Tên Ngốc Đó Là Kẻ Ngốc Nhất Thế Gian Này

Chương 4

Ánh đèn neon trong bóng đêm khiến thành phố trở nên vô cùng phồn hoa, mặc dù cũng không ở khu thương mại, nhưng những cửa hàng nhỏ bên ngoài cửa sổ vẫn đang sáng đèn, dùng màu quất ấm áp xua tan đi màu đen vắng lạnh.

Tạ Tiểu Vũ thất thần nhìn tấm hình cũ trong phòng, cho đến khi điện thoại di động rung lên mới trở lại hiện thực.

Số lạ, nội dung cực kỳ đơn giản: "Xuống nhà."

Kẻ ngu cũng biết là ai, cho nên Tạ Tiểu Vũ cũng có phản ứng.

Cậu vội vàng lao ra khỏi phòng, chốc lát lại quay về nhét album vào túi.

Hạ Duy đang lên mạng ở phòng kế bên, nghe thấy tiếng động bèn kêu lên: "Cậu đi đâu vậy?"

Tạ Tiểu Vũ vui vẻ cười ha ha: "Tiêu Huyền muốn ăn cơm."

Nói xong cậu ngã đập vào cửa sắt trên hành lang chật hẹp, lảo đảo chạy vọt ra ngoài.

Trên đường phố tràn đầy sức sống, có một người đàn ông đứng rất thiếu sức sống.

Chín giờ ba mươi tối hắn vẫn mang kính râm, quần áo không lộng lẫy nhưng khi nhìn qua trông vẫn rất cao ngạo.

Huống chi khí chất đó, rõ ràng là dành riêng cho boss.

Tạ Tiểu Vũ rất chân chó chạy đến: "Xin lỗi đã để anh đợi."

Không nhìn ra vẻ mặt của Tiêu Huyền, hắn chỉ nhàn nhạt trả lời: "Tôi mới đến có ba phút thôi."

Tạ Tiểu Vũ thở hổn hển cười cười, chỉ chỗ đường giao phía trước nói: "Tiệm lẩu ở bên kia, đi theo em."

Nhắc tới ăn Tiêu Huyền rất nghe lời, không có bất kỳ ý kiến gì mà nhấc đôi chân dài bước đi.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, đi không đến hai trăm bước hắn dừng lại.

Tạ Tiểu Vũ khẩn trương hỏi: "Anh sao vậy?"

Tiêu Huyền chỉ vào tiệm tạp hóa bên đường nói: "Muốn ăn dưa hấu ướp lạnh."

Đợi đến khi Tạ Tiểu Vũ ôm quả dưa lớn đến quán lẩu, biển người vào ăn lúc quán vừa mở cửa đã đi hết, lúc này quán vẫn chưa có khách khác.

Cậu chọn vị trí sát góc nhất, cẩn thận để trái dưa mà boss muốn ăn xuống, sau đó dùng cái khăn mới mua lau muỗng rồi đưa cho hắn, rồi mới gọi ông chủ tới.

"Tiểu Vũ hả, cháu tới ăn lẩu à?" Trí nhớ của ông chủ cực tốt, huống chi là với đứa trẻ ngốc có tiếng này.

Tạ Tiểu Vũ cười khúc khích một hồi, hỏi Tiêu Huyền: "Anh muốn ăn món gì?"

Tiêu Huyền rất tao nhã dùng muỗng đào nửa trái dưa hấu, hồi lâu mới trả lời: "Không biết."

Tạ Tiểu Vũ không thể làm gì khác hơn là mơ hồ nhìn thực đơn mấy lần hỏi: "Nước lẩu..."

Cái này Tiêu Huyền trả lời rất nhanh: "Phải cay, càng cay càng tốt."

Tạ Tiểu Vũ sợ mình bị cấp trên mắng bèn dùng khẩu hình nói "Fan meeting"

Đáng tiếc Boss đã sớm cúi đầu tiếp tục nghiên cứu trái dưa, không thèm nhìn cậu.

Tạ Tiểu Vũ đành thỏa hiệp: "Lấy cháu lẩu uyên ương đi chú... Cho nhiều đồ ăn chút ạ."

Ông chủ hào phóng nói: "Không thành vấn đề."

Vừa nói xong thì đi tiếp vị khách khác.

Tạ Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực mỉm cười, "Ông ấy không nhận ra anh."

Tiêu Huyền nói: "Tôi chỉ chắc chắn phái nữ từ mười tuổi đến năm mươi tuổi, những người khác tôi không bảo đảm."

Tạ Tiểu Vũ nghe vậy không nhịn được cười ha ha.

Tiêu Huyền ngước mắt: "Cậu cười cái gì?"

Tạ Tiểu Vũ nhất thời lúng túng: "Em tưởng anh đang nói đùa."

Vì thế boss không để ý nữa.

Sau khi nồi nước lẩu nóng hổi được bưng lên, Tiêu Huyền lập tức để dưa hấu sang một bên. Hắn rất nghiêm túc bỏ thịt vào nồi nước đang sôi, rồi sau đó nhúng các nguyên liệu khác vào.

Tạ Tiểu Vũ thấp thỏm nói: "Ăn được không?"

Tâm trạng Tiêu Huyền đột nhiên rất tốt, lấy kính mát xuống nói: "Sáu năm rồi tôi chưa ăn, không phân biệt được."

Tạ Tiểu Vũ khó hiểu hỏi: "Vậy sao bây giờ anh ăn..."

Tiêu Huyền đáp: "Giang Bạch kết hôn, tôi cũng nên nghỉ phép."

Kim bài phụ tá kia là cánh tay thúc đẩy cuối cùng phía sau sự thành công của Tiếu Huyền.

Tạ Tiểu Vũ bị sặc: "Nhưng, nhưng anh mới ra album..."

Tiêu Huyền vừa nhúng đồ ăn vừa trả lời: "Dự định ban đầu là mùa thu sẽ ra, nhưng Trần Lộ ra bài nên công ty cũng sắp xếp cho tôi ra luôn."

Anh chàng mang dòng máu lai được mọi người gọi là vương tử điện hạ đó có nhân khí cao kinh khủng. Thật sự có thể ép chết Orpheus có tiếng từ lâu.

Tạ Tiểu Vũ không rõ ban giám đốc nghĩ gì, bèn ngại ngùng nói: "Bởi vì anh là nghệ sĩ được hoan nghên nhất công ty. Anh rất tuyệt vời! Anh đã phát hành mười lăm album."

Tiêu Huyền cười: "Vậy sao? Mười lăm album à?"

Tạ Tiểu Vũ hiếm khi thấy vẻ mặt hắn ôn hòa nhã nhặn, vội vàng lấy CD từ trong túi ra, cậu cầm bằng hai tay: "Anh có thể, có thể ký tên cho em không?"

Tiêu Huyền sửng sốt.

Tạ Tiểu Vũ giải thích: "Em thích anh lâu lắm rồi."

Cái từ "thích" này đối với nghệ sĩ mà nói, nó có ý nghĩa hoàn toàn mới.

Nó không còn là xấu hổ thầm mến, nhớ nhung trong sáng, ngây thơ nữa.

Nó thay cho sùng bái, nồng nàn và hoàn toàn mù quáng.

Tiêu Huyền do dự một chút, rốt cuộc vẫn dùng khăn lau miệng, lấy bút quẹt mấy nét như rồng bay phượng múa lên album, rồi sau đó nói: "Về nhà hãy xem."

Tạ Tiểu Vũ hâm mộ mười mấy năm, cuối cùng cũng xin được chữ ký khiến cậu kích động không thôi, vội vàng gật đầu đồng ý.

Tiêu Huyền cong khóe môi không để người khác nhìn thấy, sau đó lại đắm mình trong món ăn thức uống bình dân không để ý tới mọi việc xung quanh.

Tạ Tiểu Vũ cảm thấy tính tình của boss thật kỳ quái. Lúc trước là thiếu niên lầm lì không nói chuyện, bây giờ là siêu sao hào quang lấp lánh. Nói thẳng ra là có lúc hoàn toàn là bộ dáng của quý công tử, mà có lúc sẽ là người tính tình cổ quái, không thích tiếp xúc với người khác.

Đây có lẽ chính là do giới giải trí bóp méo một người sao?

Dần dần, cậu lại cảm thấy Tiêu Huyền rất đáng thương.

Tạ Tiểu Vũ lơ đãng muốn gắp rau trong nồi lẩu, nhưng chưa kịp thì đôi đũa chợt bị đánh rơi xuống.

Cậu ngẩng đầu thấy ánh mắt Tiêu Huyền như là chuyện đương nhiên đang nhìn cậu: "Tôi không muốn ăn chung nồi với mọi người."

... Đâu ra "mọi người" vậy chứ. Tạ Tiểu Vũ bị ghét bỏ trợn mắt há mồm nhìn hắn chằm chằm.

Chờ phục vụ boss xong, lúc quay về nhà đã gần nửa đêm.

Hạ Duy mới vừa tắm xong, vai trần chặn cửa hỏi: "Sao về trễ vậy?"

Bụng Tạ Tiểu Vũ đói đến dẹp lép, lật đật đẩy anh ra chạy thẳng tới tủ lạnh, xé mì ăn liền ra nấu.

Hạ Duy bị một màn này làm kinh ngạc, anh dở khóc dở cười nói: "Ăn cơm rồi cậu vẫn còn đói?"

Tạ Tiểu Vũ ăn như hổ đói, rồi sau đó cười ngây ngô: "Cậu chuẩn bị đi ngủ hả? Còn nước nóng không, người tôi dơ chết đi được."

"Nấu đi ba." Hạ Duy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép xem thường: "Cậu đừng có ngốc như vậy được không?"

Tạ Tiểu Vũ xin được chữ ký vô cùng vui sướиɠ, không thèm để ý mấy câu gây tổn thương như vậy, chạy nhanh như bay vào phòng, còn tiện tay vỗ vỗ cơ bắp khỏe đẹp của chủ cho thuê nhà tỏ ý là bạn tốt.

Hạ Duy hết cách với cậu, hừ hai tiếng thì đi vào phòng nằm vật xuống ngủ.

Ngược lại, Tạ Tiểu Vũ kích động không thôi, rất sùng bái lấy album từ túi, cẩn thận mở ra.

Kết quả, nụ cười còn chưa kịp hiện ra, thì hoàn toàn ngốc luôn.

Tiêu boss ngay cả tên cũng không thèm viết, mà chỉ vẽ mặt quỷ đang le lưỡi thật to trên album.

Tạ Tiểu Vũ – người từ trước đến nay không để cho bất cứ ai phá hư tác phẩm của thần tượng – khóc không ra nước mắt.

Tuy nhiên sau khi cậu nghẹn ngào xong lại bật cười.

Dù sao mình cũng phải giữ lại làm kỷ niệm, có lẽ đây là chữ ký độc nhất vô nhị của boss ha.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Tiểu Vũ chạy đến công ty vẫn còn rất vui vẻ.

Tiêu Huyền mới vừa vào cửa, cậu đã tha thiết tiến lên chảo đón: "Anh muốn ăn gì cho bữa sáng? Có bánh bao, cháo, bánh ngọt và..."

Boss ném túi cho cậu nghĩ nghĩ một hồi rồi nói: "Ăn hết."

Nói xong cũng đi vào phòng.

Đồng nghiệp quét dọn phòng đứng bên cạnh ngẩng đầu cười: "Cậu tùy tiện quá rồi. Tiêu Huyền sao có thể ăn uống bậy bạ được."

Tạ Tiểu Vũ không vui: "Tôi chuẩn bị rất nhiều."

Đồng nghiệp nói: "Làm nghệ sĩ vừa phải kiểm soát cân nặng vừa phải chú ý dinh dưỡng. Giang Bạch sắp xếp thực đơn cho anh ấy, tất cả đều phải cho chuyên gia tính toán."

Tạ Tiểu Vũ hoàn toàn không biết, sờ sờ đầu nói: "Tôi không biết."

Đồng nghiệp gật đầu: "Cho nên Boss mới không đuổi cậu đi. Hiện tại anh ấy tự do tới buông thả luôn rồi."

Phòng bên cạnh đột nhiên có tiếng ghita truyền ra, hai giây sau Tiêu Huyền hiếm khi cất cao giọng: "Thật xin lỗi, cách âm không tốt."

Ngày thứ ba đi theo Tiêu Huyền, nhiệm vụ của Tạ Tiểu Vũ là đi cùng hắn tới ghi hình một talk show nổi tiếng.

Đồng thời còn có mấy người mới của Orpheus. Ban đầu họ rất cung kính với boss, kết quả khi các máy quay vừa bắt đầu hoạt động thì tất cả đều thay đổi, trở nên tự tin hơn.

Tạ Tiểu Vũ một mình đứng nhìn từ xa, càng cảm thấy minh tinh là sinh vật hết sức thần kỳ.

Không ngờ qua mười phút, nhân viên đài truyền hình đột nhiên vỗ nhẹ lên vai cậu: "Cậu là trợ lý của Tiêu Huyền?"

Tạ Tiểu Vũ gật đầu.

Nhân viên mỉm cười: "Phần sau có thể cần các trợ lý phải tham gia. Tôi thông báo trước với cậu, chuẩn bị thật tốt nhé."

Nói xong thì đặt bản kế hoạch chương trình vào tay cậu.

Tạ Tiểu Vũ lập tức khẩn trương gọi người đó lại: "Cậu gì ơi... Tôi là người mới, thông báo này tôi chưa nhận được."

Nhân viên cau mày: "Đó là vấn đề của công ty các cậu."

Nói xong cũng không quay đầu lại đi mất.

Tạ Tiểu Vũ thở dài, lén gọi cho lãnh đạo: "Alo, đài truyền hình nói tiết mục của Tiêu Huyền, trợ lý phải tham gia. Em không có chuẩn bị gì cả..."

Lãnh đạo hình như đang bận, trả lời rất nhanh: "Ôi! Tôi quên nói cho cậu, gần đây Tiêu Huyền thật sự là cmn loạn quá... Việc này, cậu tự xử đi, cuối tuần Giang Bạch sẽ đến xử lý."

Còn chưa hết câu đã cúp máy.

Tạ Tiểu Vũ sầu khổ nhìn boss đang nói chuyện dưới ánh đèn, nghĩ thầm không thể khiến anh ấy mất mặt được.

Kết quả có thể tưởng tượng, không có gì ngạc nhiên là đứa ngốc nghếch đứng trước ống kính tiếp tục làm chuyện ngu ngốc.

Cậu không chỉ không biết bất kỳ câu chuyện thú vị nào liên quan đến Tiêu Huyền, ngay cả trả lời câu hỏi của MC cũng lắp bắp.

Cũng may boss không để ý, vẫn ngồi bên cạnh mỉm cười như đi vào cõi thần tiên.

Nhưng đáng nhắc tới chính là phần cuối cùng kiểm tra độ hiểu biết của trợ lý về nghệ sĩ. Tạ Tiểu Vũ mới làm trợ lý có ba ngày được điểm cao hơn bất kỳ ai.

Cậu biết sinh nhật Tiêu Huyền, sở thích của Tiêu Huyền, mỗi bài hát của Tiêu Huyền trong mỗi album, thậm chí còn nhớ rõ trang phục làm riêng cho boss ở tất cả các buổi biểu diễn.

Bình thường như chết máy nhưng đột nhiên phát huy hết công suất, ngay cả boss cũng bất ngờ.

Trên đường trở về công ty, Tiêu Huyền chợt nói: "Chuyện của tôi cậu nắm rất rõ."

Tạ Tiểu Vũ cũng đã kêu người ta ký tên rồi nên không tiếp túc che giấu thân phận fan hâm mộ nữa. Cậu cười khúc khích: "Những người thích anh đều biết mà."

Tiêu Huyền lãnh đạm nói: "Không có."

Rồi sau đó hắn lại bổ sung: "Người hâm mộ tựa như lá rụng vậy. Một lá bị thổi đi thì một lá khác lại tới thôi."

Tạ Tiểu Vũ muốn nói không phải vậy, sẽ có người luôn ủng hộ anh.

Nhưng cậu không nói.

Bởi vì bỗng nhiên cậu hiểu ra đôi chút. Trên thực tế, làm sao mà boss thật sự quan tâm ủng hộ hay không ủng hộ.

Tiêu Huyền cái người này, rõ ràng là người được mọi người yêu thích từ nhỏ đến lớn.