ Duy hơi tức giận nói: "Vậy tại sao cậu không ăn? Cậu có phải nô ɭệ hắn đâu!"

Tạ Tiểu Vũ vụng về không biết nói gì cho phải.

Tiêu Huyền tỏ thái độ lạnh lùng: "Tôi no rồi. Đi tính tiền."

Nghe được mệnh lệnh, Tạ Tiểu Vũ lập tức đi đến quầy thu ngân.

Thấy thế Hạ Duy càng tức giận, nhìn kẻ được xem là đại minh tinh kia mắng: "Anh biết cậu ấy rất nghèo không? Mời anh bữa này thì cậu ăn phải ăn mì gói, anh trêu đùa người khác vui lắm sao?"

Tiêu Huyền hơi sững người với bầu không khí này, sau đó hoàn hồn hỏi: "Anh là gay. Anh thích cậu ấy?"

Câu hỏi này giống như việc bay lên sao hỏa khiến Hạ Duy và anh em mình lập tức im lặng đứng yên tại chỗ.

Ngoài mặt Tiêu Huyền thường xuyên nói những câu oán trách, nhưng ở giới giải trí mười năm, hắn vẫn có bản lĩnh nhìn người.

Thấy bộ dáng tức giận pha lẫn xấu hổ của chàng trai cao lớn trước mặt, hắn càng khẳng định suy đoán của mình. Ngay lúc xung quanh đang im lặng cực độ, hắn uống hết ly bia, sau đó đứng dậy bước đến chỗ Tạ Tiểu Vũ tính tiền, không hỏi một tiếng duỗi tay kéo cậu, giây tiếp theo hôn lên đôi môi vì kinh ngạc mà hơi nhếch lên của Tạ Tiểu Vũ.

Hơi thở mát lạnh mà mềm mại làm đại não của Tạ Tiểu Vũ trống rỗng.

Nhìn Tiêu Huyền đang rũ mắt xuống, tim đập kịch liệt.

Thẳng đến khi môi ngoài ý muốn bị cắn mạnh một cái, cậu mới hoàn hồn đẩy boss ra, mặt đỏ bừng: "Anh, anh, anh..."

Tiêu Huyền như không có việc gì, thản nhiên nói: "Tôi phải về nhà, tạm biệt."

Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi người đang hóa đá, sốt ruột xoay người đuổi theo hắn ra khỏi tiệm lẩu: "Tiêu Huyền, anh đợi chút, đợi em gọi xe giúp anh. Này—"

Đêm đó căn phòng nhỏ vốn mang không khí vui vẻ ấm áp lại trở nên trầm lặng.

Tạ Tiểu Vũ cảm thấy mình phạm nhiều tội lớn nên trốn trong phòng ngủ không ra ngoài.

Hạ Duy cũng chìm trong hốt hoảng, không tới an ủi cậu như thường ngày.

Tạ Tiểu Vũ nằm trên giường cầm album mới của Tiêu Huyền, nhìn khuôn mặt động lòng người trên ảnh bìa, vô số lần không thể khống chế nhớ tới... nụ hôn ban nãy. Tuy chuyện bất ngờ này xảy ra rất ngẳn ngủi, không ngờ vẫn khiến bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi, trái tim đập nhanh đến mức đau đớn.

A... đáng lẽ không nên có phản ứng này.

Cho nên là vì sao?

Tạ Tiểu Vũ không rõ, cũng không muốn hiểu.

Cậu trằn trọc trở mình khó khăn chịu đựng đến sáng, rửa mặt xong ngượng ngùng đi làm, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói.

— Đừng hiểu lầm, Tạ Tiểu Vũ chỉ đơn thuần thấy ngượng vì nụ hôn kia thôi.

Kết quả thấp thỏm cả một ngày sắp xếp tài liệu, Tạ Tiểu Vũ cũng không có cơ hội nghe Tiêu Huyền giải thích. Trái lại, gần tối sau khi tan ca, Tạ Tiểu Vũ bất ngờ nhìn thấy Hạ Duy dừng xe máy bên ngoài công ty chờ cậu.

Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cậu mới ngượng ngùng đi tới hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Hạ Duy cầm mũ bảo hiểm hơi do dự, nhẹ giọng trả lời: "Chuyện tối qua thực xin lỗi, tôi không nên đối xử như vậy với bạn cậu. Chỉ là tôi không thích thấy hắn ngạo mạn trước mặt cậu như vậy."

Nghe vậy Tạ Tiểu Vũ cười cười: "A... không sao đâu. Nam thần idol đều có bệnh vương tử, cậu cũng biết tôi rất sùng bái anh ấy..."

Hạ Duy lập tức hỏi lại: "Cho nên anh ta hôn cậu cũng không sao?"

Tạ Tiểu Vũ giật mình, sau đó xấu hổi nói: "Tiêu Huyền hay đùa giỡn, người trong giới giải trí đều như vậy."

Thật ra cậu cũng không biết tại sao boss lại làm vậy, nhưng nói tóm lại chính là nổi điên không sai được.

Hạ Duy biết Tạ Tiểu Vũ không nói dối, ôn hòa cười nói: "Hôm nay có được mối lớn, kiếm được kha khá, mời cậu ăn cơm. Đi không?"

Tạ Tiểu Vũ suốt ngày hôm nay chưa ăn gì, lập tức vui vẻ nói: "Được chứ được chứ, tôi muốn ăn McDonald"s."

Cậu đã hai mươi lăm tuổi, nhưng có sở thích như trẻ con vậy, thật sự hiếm thấy.

Hạ Duy mới vừa gật đầu, sau đó nháy mắt với cậu..

Tạ Tiểu Vũ nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Huyền không biết đã đứng dựa vào xe thể thao màu xanh từ lúc nào, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Tuy rằng cảm thấy hơi nhát nhưng đứa ngốc vẫn vỗ vai bạn mình: "Cậu chờ tôi năm phút."

Rồi sau đó vui vẻ chạy về phía boss.

Tiêu Huyền rõ ràng là đang đợi Tạ Tiểu Vũ, nhưng khi hai người đối mặt với nhau, ma xui quỷ khiến nói: "Cậu muốn gì?"

Tạ Tiểu Vũ sờ đầu: "Tối hôm qua xin lỗi anh. Bạn của em hơi nóng nảy, không phải cố ý bắt nạt anh."

Tiêu Huyền đáp: "Không ai bắt nạt tôi."

Tạ Tiểu Vũ nói: "Tóm lại rất xin lỗi anh."

Tiêu Huyền lạnh lùng nhìn cậu, thần sắc nơi đáy mắt rất phức tạp.

Tạ Tiểu Vũ bức rức bổ sung: "Lần sau anh đừng đùa như vậy nữa, em không quen..."

Tiêu Huyền ngắt lời: "Sau này đừng nói chuyện với tôi."

Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc tại chỗ.

Tiêu Huyền lại nói: "Tôi ghét đồng tính."

Nói xong lập tức mở cửa bước vào xe thể thao, đạp ga nghênh ngang rời đi.

Hạ Duy thấy Tạ Tiểu Vũ ngây ngốc tại chỗ như sắp khóc, vội vàng chạy xe qua hỏi: "Sao vậy, hắn mắng cậu à?"

Tạ Tiểu Vũ buồn bực nói: "Anh ấy nói tôi là đồng tính."

Hạ Duy lúng túng.

Tạ Tiểu Vũ uất ức vô cùng: "Tôi không phải, nhưng sau này anh ấy sẽ không để ý tôi nữa..."

Hạ Duy mất tự nhiên che giấu cảm xúc của mình, an ủi: "Vậy đừng để ý nữa, không phải cậu vẫn có thể mua CD sao?"

Tạ Tiểu Vũ gật đầu.

Hạ Duy cười: "Đừng nghĩ nhiều. Chúng ta đi ăn hamburger thôi."

Lúc này Tạ Tiểu Vũ mới ngồi sau xe máy, vịn thắt lưng Hạ Duy rời khỏi tòa nhà Orpheus.

Cậu âm thầm thở dài, quả nhiên làm bạn cùng thần tượng rồi cũng sẽ trở thành một chuyện hoang đường.

Một cá thể kiêu ngạo như vậy, lúc nào cũng cao cao tại thượng, là có quyền tuyên bố tất cả niềm yêu thích của bản thân..

Chỉ là Tạ Tiểu Vũ không dám tin, thật ra thần tượng cũng là người, cũng có thất tình lục dục.

Bọn họ biết cô độc biết cô đơn, cũng sẽ phạm sai lầm.