Nghi Tâm nói "Cây đàn đó của tỷ oai thật đấy" Yên Nhiên Tinh mỉm cười nói "Triệu tập được tất cả mọi loài yêu quái hùng mạnh nhất ở bất cứ thời điểm nào. Nhưng nó cũng chỉ dọa đc kẻ yếu mà thôi, đối với những người tầm cỡ như muội và Sắc Nhi thì nó thật vô dụng." Nghi Tâm nói "Nhưng muốn điều khiển được cây đàn thì ít nhất công lực cũng phải như tỷ."
Nghi Tâm nói đúng. Trước kia và cả bây giờ cô đều được Yên Nhiên Tinh cho mượn chiếc đàn ma quỷ ấy nhưng thậm chí chạm đến dây đàn thôi cô cũng không thể, như có một luồng sức mạnh siêu khủng khϊếp từ cây đàn tỏa ra ngăn cấm bất cứ ai động vào nó.
Yên Nhiên Tinh nói "Đều do Long Quyển Tinh truyền sức mạnh bảo vệ cây đàn tránh không để đám yêu quái xấu xa đánh cắp" Nghi Tâm nói "Võ công của tỷ cũng gần như ngang ngửa với Nhi tỷ, cần chi phải dùng đến nó chứ" Yên Nhiên Tinh cười nói "Không cần thiết phải phí sức. Đối phó với lũ nhãi nhép thì dùng cây đàn này là đủ, lúc nhàn rỗi thì gẩy cho vui" nói rồi cô lại gẩy vào dây đàn vài lần tình ình...
Xà Phi Tinh hỏi "Sao chúng ta không cùng xông vào hoàng cung gϊếŧ luôn Long Quyển Tinh mà phải đợi hắc cẩu tìm kiếm thêm chứ? Cứ dây dưa như vậy thì muội e cô ta đã khôi phục lại công lực, như vậy thì không dễ chơi đâu!" Yên Nhiên Tinh nói "Không nên vội. Nếu chưa biết vị trí chính xác mà Long Quyển Tinh đang chốn chúng ta lại xông bừa vào đánh gϊếŧ, tình hình đó thì có thể cô ta lại lẩn mất trước khi chúng ta phát hiện kịp rồi. Vả lại bây giờ dù cô ta khôi phục được công lực hoàn toàn thì cũng không thể nào thoát nổi với sự liên thủ giữa ta và Sắc Nhi muội!"
Hàn Sắc Nhi nói "Trong khi chờ đợi muội nghĩ chúng ta nên thăm dò chút tin tức về cô nương Linh Cơ ấy." Yên Nhiên Tinh nói "Muội nói đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Theo ta biết có thể khiến Sắc Nhi muội dút lui ngoài Phượng tỷ ra giờ đã xuất hiện người thứ hai!" Nghi Tâm nói với giọng khẳng định chắc chắn "Nếu Phượng tỷ tới đây thì mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng thôi!" Không ai phủ nhận lời của Nghi Tâm vừa nói, bởi tất cả đều biết võ công Hàn Linh Phượng siêu phàm đến mức nào! Có thể hiểu sơ sơ rằng đối với họ, khi có Hàn Linh Phượng chống lưng thì tất cả trời đất tam giới thánh thần chẳng qua đều là mấy con chó thấp kém, Hàn Linh Phượng bóp chết lúc nào cũng được!
...
Trần Tiểu Thanh đang nằm ngủ trên giường trong phòng mình. Linh Cơ cõng Trần Tiểu Thanh đi dạo chơi khá lâu và phát hiện Trần Tiểu Thanh đã say ngủ nên cô liền đưa cô ấy về lại Thần Long Sơn Trang.
Xung quanh là tất cả mọi người lo lắng thương xót nhìn Trần Tiểu Thanh.
Trần Di Yên ngồi trên ghế ngay gần giường nằm của em gái, cô nói "Mọi người không cần phải lo lắng quá đâu. Con đã cho muội ấy uống thuốc và châm cứu giảm thiểu tối đa nội thương rồi. Có lẽ khoảng ba hôm nữa Tiểu Thanh sẽ khỏe lại bình thường thôi."
Nghe Trần Di Yên nói thì mọi người yên tâm hẳn. Trần Di Yên lại nói "Cha, mẹ. Cũng ko còn sớm nữa, mọi người về nghỉ đi. Ở đây đã có con chăm sóc Tiểu Thanh rồi. Nhất là mẹ đấy, nội thương của người không phải nhẹ đâu."
Trần Vân gật đầu với cha mẹ cô tỏ ý ra ngoài nói chuyện. Trần Thu Ảnh nói với Trần Di Yên "Được rồi. Con cũng đừng gắng sức quá. Chúng ta đi đây."
Khi tất cả đã ra ngoài, Linh Cơ liền bước đến gần và ngồi luôn xuống giường, ánh mắt chứa đầy sự quan tâm, cô nói "Giây phút Tiểu Thanh bị thương khiến ta cảm thấy rất khó chịu! Muội hiểu không Di Yên?!" Trần Di Yên nói "Muội hiểu. Nhưng cũng may là cô gái đó không dùng hết sức tấn công muội ấy, hậu quả sẽ rất khó chấp nhận."
Điểu Huyền Tinh đứng gần đó nói "Linh Cơ tỷ. Muội ra ngoài chút nhé." Linh Cơ quay lại nhìn Điểu Huyền Tinh, gật đầu "Ừ" một tiếng. Trần Di Yên hỏi "Muộn thế này rồi cô định đi đâu vậy?" Điểu Huyền Tinh trả lời "Tôi có chút việc riêng thôi mà." nói xong cô quay người bước về phía cửa thì Linh Cơ gọi lại "Khoan đã. Hai muội đừng xưng hô với nhau quá khách sáo như vậy được không, ta ko thích đâu. Di Yên, Huyền Tinh nhiều tuổi hơn muội đấy."
Trước thái độ ấy của Linh Cơ, dường như đã coi bốn cô là người nhà của nhau khiến cả Trần Di Yên và Điểu Huyền Tinh đều có chút đỏ mặt vì vui thích. Trần Di Yên mỉm cười gọi "Huyền Tinh tỷ." Điểu Huyền Tinh cũng mỉm cười gọi "Di Yên muội." Sự thân thiết giữa họ đã tăng lên rất nhiều. Linh Cơ hài lòng lắm!
Nhìn theo bóng dáng Điểu Huyền Tinh ra khỏi phòng, Linh Cơ biết cô ấy vẫn luôn coi trọng việc tìm bắt Điệp Tinh. Chỉ vì sự ngây thơ lúc trước của bé Linh Cơ sáu tuổi nên đã giải thoát cho Điệp Tinh, việc này khiến hai vị tỷ tỷ không hài lòng liền bắt Linh Cơ luyện tập thật nhiều trong mười bốn năm qua rồi phải cùng Điểu Huyền Tinh đi tìm bắt Điệp Tinh.
Linh Cơ quay lại nhìn Trần Tiểu Thanh. Có thể hiện giờ Linh Cơ chả có tâm trí đâu mà nghĩ tới việc bắt Điệp Tinh cả, cho dù Điệp Tinh có ở đây và gϊếŧ chết hết nhân dân Thành Đô thì cũng không khiến Linh Cơ lo lắng bằng việc Trần Tiểu Thanh bị thương dù là nhẹ. Vả lại sâu thẳm trong lòng Linh Cơ luôn tự hỏi bản thân cô liệu có thể thắng được Điệp Tinh không? Giá như sức mạnh của Linh Cơ bằng khoảng một phần mười của hai tỷ tỷ thì cô thừa sức dẫm đạp cả vũ trụ này, nhưng đáng tiếc một phần mười cũng là khoảng cách quá xa vời để có thể vươn tới!!!
...
"Các ngươi ra ngoài hết đi" Trần Vân nói với bốn thị vệ triều đình và bốn cung nữ, tám người đều khom lưng cúi xuống hành lễ đồng thanh "Dạ" rồi lui hết, một cung nữ đi sau liền đóng cửa lại. Giờ trong phòng gồm sáungười là Trần Thu Ảnh, Trần Chính Long, Trần Vân, Trần Chính Thiên, Xuân Nhi và một cô gái hộ vệ trong sơn trang, người đã từng tham gia nhóm tuần tra của Trần Tiểu Thanh. Cô gái này đã tỉnh táo được phần nào nhưng nét mặt vẫn còn rất bàng hoàng bởi những sức mạnh mà cô chứng kiến trong đêm nay. Biết cô vất vả không ít, Trần Vân cho phép cô ngồi xuống ghế như mọi người, và cô ta bắt đầu tường thuật lại toàn bộ sự việc.
Không ai ngắt lời trong quá trình đó, mặt ai nấy cũng tỏ vẻ căng thẳng và rất nghiêm trọng. Võ công của Thần Long Sơn Trang là cái quái gì, câu này không hề quá đáng mà chính xác là sự thật!
Sau khi nghe xong, Trần Vân nói với cô gái "Ngươi cũng mệt rồi đấy. Về nghỉ ngơi đi" Biết phận sự của mình đã hết, cô gái hộ vệ đứng lên cúi người chắp tay nói "Dạ. Tiểu nữ xin lui"
Cánh cửa phòng được mở ra rồi lại đóng vào, giờ chỉ còn năm nhân vật đứng đầu sơn trang ngồi với nhau.
Trần Chính Thiên nói "Không thể có chuyện như thế được! Võ công mạnh tới mức đó là điều không thể đối với con người! Con nghĩ cô ta chắc vẫn còn mệt mỏi mơ hồ nên câu chuyện mới thiếu tính xác thực!" Trần Thu Ảnh nói "Vậy con cho rằng lời kể của Di Yên cũng là mơ hồ thiếu xác thực ư? Hãy nhìn ra bên ngoài mà chấp nhận sự thật này đi. Cả Phượng Hoàng Môn và Linh Cơ cô nương đều mạnh hơn Thần Long Sơn Trang chúng ta rất rất nhiều!" Trần Chính Thiên không thể phản bác được lời nào, hắn đưa tay lên trán hoang mang suy nghĩ rằng chỉ có thần thánh hoặc yêu quái mới có thể chứ con người nhất quyết là không.
Xuân Nhi nói "Con nghĩ hiện giờ để chống lại Phượng Hoàng Môn thì sự có mặt của Linh Cơ cô nương và Huyền Tinh cô nương là không thể thiếu được! Nếu hai cô ấy bỏ đi thì không phải riêng Thần Long Sơn Trang mà ngay cả thiên hạ này chắc sẽ bị Phượng Hoàng Môn thôn tính hết thôi!" Trần Chính Long nói "Không biết sư phụ của họ là ai nữa? Trong số tất cả các nhân vật lớn của võ lâm mà ta biết hoàn toàn không ai có khả năng này. Không lẽ họ được thần tiên trên trời chỉ dậy?" Trần Vân nói "E là ngay cả thần tiên cũng không thể mạnh đến thế!" Trần Thu Ảnh nói "Long ca, sư phụ của họ là ai không quan trọng. Muội có chuyện này cần phải nói với mọi người..." Đương nhiên đó là việc mà Xuân Nhi đã kể với bà, Trần Tiểu Thanh có tình cảm với Linh Cơ, không phải như tỷ muội chị em mà thật sự đó là tình yêu.
Trần Chính Long đập mạnh tay xuống bàn gay gắt nói "Hoang đường! Rất hoang đường!" Ngay cả Trần Chính Thiên nghe xong cũng phải bật dậy nói lớn "Không thể chấp nhận được! Để con đi nói rõ với Linh Cơ cô nương đó!" nói rồi hắn đi nhanh về phía cửa nhưng Trần Thu Ảnh gọi lại "Thiên nhi. Không được nóng vội! Con có biết nếu làm lớn chuyện này thì sẽ xấu mặt Tiểu Thanh, xấu mặt Thần Long Sơn Trang. Chưa kể nếu Linh Cơ cô nương đó trở mặt thì sẽ là tai họa với tất cả mọi người không!?" Trần Chính Thiên vẫn không cam lòng nói "Nhưng mẫu thân, chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc cho việc đáng hổ thẹn này tiếp tục diễn ra ư?!" Trần Vân nghiêm khắc nói "Thiên đệ. Đệ cũng nghe mẫu thân nói rồi đấy. Bình tĩnh lại và về chỗ đi"
Trần Chính Thiên ấm ức quay lại chỗ ngồi. Nhưng nói cho cùng thì cũng may cho thằng này, vì nếu hắn đi gặp và làm rùm beng phản đối tình cảm của Linh Cơ thì chắc chắn sẽ ăn cái vả vào mặt chết tươi! Đừng có bất cứ ai ngu dại mà thách thức Linh Cơ!
Trần Thu Ảnh hỏi "Vân nhi. Tình hình này theo con thì chúng ta nên làm sao?" Trần Vân trả lời "Con nghĩ mọi người lúc này đừng có hành động gì cả, cứ cư xử như bình thường với Linh Cơ đừng để cô ta nghi ngờ. Đợi sau khi Tiểu Thanh khỏe lại con sẽ đưa muội ấy cùng Di Yên và cả Linh Cơ, Huyền Tinh, tất cả sẽ theo con vào trong cung. Với quyền lực của hoàng thượng, thêm nữa là trăm vạn tinh binh hùng hậu của Thành Đô, chắc chắn có thể khống chế được Linh Cơ. Phần về Tiểu Thanh thì con sẽ xin hoàng thượng ban hôn cho một người nào đó phải văn võ song toàn và tốt bụng trong hoàng tộc. Di Yên muội cũng sẽ đc gả cho một phu quân như ý. Trên đời làm gì có ai dám kháng lại thánh chỉ của hoàng thượng chứ! Con tính như vậy mọi người thấy được không?"
Trần Chính Long vuốt râu gật gù nói "Vẫn là Vân nhi suy nghĩ chu đáo. Chúng ta thấy không có gì phải thắc mắc hết."
Trần Vân hỏi mẹ "Thương thế của mẫu thân thế nào rồi?" Trần Thu Ảnh nói "Đỡ nhiều rồi. Di Yên đã cho ta uống thuốc và phụ thân con dùng nội lực áp chế nội thương cho ta nên giờ nghỉ ngơi chút thì chẳng còn gì đáng ngại" Xuân Nhi nói "Con nghĩ đám yêu quái mà chúng ta đυ.ng độ đêm nay chắc chắn có liên quan đến Phượng Hoàng Môn. Không phải ngẫu nhiên mà hai thế lực có mặt cùng thời gian ở Thành Đô đâu" Trần Thu Ảnh nói "Ta cũng nghĩ giống con vậy. Từ lâu lời đồn đại ở Phượng Hoàng Môn có yêu quái trú ngụ ấy chẳng phải vô cớ mà lại lan truyền như thế"
Trần Vân nói "Sau khi con đi thì mọi người nhớ hết sức cẩn thận. Cần thiết ưu tiên nhất là tăng cường lực lượng chiến đấu cho sơn trang, tuyển chọn kỹ càng, huấn luyện nghiêm khắc. Khả năng về sau đại chiến với Phượng Hoàng Môn sẽ xẩy ra là rất lớn" Trần Thu Ảnh nói "Con nói đúng. Cuộc ác chiến khó khăn chưa từng có đối với Thần Long Sơn Trang!"
..
"Nhị tiểu thư" Tiểu Hoa gọi khi cô bê khay đựng hương thuốc vào phòng, thứ mà Trần Di Yên đã dặn pha chế rồi bỏ vào lư đồng nhỏ đốt lên, mùi hương dược thảo dịu nhẹ này rất tốt cho người bị thương, giúp lưu thông tối đa toàn bộ huyết mạch của cơ thể.
Trần Di Yên quay lại nói "Em cứ để thuốc trên bàn đi" Cô và Linh Cơ vẫn ngồi cạnh giường, còn Trần Tiểu Thanh thì vẫn say ngủ.
Tiểu Hoa đặt khay thuốc xuống bàn xong nhưng chưa chịu đi, đôi mắt cô từ lúc bước vào đã gắn chặt về phía giường rồi. Lo lắng lắm nhưng vẫn phải kìm nén lòng mình, không thể tỏ ra quá phận khi mà nhị tiểu thư đang có mặt ở đây. Tại Thần Long Sơn Trang này chỉ duy nhất Trần Tiểu Thanh mới đem lại cảm giác thoải mái dễ gần cho Tiểu Hoa.
Biết Tiểu Hoa vẫn còn đứng phía sau chưa lui, Trần Di Yên nhẹ nhàng nói "Em đừng lo. Tiểu Thanh không sao đâu, ba ngày nữa là muội ấy sẽ khỏe thôi. Muộn lắm rồi đấy, em về nghỉ đi!" Trần Di Yên hiểu từ lúc Trần Tiểu Thanh về nhà khiến Tiểu Hoa đứng ngồi không yên,thuốc cô bảo cô ấy pha chế cũng phải đun gần hai canh giờ vậy mà Tiểu Hoa cứ ở im trong đó canh chừng nồi thuốc mặc dù không cần thiết, khi thuốc vừa chín là Tiểu Hoa cho vào lư đồng thiêu thành khói rồi mang đi ngay không chần chừ.
Tiểu Hoa buồn rầu nói "Dạ. Em xin lui" Cô dời khỏi phòng với tâm trạng đau xót,đôi mắt đã ướt. Trần Di Yên nhìn theo với chút thương cảm, em gái mình có được a hoàn tốt vậy thật là may mắn.
Khi quay mặt lại về phía giường thì Trần Di Yên phát hiện Linh Cơ đang nhìn cô chăm chú. Cảm thấy ngượng ngùng, Trần Di Yên hỏi "Sao tỷ lại nhìn muội?" Linh Cơ mỉm cười trả lời "Ta không được phép nhìn người mình thương ư?!" Mặt Trần Di Yên ửng hồng, hơi cúi xuống tránh ánh mắt của Linh Cơ, lúng túng im lặng không biết nói sao. Linh Cơ chân thành nói "Cả muội và Tiểu Thanh đều rất quan trọng với ta! Ta nói thật lòng mình đấy. Ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy muội. Muội cũng hiểu phải không!?" Nhịp tim Trần Di Yên tăng nhanh hơn bình thường, cô khẽ gật đầu đồng ý với tình cảm của cô gái bên cạnh mình.
Linh Cơ vui sướиɠ liền ngồi lại gần hơn, một tay cô nắm lấy đôi tay Trần Di Yên đang bối rối đan vào nhau trên đùi cô ấy, Linh Cơ đưa tay kia lên nâng cằm Trần Di Yên đối mặt với mình, cô trao cô ấy một nụ hôn ngọc ngà.
Khi nụ hôn hạnh phúc dừng lại, Trần Di Yên ngây ngất nhìn Linh Cơ, gương mặt hai cô vẫn ở xát gần nhau, họ ngửi được thấy hương thơm từ hơi thở của nhau. Sự say mê ấy đối với Linh Cơ là chưa đủ, suy nghĩ ham muốn tình ái trỗi dậy mãnh liệt, cô ôm chặt lấy Trần Di Yên và bắt đầu cuồng nhiệt hôn môi, Linh Cơ muốn muốn muốn chiếm trọn vẹn tất cả tình cảm và thể xác của Trần Di Yên. Trần Di Yên không hề phản đối mà còn thuận theo dịu dàng ôm Linh Cơ đáp trả. Có thể trong giây phút đó hai cô đã quên mất mình đang ở đâu.
"Ư..." Trần Tiểu Thanh hơi có phản ứng đôi chút nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền như đang mơ giấc mơ gì đấy, cô quay cả người vào trong gần bức tường. Cử động của Trần Tiểu Thanh làm Linh Cơ và Trần Di Yên giật mình bối rối nhận ra sự vô ý vội vàng của họ, hai cô áy náy nhìn phía sau Trần Tiểu Thanh, đều nghĩ rằng không biết muội ấy có biết không, xấu hổ quá! Trần Di Yên khẽ vén chăn đắp cao hơn chút cho Trần Tiểu Thanh mà không hề hay biết em gái đáng yêu của mình đang mỉm cười.
Thật ra Trần Tiểu Thanh đã thức dậy từ lúc Tiểu Hoa bước vào nhưng cô vẫn vờ như đang ngủ vì tò mò muốn biết chị gái xinh đẹp dịu dàng của mình với Linh Cơ tỷ thân yêu sẽ nói chuyện gì, thật tuyệt!!! Trần Tiểu Thanh nghĩ thầm "Muội đã nói rồi mà. Sau này muội với Di Yên tỷ sẽ mãi luôn ở bên cạnh chăm sóc cho tỷ đấy, Linh Cơ!!!".
...