Thời gian trôi thoải mái với người này nhưng sóng gió với kẻ khác, mỗi người mỗi cảnh thì sự ảnh hưởng tâm lý cũng chẳng giống nhau.
Buổi tối tại phủ tể tướng.
Đại sảnh đường lúc này đông đúc ra phết. Lỗ Cang Minh - Lỗ Thúy ngồi ghế phía trên cùng, các ghế phía dưới chia thành hai hàng với sự có mặt của ba mươi bẩy quan viên cả văn lẫn võ, quá nửa bọn chúng mang họ Lỗ. Mỗi bàn để một đĩa đầy quả tươi và bình rượu thượng hạng thơm nồng, kẻ uống ít nhất cũng chả dưới ba chén. Mặt ai nấy đều căng thẳng sau khi nghe Lỗ Cang Minh kể về kế hoạch lớn cứu thoát Lỗ Ninh khỏi Đại Án Tự rồi gấp rút ra ngoài tụ tập lực lượng với đại tướng quân Lỗ Bân chính thức tạo phản đánh vào Thành Đô, lật đổ Dương Tông Đế.
Một lão già tóc chưa bạc ngồi ghế thứ nhất bên phải, vuốt rau nói "Tướng gia. Như vậy liệu có hấp tấp lắm không? Dù chúng ta có thể xâm nhập Đại Án Tự thành công nhưng cũng chưa chắc an toàn chốn thoát được. Cấm vệ quân sẽ ùa ra chả mấy chốc mà diệt trừ hơn nửa phe ta." Lỗ Cang Minh hậm hực hỏi lại "Văn đại nhân nghĩ tình hình hiện tại của chúng ta cho phép chần chừ ư? Dương Tông Đế hắn đã ngầm điều pháì binh lực trong cấm cung đến những vị trí của bất cứ một ai trong Lỗ gia quản thúc từ trước tới nay. Ý đồ quá rõ ràng muốn diệt tận gốc chúng ta nhưng chưa công khai hành động thanh trừ thôi. Nếu muốn đạt thành đại nghiệp thì nhất quyết phải mạo hiểm tính mạng đánh cuộc chứ không thể ngồi im chờ thời. Đến khi sự đã rồi thì chẳng còn gì để biện hộ nữa, xuống dưới âm phủ mà hối hận cũng vô ích."
Môth tên cháu họ đứng lên chắp tay hỏi "Lỗ bá bá. Còn ả Linh Cơ kia thì xử lý thế nào? Lực lượng giang hồ võ công cao cường của phủ tể tướng đều bị ả ta gϊếŧ gần hết, một số thì sợ hãi mà bỏ đi. Nếu không trả mối thù này thì về sau chúng ta sao có thể ngẩng mặt làm người." Lỗ Cang Minh xua tay nói "Vẫn còn hơi sớm để giải quyết ả đàn bà này. Để cho chắc chắn chỉ còn cách dựa vào năm mươi vạn đại quân gây sức ép thôi. Giả dụ ta sẽ đề ra yêu cầu với Dương Tông Đế rằng muốn giảng hòa thì hãy xử trảm Linh Cơ, lúc đó chúng cắn xé lẫn nhau là điều tất yếu."
Lỗ Thúy lên tiếng giọng chất chứa sự căm hận cay nghiệt "Kế hoạch giải cứu Ninh đệ phải thành công nội trong buổi sáng mai. Mối nhục sâu đậm của gia tộc ta đều sẽ tính hết lên đầu ả Linh Cơ, cẩu tặc hoàng đế lẫn đám văn võ bá quan chống đối." Lỗ Cang Minh nhìn quanh một lượt rồi nói "Trong tất cả mọi người có mặt ở đây nếu ai còn do dự e ngại điều gì thì hãy lập tức dời khỏi tể tướng phủ, lão phu không ép. Nhưng lão phu phải nhắc cho các ngươi nhớ rằng Dương Tông Đế hiển nhiên sẻ không bao giờ tha cho bất cứ một ai dính líu tới chúng ta, vì đó là hành vi tự reo mầm họa về sau. Điều quan trọng nhất là lão phu cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ phản bội mình ngày hôm nay đâu. Toàn bộ các ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất theo Dương Tông Đế nhưng chằng nhận được lợi lộc gì đến cuối cùng vẫn bị trừ khử. Thứ hai một lòng theo ta, sau khi đại công cáo thành thì vinh hoa phú quý các ngươi hưởng thụ tuyệt đối nhiều hơn gấp mười lần so với hiện giờ!"
Sảnh đường im lặng, mỗi người một suy nghĩ. Lỗ Cang Minh vỗ tay ba tiếng, từ bên ngoài cửa có hai a hòan đi vào, người ôm một cuộn giấy da mầu nâu khá dầy kích thước tương đương bức họa vẽ tranh, người thì bê khay đựng nghiên mực bút lông.
Lỗ Cang Minh vẩy tay ra hiệu, hai a hoàn bước tới hàng ghế thứ nhất bên phải, lão giõng dạc nói "Đây giống như cáo trạng chứng minh sự đoàn kết vững bền chặt chẽ của tất cả chúng ta. Các ngươi hãy viết tên mình vào là xong." Gã Văn đại nhân lớn tuổi cầm lấy cuộn giấy da, hồi hộp mở từ từ. Nội dung rất cụt lủn "Chúng ta tình nguyện hiệp lực lật đổ Dương Tông Đế. Lỗ gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Phía dưới là hai cái tên đã ký sẵn Lỗ Cang Minh - Lỗ Thúy, còn lại đều toàn giấy trắng.
Lão Văn đại nhân nhăn mặt nhìn đi nhìn lại mấy câu ngắn ngủi ấy bởi lòng tự biết một khi đã ký vào là tự hủy con đường lui của chính mình. E dè chút rồi cũng cầm bút viết vô. Cứ thế lần lượt hai a hoàn mang giấy bút đến từng bàn, có kẻ ký mà run tay run mồm, có kẻ chẳng nghĩ ngợi gì thẳng tay ký luôn, kẻ thì hưng phấn vì sắp được làm việc lớn, đứa thì tim đập loạn trước cả khi cầm bút.
Hai a hoàn khúm núm đặt cuộn giấy da và nghiên mực lên bàn Lỗ Cang Minh sau khi mọi người ký xong xuôi không xót tên ai liền tự động dút lui.
Một gã râu ria xồm xoàm đứng dậy chắp tay nói lớn "Tướng gia. Xin hãy phân phó. Tiểu tướng nguyện đem hết sức mình để trợ giúp Lỗ Gia cường thịnh muôn đời!" Lỗ Cang Minh gật đầu hài lòng đáp "Tốt. Nói rất hay. Còn ai có ý kiến gì nữa?" Sự việc đã thế thì đâm lao theo lao thôi, chả ai lên tiếng phản bác.
Lỗ Cang Minh nói "Được. Vì thời gian gấp rút nên bắt buộc phải thực hiện ngay. Vậy kế hoạch sẽ như sau, hãy nhớ cho kỹ. Tất cả các ngươi lập tức quay về tập chung hết nhân lực rồi chia thành nhiều nhóm. Canh ba đêm nay đóng giả thích khách vào cung gây náo loạn để phân tán đâm cấm vệ quân chủ yếu là bảo vệ cho cẩu hoàng đế. Gϊếŧ được ai thì cứ gϊếŧ, nhưng tuyệt đối phải tránh xa vị trí cung Kinh Nguyệt, còn phía chúng ta sẽ phụ trách việc xâm nhập Đại Án Tự cứu Ninh nhi. Dù thành hay không, sau khi thấy pháo tín hiệu mầu vàng phóng lên trời thì dút lui ngay không chần chừ. Kế hoạch chỉ ngấn gọn thế thôi, các ngươi có làm được không?" Lỗ Thúy xen vào nói thêm "Về phần đám gia quyến thân thuộc của các ngươi, trước lúc hành động hãy đưa hết bọn họ tới phủ tể tướng. Cả các ngươi sau khi xong việc cũng phải quay về đây. Chúng ta bảo đảm đường dút lui tuyệt đối an toàn!"
Một gã lực lưỡng không râu đứng phắt dậy chắp hai tay nói "Xin hỏi quý phi tại sao lại có thể khẳng định chắc chắn?" Vài kẻ gật gật đầu tỏ ý đồng quan điểm. Lỗ Cang Minh trả lời thay con gái bằng giọng điệu tự mãn "Vì phủ của ta có một đường hầm bí mật được thiết lập từ hai năm trước chỉ để dùng cho ngày này. Lượng lương thực và nước uống bên trong hầm thừa sức cho hàng ngàn người dùng đủ mười năm cũng chưa hết, bất cứ lúc nào dời khỏi đây đều được. Lối ra sẽ dẫn đến vị trí ngay gần cổng qua lại của Thành Đô." Một tên cháu họ béo mập mừng rỡ liền khen "Lỗ bá bá thật biết nhìn xa trông rộng. Quả nhiên là người làm đại sự!"
Lỗ Thúy nói "Thời gian có hạn. Các ngươi ai còn thắc mắc thì nói luôn đi." Tất cả ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta chẳng kẻ nào thốt nửa câu. Lỗ Cang Minh vuốt râu nói "Riêng về những lối ra vào trong hoàng cung chúng ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Ta sẽ phát cho mỗi người một bản sơ đồ cụ thể để các ngươi hành động được thuận lợi hơn." Nói xong lại vỗ tay ba tiếng, hai a hoàn vừa nẫy lại bước vào, họ đều bưng khay đựng những cuộn giấy nhỏ mầu trắng vẽ chi tiết chốn phồn hoa không êm ả.
Khi các tấm sơ đồ được phát đầy đủ tận tay từng tên, hai a hoàn dút lui xong xuôi thì Lỗ Cang Minh nói giọng khẩn trương "Binh quý thần tốc, thời gian hành động sắp đến rồi. Giờ các ngươi về thu xếp mọi chuyện ngay đi. Hãy nhớ chỉ dùng những người tinh nhuệ nhất, quan trọng hàng đầu là bảo toàn lực lượng. Ngày mà chúng ta đàng hoàng xua binh vào thâu tóm Thành Đô chỉ là nay mai thôi!"
Gã cháu họ béo đứng lên xốt xắng chắp hai tay nói "Lỗ bá bá. Vậy tiểu điệt xin phép về trước để chuẩn bị sắp xếp chu toàn mọi thứ. Chúng ta canh ba gặp lại sau." Dứt lời hắn tóm lấy cuộn sơ đồ nằm trên bàn rồi bước vội ra ngoài cửa mà chẳng kịp chào hỏi ai cả. Những kẻ còn lại thấy thế cũng liền bắt trước lục đυ.c cầm sơ đồ cáo từ ra về.
Khi tất cả khuất dạng, Lỗ Cang Minh nói "Đám cao thủ giang hồ xót lại trong phủ của ta còn đúng ba trăm lê bẩy người. Do đã lên kế hoạch từ sớm nên giờ chỉ cần đợi ra tay thôi." Lỗ Thúy nói "Vậy cha hãy tập hợp bọn chúng lại đi. Chúng ta sẽ vào cung quý phi của con ngay bây giờ. Ẩn nấp sẵn sàng, dưỡng sức chờ thời điểm thích hợp cứu Ninh đệ. May mà cha đã xây dựng đường hầm bí mật coi như một lối thoát hiểm khi nguy cấp, lại còn có đường thông tới phòng con nữa." Lỗ Cang Minh thở dài nói "Hừm. Cũng không dễ dàng đâu con gái à. Tiêu tốn gần một nửa số tài sản của chúng ta rồi đó, chưa kể công sức tạo dựng nó. Hồi ấy sau khi hòan thành, để đảm bảo bí mật kín kẽ ta đã sai người hạ sát hết thẩy đám nhân công ngu xuẩn đó luôn." Lỗ Thúy nhếch mép nói "Cũng giống bây giờ thôi cha à. Những kẻ vừa ở đây đều đã uống rượu pha lẫn độc dược ngấm chậm. Có lẽ khoảng gần sáng mai là chúng tắt thở hết." Lỗ Cang Minh với tay lấy cuộn giấy da ghi tên mọi người trên bàn rồi lão vận hết sức bình sinh bóp mạnh, công lực xuất ra phá hủy luôn cuộn giấy thành bụi lả tả, lão đáp "Thứ này chỉ nhằm mục đích khiến chúng yên tâm nghĩ rằng chúng ta tuyệt đối chung một thuyền thôi. Bất đắc dĩ mới dùng cách đó, dẫu sao phần lớn bọn chúng cũng là thành viên của Lỗ gia tộc. Nhưng xét cho cùng ta không thể để Ninh nhi phải chịu đựng nỗi nhục quá mức như vậy. Hắn không thể đối mặt với ai biết sự việc tăm tối đó, cho nên hễ kẻ nào sống trong cung cũng đều phải chết, con gà con chó cũng không chừa. Lôi hết phi tần, thái giám, cung nữ, thái hậu, quan viên ra xử trảm đề Ninh nhi vơi bớt mặc cảm mà xóa bỏ được vết nhơ muôn đời ấy trong lòng. Thuộc hạ thì có thể tìm kẻ khác, thiên hạ này riêng về nhân lực không bao giờ thiếu, chỉ cần bỏ ra chút vàng bạc là ổn." Nói xong lão đứng dậy chắp tay sau lưng đi ra ngoài điều động quân số.
Lỗ Thúy ngồi trên ghế chờ cha quay lại, ả tự đưa hai tay lên sờ những vết thương sưng xỉa nơi gương mặt mình, vẫn còn đau lắm. Ả nghiến răng ken két, tâm trí thì tưởng tượng ra viễn cảnh trả được thù gϊếŧ chết Linh Cơ, thực sảng khoái.
Sự yên ổn ngắn ngủi sắp hết, chỉ lát nữa thôi hoàng cung sẽ tiếp tục dậy sóng.
....
😏😏😏😏