🤗🤗🤗🤗
Chả thèm mở cửa mà lướt xuyên qua luôn, Linh Cơ thấy cảnh tượng Điểu Huyền Tinh đang cõng Trần Di Yên đi quanh phòng, Trần Tiểu Thanh thì tung tăng phía sau thi thoảng hí hứng đấm lưng cho chị gái, cả ba đều vui vẻ chân thành đối xử tốt với nhau, trên bàn là một ván cờ đã kết thúc bằng tỉ số hòa.
Linh Cơ mỉm cười lên tiếng báo hiệu sự có mặt "Cho ta tham gia chung nhé." Trần Tiểu Thanh ngay lập tức tươi tỉnh nhào tới ôm người thân yêu, nhõng nhẽo "Cõng muội đi, muội muốn tỷ cõng." Chiều liền chứ, siêu nữ cường tháo dây buộc đao kiếm nhẹ nhàng đặt lên bàn rồi cõng cô gái đáng yêu bước lại gần cặp đôi kia, nói "Nhị vị nương tử, hôn ta đi nào."
Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên đều mỉm cười hạnh phúc, nàng tiên hôn má trái nàng y thuật hôn má phải. Linh Cơ nổi hứng đùa nghịch bảo "Chúng ta đua chứ?" Điểu Huyền Tinh đề luôn ra quy tắc "Không được dùng nội lực nha, vậy mới công bằng." Linh Cơ gật đầu đồng ý "Được thôi."
Cuộc đua từ đầu phòng đến cuối phòng rồi chạy ngược lại, chơi tận hai mươi tư vòng họ mới chịu ngừng, bốn nàng nằm uỵch xuống giường, nằm ngang, chân chưa cởi giầy vẫn chạm mặt đất. Trần Tiểu Thanh gối lên cánh tay Linh Cơ, vòng tay ôm bụng cô ấy, hỏi "Thái hậu nói gì với tỷ thế?" Tiết mục kể chuyện bắt đầu, việc thái hậu tí nữa thì vỡ mặt vỡ mồm khiến ba nàng buồn cười. Coi bộ thái hậu này còn may mắn, nếu còn lần nữa như thế thì chết chẳng oan, Linh Cơ sẽ giã con mụ già thành cám.
Tường thuật xong Linh Cơ chốt một câu "Đúng là ở đâu cũng có những kẻ đáng gϊếŧ." Trần Tiểu Thanh nói "Mặc kệ đám đần độn đó đi. Chúng ta bốn người sẽ cùng nhau phiêu bạt chân trời, du sơn ngoạn thủy thưởng thức phong cảnh, ăn no ngủ kỹ mọi lúc mọi nơi." Linh Cơ hôn tóc Trần Tiểu Thanh, nói "Ở nhà ta có những vườn rau quả rộng thênh thang cho các nàng tha hồ trồng cấy chế biến tùy thích." Điểu Huyền Tinh cười khoái chí, nói "Phải rồi. Đến mùa thu hoạch chúng ta sẽ cùng nhau hái quả, nấu nướng hưởng thụ, vui lắm!" Trần Di Yên nhắm mắt mường tượng về cảnh ấy, cô nói "Muội sẽ trồng thêm cả khu vườn thảo dược quý hiếm nha, trồng thêm thật nhiều hoa xung quanh ngôi nhà nhỏ của chúng ta nữa, quanh năm thơm ngát dễ chịu." Điểu Huyền Tinh mỉm cười mơ màng, nói "Muội sẽ nướng ngô nướng khoai cho mọi người ăn." Trần Tiểu Thanh cũng tham gia "Muội sẽ quét dọn nhà mỗi ngày, bóp vai cho Linh Cơ tỷ mỗi ngày."
Linh Cơ gian manh nói "Ừm. Quyết định vậy đi. Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi. Dưỡng sức để ngày mai tỉnh táo tiêu diệt quân phản loạn."
Bốn nàng tủm tỉm nhìn nhau, đồng loạt ngồi dậy cởi giấy, rèm buông, tìиɧ ɖu͙©!
....
Đêm ấy trên mái căn phòng của Yến Châu tại cung Lăng Trì cũng có cặp đôi tài sắc ngồi xát bên nhau ngắm trăng với sao trời. Trò chuyện tâm sự một lát thì nữ nhân tóc xanh ôm eo dựa đầu vào vai nữ nhân tóc đen, nữ nhân tóc đen mỉm cười dịu dàng ôm lại vai người yêu.
Tuệ Tuyệt Luân và Long Quyển Tinh đều đang rất hạnh phúc dẫu sắp tới là những ngày chiến tranh nguy hiểm gian khó.
....
Sáng hôm sau.
Vốn dĩ nếu bình thường Linh Cơ cưỡi ngựa tốt phóng thật lực từ giờ Tí thì sẽ tới kịp cổng thành trước giờ Thìn khoảng ba mươi phút nhưng mãi tận cuối giờ Dần cô mới mở cửa phòng cùng ba nàng thân thiết bước ra.
Họ vẫn thong thả nhìn bầu trời sáng trưng, mây trắng từng cụm to nhỏ khác nhau phiêu du theo gió, thi thoảng có đàn chim nhạn hoặc con quạ bay qua.
Trần Di Yên mang lệnh bài của hoàng hậu tới trù phòng bảo chuẩn bị vài món đơn giản, khi cô quay lại còn cầm theo một quả cầu tre mang về cho cả bốn cùng đá chơi.
Hai mươi phút sau thì có năm thái giám trù phòng bê khay đựng các món ăn, bát đũa. Trần Di Yên kêu đưa vô phòng xong cả năm lễ phép rút lui, không ai dám ngẩng mặt nhìn Linh Cơ.
....
Cổng chính thông thương ra vào và cũng là thành trì duy nhất phòng ngự bảo vệ cho toàn bộ Thành Đô ngoại trừ biên cương xa xăm, đáng tiếc hôm nay lại phải đối đầu với cuộc xâm lược từ chính lực lượng của đất nước mình.
Cánh cổng sắt khổng lồ đóng im ỉm, đặt thêm mấy cây gỗ lớn ghì chặt chốt lại cho thêm phần chắc chắn. Rất rất nhiều binh lính được phân bổ tại những vị trí hợp lý xung quanh đây, các bậc thang dẫn lên đầu thành cũng đầy người của Thần Long Sơn Trang. Phe nhân sĩ võ lâm cao thủ đông đúc thì tập chung thành từng nhóm riêng sẵn sàng xông ra ngoài liều mạng với địch bất cứ lúc nào. Có chỗ thì đặt vô số tảng đá đủ to để ném chết đám giặc bắc thang trèo lên. Tất nhiên cung thủ là không thể thiếu, họ dàn đội ngũ chỉnh tề trên đầu thành nghiêm trang đợi lệnh hành động, ai cũng đeo theo hộp đựng cả đống mũi tên sắc bén và chúng đều đã được tẩm độc của giới giang hồ (Gì chứ mũi tên thì dùng thoải mái, bắn hết bên dưới lại tuồn lên)
Thứ uy lực nhât chiến trường chẳng ai phủ nhận chính là những khẩu đại pháo, mỗi lần bắn ra chết hơn chục người. Trên đầu thành cũng được bố trí mấy khẩu hạng nhẹ, còn xa xa bên dưới là hơn trăm khẩu pháo lớn lớp trước lớp sau hoành tráng đều chĩa nòng về phía đầu thành hoặc cổng ra vào, chấp nhận phá hủy hết nếu chẳng may quân địch xâm nhập thành công.
Phía sau nữa là nhung nhúc binh đoàn cấm vệ quân và lực lượng dân quân mới ra nhập, không ít dân quân cầm giáo mà run run hồi hộp vì sắp sửa lần đầu gϊếŧ người hoặc bị người gϊếŧ nên tâm lý căng thẳng cũng phải thôi, đám này luôn sẵn sàng tiếp viện quân số khi các nhóm khác tổn thất nhân lực.
Hiện giờ Thành Đô im ắng tuyệt đối, tuy vậy nhưng vào sâu trong lãnh địa vẫn có những căn nhà được sắp xếp lính phe ta ẩn nấp đề phòng khi hỗn loạn vòng ngoài để lọt lưới quân địch dù ít nhiều thì còn vây bắt hoặc diệt tận gốc hết thẩy.
Dương Tông Đế mặc khôi giáp mầu vàng nổi bật đứng ngay trên đầu thành, cạnh đó có Trần Vân - Trần Chính Long - Trần Thu Ảnh - Trần Chính Thiên - Tịch Ẩn đại sư cùng mấy chục vị lớn tuổi đều là những chưởng môn các bang phái lớn nhất võ lâm chánh tà, thêm sự hiện diện của hai đại tướng quân triều đình dầy dạn kinh nghiệm trận mạc (mặt ai cũng phức tạp đăm chiêu) Một tướng quân chắp tay nói với vua "Hoàng thượng. Quân ta đã được bố chí chu toàn. Tinh thần cảm tử vì nước quên mình của binh lính đang trào dâng rất mãnh liệt, con dân của hoàng thượng đều quyết tâm chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để Thành Đô vĩnh viễn trường tồn. Xin người đừng quá lo lắng làm ảnh hưởng đến long thể."
Dương Tông Đế thở dài nói "Cuộc chiến này khiến trẫm cảm thấy rất bất an. Dù thắng thì binh lực của ta cũng sẽ tổn thất trầm trọng, các quốc gia có dã tâm sẽ không bỏ qua cơ hội xâm chiếm mảnh đất mầu mỡ này, đến lúc đó khó khăn càng chồng chất khó khăn." Trần Chính Long chắp tay hào sảng nói "Hoàng thượng. Lát nữa xin cho phép Thần Long Sơn Trang đánh trận đầu. Nếu bắt sống được Lỗ Bân thì có thể hạn chế tổn hại cho quân ta tới mức thấp nhất." Trần Thu Ảnh - Trần Vân - Trần Chính Thiên cũng chắp tay đồng thanh "Xin hoàng thượng cho phép." Dương Tông Đế cân nhắc xíu mới trả lời "Được. Nhớ phải tuyệt đối cẩn thận, nếu không thành công thì rút lui lập tức." Trần Chính Long thỏa mãn nói "Tạ ơn hoàng thượng." Ông mong lần này lập được công lớn để Dương Tông Đế suy giảm ác cảm với Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh mà tha thứ, thậm chí còn ban thưởng cực hậu hĩnh cho Thần Long Sơn Trang nữa. Tịch Ẩn đại sư lên tiếng "A di đà phật. Lão nạp cũng sẽ giúp một tay."
Dương Tông Đế hỏi Trần Vân "Sao giờ này vẫn chưa thấy Linh Cơ xuất hiên? Không lẽ cô ta lo ngại chiến tranh nên lợi dụng tình hình cấp bách này mà bỏ trốn rồi?" Trần Vân trả lời "Thần thϊếp đã căn dặn và để lại loại chiến mã tốt nhất hoàng cung. Với tính cách quật cường của mình chắc chắn cô ấy sẽ không trốn tránh. Cũng có thể Linh Cơ đang cấp tốc trên đường đến đây chưa biết chừng." Tuy chẳng ưa siêu nữ cường nhưng Trần Vân tin người như Linh Cơ khi mà đã nói điều gì thì nhất định làm bằng được, càng không có chuyện e dè nể nang gì cả. Dương Tông Đế nhăn nhó nói "Hy vọng là vậy." (Chung phe với cường nhân sức mạnh phi phàm thì mọi người sẽ vững tâm hơn)
Mỗi người một suy tính nhìn khung cảnh bên ngoài thành. Rừng cây rậm rạp núi đồi trùng điệp trong tầm mắt trước kia đều triệt để bị san bằng do rung chấn kinh hoàng khi Linh Cơ đọ chưởng với Tuệ Tuyệt Luân mà ra, giờ chỉ thấy rộng rãi trống trải hoang vu.
Trong số mọi người ở đây thì người có nội lực thâm hậu nhất là Tịch Ẩn đại sư, chợt ông nhăn mày nói "Hoàng thượng. Quân địch đã tới." Tiếp đó là những cái gật gù tán đồng của vợ chồng Trần Chính Long và các vị chưởng môn cao thủ. Dương Tông Đế tin tưởng họ, cuối cùng cũng đến lúc đối mặt tai ương rồi, không thể tránh được. Hai phút sau thì tên lính cầm cái ống nhòm một mắt có nhiệm vụ quan sát động tĩnh lộ trình địch mới cuống cuồng chạy tới quỳ xuống chắp tay thưa "Báo. Bẩm hoàng thượng. Đã phát hiện quân địch, chúng chỉ còn cách ta khoảng..." Dương Tông Đế lớn tiếng ngắt lời "Lập tức đánh báo động. Toàn quân sẵn sàng."
Tiếng cồng kẻng cứ thế vang lên "Bong Bong Bong Bong.." liên tục. Cung thủ sắp xếp đội hình giương tên chờ lệnh, đá ném cũng chuẩn bị xong, đạn pháo trên đầu thành đã đủ. Căng thẳng đợi là tâm lý chung.
Không lâu sau, xa xa phía trước bụi mù mịt bởi sự di chuyển cùng lúc của năm mươi vạn quân. Cầm đầu phe phản loạn là một gã đàn ông trung niên lực lưỡng, gương mặt dữ dằn với vết sẹo dài bên má phải, ria mép rậm rạp, chính là Lỗ Bân - đại tướng thống lĩnh biên cương Thành Đô (diện mạo giống lão bố Lỗ Cang Minh đến bẩy phần) Sau khi nhận được bức thư của cha mình, Lỗ Bân mừng húm vì dã tâm lâu nay đã có cơ hội thực hiện, ngay lâp tức triệu tập hết tất cả binh mã cấp tốc kéo về bỏ mặc biên cương trống trải. Lúc nhận tin báo toàn bộ gia tộc bị tiêu diệt, Lỗ Bân vẫn bình tĩnh như thường, cái chết của người thân càng giúp hắn củng cố lòng tham vững bền, không thành công thì thành nhân.
Dĩ nhiên quân phản loạn cũng mang theo đại pháo dù số lượng chỉ là sáu mươi khẩu, ít hơn triều đình nhưng sức tàn phá lại mạnh hơn hẳn do phải đối phó với sự xâm lược nhiều lần từ các nước ngoại vực nên triều đình mới đổ dồn cả đống vàng bạc nhằm cải tạo nâng cấp cho vũ khí luôn là thứ tốt nhất uy lực nhất, đáng tiếc giờ lại phải đối đầu với chính tâm huyết tài sản của mình (kiểu gậy ông đập lưng ông) Thêm nữa là nhiều loại máy bắn đá công thành, tác dụng trên chiến trường cực kỳ hiệu quả.
Phe địch dừng lại ở một khoảng cách khá xa, nhìn thành trì phía trước chỉ thấy mờ nhạt. Với khoảng cách này chắc chắn đại pháo triều đình không bắn tới được, nhưng đại pháo của quân phản nghịch thì có thể. Lỗ Bân ra lệnh đẩy mười khẩu pháo lên trước coi như món quà ra mắt và chứng tỏ rằng vũ khí của chúng tối tân hơn hẳn những loại rẻ mạt triều đình sở hữu.
Lỗ Bân cười khẩy, phẩy tay hô "Bắn." Đám pháo thủ nhồi đạn, châm lửa.
BÙM BÙM BÙM BÙM... Mười tiếng nổ lớn khai hỏa, mười khối đạn dược đen xì to tướng lao vun vυ't trên không với khí thế đáng sợ nhắm chính xác đến mục tiêu đám người Dương Tông Đế đang đứng (Sức sát thương này đủ banh xác hơn trăm nhân mạng)
Nếu chỉ có vậy thì chưa đủ đe dọa nghiêm trọng đâu. Trần Chính Long - Trần Thu Ảnh - Trần Vân - Trần Chính Thiên cùng lúc rút kiếm khỏi vỏ, vận nội lực đồng loạt chém ra bốn con rồng kiếm khí khổng lồ oai hùng phát ánh sáng chói chang, chúng lượn múa vờn nhau bảo vệ lan tỏa cả phạm vi tám trăm mét xung quanh chỗ Dương Tông Đế.
Đạn pháo nổ ẦM ẦM... Chấn động thật lớn, tiếc rằng lực hủy diệt của đại pháo hoàn toàn vô tác dụng trước bốn con rồng mạnh mẽ kia, khói bụi vụ nổ tan đi chúng vẫn nguyên si lượn lờ trêu tức hăm dọa phe phản loạn.
Phía xa Lỗ Bân khịt mũi khinh thường nói "Đám võ lâm không biết thời thế! Đợi ta công phạt xong Thành Đô, ta sẽ trảm thủ tất cả đám ngu dốt các ngươi!" Nói rồi rút thanh đao đeo bên hông chỉa thẳng về phía trước, quát "Công thành!" Mệnh lệnh chủ tướng vừa ban bố, hai vạn bộ binh tiên phong liền vác thang xông xáo dũng mãnh chạy tới trước, kẻ nào cũng hô to "Ô Ô Ô Ô Ô..." để tăng phần khí thế, tiếp đó là một chiếc xe bốn bánh vững trãi chở khúc cây cổ thụ cực lớn và dài (đã cắt gọt hết cành lá) buộc chặt chẽ bằng dây thừng dầy do mười hai người cùng đẩy, đây là thứ không thể thiếu trong chiến tranh sẽ giúp húc tung cánh cửa thành trì để đại quân tràn vào dễ dàng hơn.
Địch đã hành động thì ta cũng không nên bất động. Trần Chính Long vận nội lực nói vang vọng "THẦN LONG SƠN TRANG TIÊN PHONG Gϊếŧ ĐỊCH!" Dứt lời ông cùng vợ và hai con dùng khinh công bay ra, hàng ngàn hộ vệ sơn trang tập chung bên trong thành cũng vận khinh công ồ ạt xông ra theo (đao côn kiếm kích đủ thể loại), bốn con rồng kiếm khí phóng vùn vụt trên không trung phối hợp với chủ nhân chúng. Tịch Ẩn đại sư với tốc độ cực nhanh bay tới đứng trên đầu một con rồng kiếm khí, mục tiêu là gắng sức bắt sống Lỗ Bân.
Khi giao phong sắp sửa diễn ra, khoảng cách giữa hai lực lượng tiên phong chỉ còn tầm một trăm năm mươi mét là đυ.ng độ thì đột nhiên trên bầu trời xuất hiện cầu vồng băng mờ ảo tinh khiết giáng xuống một đầu. Sức ép rất mạnh hất phe ta văng ngược hết trở về dưới chân thành, bốn con rồng kiếm khí vỡ tan, may mà không ai bị thương gì. Phe địch thì tất cả hai vạn bộ binh cũng văng ngược tán loạn về quân đoàn của chúng.
Cầu vồng ấy cong vυ't trải dài từ ngoài này vô tít tới tận bên trong hoàng cung. Từ trên đỉnh cầu vồng là bốn nữ nhân tuyệt sắc ngọc ngà ngồi ghế vây quanh chiếc bàn đựng toàn món ăn ngon. Họ cứ vui vẻ dùng bữa, bốn nàng và bàn ghế lướt vi vu từ trên thân cầu vồng băng hạ xuống mặt đất nhẹ nhàng an toàn (như chơi cầu trượt) Còn ai nữa ngoài bộ tứ Linh Cơ - Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên - Trần Tiểu Thanh (Riêng cô em út còn mang theo một thanh kiếm)
Không gian bắt đầu trở nên lạnh giá hệt như lúc bông hoa băng vậy, không chỉ toàn bộ quốc gia mà cả ngoài phạm vi quốc gia đều tụt giảm nhiệt độ, nếu nhìn từ vị trí trên bầu trời xuống thì sẽ thấy bất cứ mái nhà nào trong Thành Đô cũng đều phủ một lớp sương giá.
Hết thẩy phe ta lẫn phe địch đều run lẩy bẩy thở cả ra khói, nội lực thâm hậu như Tịch Ẩn đại sư mà còn run nữa là. Lực lượng Thần Long Sơn Trang và Dương Tông Đế cùng đám người gần đó đều choáng váng bàng hoàng, rốt cuộc nữ nhân Linh Cơ đó là Thần hay Quỷ!?
Quân phản loạn thì kinh ngạc sợ hãi. Tuy xa xa trước mắt là bốn nữ nhân xinh đẹp vô cùng nhưng chẳng kẻ nào nổi lòng tà da^ʍ được bởi sự buốt giá khủng bố bủa vây khắp nơi, kẻ nào cũng tự ôm lấy mình hàm răng va cạch cạch vào nhau, đến cả mấy vạn con ngựa chiến dù lông dầy cũng run lập cập. Lỗ Bân toàn thân rung rung vì rét, chứng kiến sự bá đạo sờ sờ cộng thêm nội dung miêu tả trong bức thư phụ thân hắn gửi thì có thể khẳng định kẻ khiến Lỗ gia hùng mạnh lâm hiểm cảnh chính là nữ nhân đeo đao kiếm đó. Lỗ Bân tức giận hạ lệnh binh sĩ lập tức khai hỏa toàn bộ sáu mươi khẩu đại pháo nhằm tiêu diệt kẻ thù.
Linh Cơ gắp miếng nấm xào vô miệng Trần Tiểu Thanh, nói đùa "Bọn chúng muốn chúng ta tan xác kìa, đáng sợ quá." Trần Tiểu Thanh vừa nhai vừa đáp "Để muội giải quyết cho." Nuốt xong đứng dậy thì cũng là lúc âm thanh BÙM BÙM BÙM... vang lên điếc tai.
Trần Tiểu Thanh phi thân vụt về phía trước đón đầu trận hỏa lực, rút kiếm. Nội lực vận chuyển toàn thân phát ra luồng sáng mờ ảo, con rồng kiếm khí oai hùng tái hiện, Trần Tiểu Thanh đứng trong mồm nó điều khiển, rồng kiếm bay l*иg lộn giống kiểu rắn trườn, từ trái sang phải từ phải sang trái càn quét cả mặt đất tạo ra đường rãnh dài loằng ngoằng khá sâu, chém nổ tung hết sạch lục thập quả đạn dược gây rung chấn mạnh. Chưa dừng ở đó, Trần Tiểu Thanh còn thúc đẩy rồng khí tiến tiếp phá hủy hết sáu chục khẩu đại pháo, đám pháo thủ đứng cạnh đó hoảng loạn không kịp chạy bị rồng kiếm cắt qua chết sạch. Xong xuôi Trần Tiểu Thanh lộn ngược người bay trở lại phía bàn ăn, rồng kiếm khí tan biến.
Màn độc diễn này của tam tiểu thư Thần Long Sơn Trang khiến phe triều đình rúng động. Đến như Trần Chính Long - Trần Thu Ảnh cũng kinh ngạc không ngờ con gái út của họ tiến bộ nhanh đến vậy (Vì cô gái đáng yêu ấy được Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh chỉ dậy chút xíu í mà)
Coi việc mình vừa làm chỉ là bình thường, Trần Tiểu Thanh đặt kiếm trên bàn ngồi xuống ghế, hai tay chống má há mồm kêu "A." đòi ăn. Linh Cơ mỉm cười mến thương, gắp miếng thịt gà cho người yêu, nói "Tiểu Thanh ngoan của ta!" Xong còn chụt má nữa. Trần Di Yên trêu "Cô bé ngốc vất vả ghê nhỉ. Đánh rất hay." Điểu Huyền Tinh cười bảo Linh Cơ "Giờ đến lượt nhân vật chính của chúng ta ra tay rồi nhỉ." Trần Di Yên phụ họa theo "Hãy để Hiệp Nữ Linh Cơ xuất chiêu cho mọi người mở rộng tầm mắt nào." Linh Cơ mỉm cười nhìn ba nương tử của nàng, thong thả múc thìa canh uống rồi mới đứng lên, nói "Sẽ nhanh thôi. Chúng vốn dĩ muốn gϊếŧ ta cho nên chẳng có lý do gì để ta nương tay hết." Rồi rút lấy thanh kiếm của Trần Tiểu Thanh, xoay người bước từng bước về phía trước.
😎😎😎😎