Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 89

Hồ Bình Phàm đột nhiên cắn đứt ngón tay mình ở giữa toàn án, đoạn video này được phát tán khắp nơi trên internet, phần lớn cư dân mạng đều cho rằng gã cố ý giả làm bệnh nhân tâm thần để trốn tránh án phạt.

Nhưng lại có một bộ phận dân mạng cảm thấy Hồ Bình Phàm thật sự có bệnh tâm thần.

Chánh án cuối cùng đồng ý cho Hồ Bình Phàm đi giám định tâm thần.

Hồ Bình Phàm được đưa đi cấp cứu, ngón tay bị cắn đứt lại được nối lại, gã nằm trong phòng bệnh đơn, khi nhìn thấy vị bác sĩ giám định tâm thần cho gã là Vương Thư, gã đầu tiên là nhướn mày, sau đó cười khẽ một tiếng: "Đã lâu không gặp, tôi còn tưởng ông đã tự sát từ lâu vì lương tâm cắn rứt chứ."

Vương Thư hung tợn nhìn gã, nói: "Dù tao có chết, cũng phải kéo mày xuống địa ngục chung."

"Chỉ bằng một mình ông mà cũng đòi sao?" Tay chân Hồ Bình Phàm bị trói ở trên giường, gã như con cá nằm trên thớt, mặc cho ai muốn làm gì thì làm, nhưng trong giọng điệu của gã lại tỏ rõ sự khinh miệt, "Ông đến đây là muốn chứng minh tôi không bị bệnh tâm thần, đúng không?"

Vương Thư hỏi: "Mày sợ à?"

Hồ Bình Phàm đột nhiên nở nụ cười, gã liếc nhìn Vương Thư, nói: "Tôi mà sợ ông? Ông cũng có phải Vương Thư chân chính đâu, một kẻ chẩn đoán bệnh tâm thần cho một người vô tội, còn cưỡng ép giam nó trong bệnh viện những mấy năm, báo cáo giám định tâm thần của ông mà đưa lên tòa án thì cũng không có giá trị đâu."

Tay buông bên cạnh người của Vương Thư run rẩy, ông đang vừa tức giận, vừa khó kìm được sợ hãi ở trong lòng.

Hồ Bình Phàm biết bí mật sâu nhất của ông, nếu hôm nay, mục đích đến đây của ông giống như lời gã nói, vậy ông ngược lại sẽ bị đối phương bức làm việc cho gã.

Cũng may, tất cả đều nằm trong tay Thẩm Quyền, Vương Thư không rõ Thẩm Quyền muốn làm gì, nhưng đối phương nhất định còn hận Hồ Bình Phàm hơn cả ông.

Vương Thư kiên định báo cáo rằng Hồ Bình Phàm bị rối loạn tâm thần, cuối cùng, tòa án đành phán miễn xử phạt Hồ Bình Phàm, cưỡng chế áp giải gã tới bệnh viện tâm thần điều trị.

Do vết thương trên tay Hồ Bình Phàm, gã hiện tại vẫn cần điều trị ở bệnh viện trước, phía cảnh sát phái người tới thay phiên nhau giám thị gã 24 giờ.

Một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đi đến cửa phòng bệnh, cảnh sát xác nhận thân phận của bác sĩ rồi mới cho đi vào.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Hồ Bình Phàm liếc nhìn người đến, nói: "Bác sĩ, lại tới kiểm tra theo thông lệ à."

"Lão Đại, xem ra anh sống cũng khá đó."

Nghe thấy giọng nói, Hồ Bình Phàm quay đầu đánh giá bác sĩ, lúc này, bác sĩ lấy một chiếc điện thoại di động từ trong túi ra, trên màn hình biểu hiện đang có cuộc gọi tới, giọng của Đoạn Nhan Chính đúng là truyền ra từ đấy.

"Thằng nhóc mày không phải đã đi xa rồi sao? Thế nào mà còn dính vào chuyện của tao?" Giọng của Hồ Bình Phàm nóng nảy, gã thật sự rất muốn vứt bỏ Đoạn Nhan Chính dính như keo chó này.

Hình như Đoạn Nhan Chính đã quen với thái độ này của Hồ Bình Phàm, hắn nói: "Nếu như không có lão Đại, làm sao lại có em ngày hôm nay?"

Hồ Bình Phàm cười nhạo: "Thế thì sao? Năm đó, chẳng qua là tao cho mày một chút cơm thừa, bây giờ mày muốn hi sinh thân mình báo đáp lại tao? Thế thì tao phải rơi nước mắt, cám ơn mày à?"

Đoạn Nhan Chính không phản ứng gì, bảo: "Dù anh có nói gì, em đều sẽ nhất định cứu anh ra ngoài."

Hồ Bình Phàm đảo mắt khinh thường, gã hỏi ngược lại: "Vương Thư là người mày phái tới giúp tao à?"

Đoạn Nhan Chính nói: "Không phải, lần này em đến là muốn nói chuyện đó với anh, em cho rằng thằng già đấy có âm mưu, nhưng cụ thể là gì thì em đang điều tra."

"Tra cái gì nữa?" Hồ Bình Phàm lơ đễnh nói: "Đầu lão đó thì chứa được âm mưu quỷ kế gì, chỉ đơn giản là lão muốn cho tao vào bệnh viện tâm thần, lợi dụng đặc quyền để dằn vặt tao thôi."

Đoạn Nhan Chính nghe vậy thì yên lòng: "Vậy thì lão ta phải thất vọng rồi, em sẽ không để anh đi bệnh viện tâm thần cho ai muốn làm gì thì làm đâu."

"Được rồi được rồi, mỗi lần nghe mày nói chuyện, tao cứ cảm thấy khó chịu, sao trong miệng mày, tao như thể người tốt bị kẻ xấu hãm hại vậy." Hồ Bình Phàm nhắm mắt lại, "Tao mệt rồi, chuyện còn lại, mày muốn làm gì thì làm đi."

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ nhanh chóng cất điện thoại lại vào túi, rồi chào hỏi với người vừa đến: "Thầy Vương, sao thầy lại đến đây?"

Người tới không chỉ có Vương Thư, đi cùng ông còn có vài y tá, hộ lý từ bệnh viện tâm thần, ông nói: "Nếu Hồ Bình Phàm đã được chẩn đoán mắc chứng rối loạn tâm thần kích động, như vậy cần phải đeo vòng chân phát điện khi bị bắt đi điều trị."

Ông nói xong, hộ sĩ ở đằng sau mở một cái hộp ra, lấy một vòng chân phát điện từ bên trong, bắt đầu đeo cho Hồ Bình Phàm.

Hồ Bình Phàm lúc này mở mắt, gã cười một nụ cười lạnh, nói: "Không ngờ ông lại nóng lòng đến như vậy."

Vương Thư không cười, đáy mắt ông lạnh tanh: "Cứ từ từ mà thưởng thức mùi vị này đi."

Sau đó, ông nói với hộ lý: "Kiểm tra điện phát ra của vòng chân đi, đúng rồi, nhất định phải kiểm tra nhiều thêm vài lần, chắc chắn là dụng cụ hoạt động bình thường."

"Vâng." Hộ lý bắt đầu tiến hành kiểm tra, mỗi một lần kiểm tra, cả người Hồ Bình Phàm run lên, gã thét thảm thiết khi dòng điện quét qua toàn thân.

Bác sĩ đứng một bên cũng không đồng cảm gì với Hồ Bình Phàm, y chỉ sợ đối phương sẽ chết, y nói: "Thầy Vương, kiểm tra như thế có ổn không?"

Vương Thư phất tay: "Đây là kiểm tra phải làm, sau này đã đeo vòng chân, trừ khi bệnh nhân khỏi bệnh hẳn hoặc tử vong, thì đây chính là chuyện cả đời, không chỉ có lần kiểm tra này, sau này, cứ cách một đoạn thời gian đều sẽ phải tiến hành kiểm tra dòng điện phát ra."

Thấy sắc mặt cậu bác sĩ khó coi, Vương Thư hỏi: "Sao, em thương cảm cho gã ta à?"

Bác sĩ điều chỉnh lại biểu cảm, giải thích: "Đương nhiên là không, thân thể bệnh nhân vẫn còn yếu, nhỡ có tai nạn gì thì sẽ không ổn lắm."

Vương Thư cười cười: "Đây là bệnh viện, cho dù có bị sốc cũng có thể cứu chữa kịp thời, đúng không?"

Bác sĩ thấy Vương Thư mỉm cười như vậy thì lạnh cả người, y miễn cưỡng cười theo: "Đúng thế."

Trong túi y, điện thoại vẫn chưa bị cúp.

Tiếng hét thảm thiết của Hồ Bình Phàm truyền vào tai Đoạn Nhan Chính, y siết chặt hai nắm tay, mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.

Y cúp điện thoại, hất đổ bàn phím xuống dưới đất, giọng nói đầy hận ý rít qua kẽ răng: "Vương Thư, mày đúng là có gan lắm......"

Đoạn Nhan Chính đứng yên một hồi lâu, khi y tỉnh táo lại, y cúi người nhặt bàn phím lên, sau đấy lại lên internet, tìm kiếm cách gỡ bỏ vòng chân phát điện, kết quả là vòng chân không thể cưỡng ép cởi bỏ, phải có mật mã chính xác mới tháo được.

Con mắt của Đoạn Nhan Chính tối xuống, xem ra phải tìm Vương Thư tâm sự một chuyến, y lại mở topic trên diễn đàn: "Kế hoạch giải cứu Hồ Bình Phàm thế nào rồi?"

Rất nhanh, có người trả lời: "Một phạm nhân có diện mạo bình thường rất dễ kiếm kẻ chết thay."

Đoạn Nhan Chính: "Mặt anh ấy bây giờ không còn bình thường nữa."

"Tìm một người có nửa khuôn mặt bị tạt axit cũng không phải chuyện khó, địa điểm và cảnh sát trông coi mục tiêu cũng khá lỏng lẻo." Người nói lời này có nickname là Thái tử.

Đoạn Nhan Chính lúc nhìn thấy nick thì hơi trừng mắt, người này rất ít khi đăng nhập vào diễn đàn, đối phương cũng chưa bao giờ gϊếŧ người, cũng không lộ ra có h4m muốn gϊếŧ người.

Chỉ là một ngày nào đó, đối phương chọn gia nhập website, chủ động đưa tư liệu bản thân cho Đoạn Nhan Chính.

Thân phận của người đó giống như nickname, làm Đoạn Nhan Chính không thể từ chối được.

Đoạn Nhan Chính sửng sốt một hồi lâu, mới gõ vài chữ trên bàn phím: "Cám ơn ngài."

Thái tử: "Không cần cảm ơn."

Nhìn đến câu này, hai tay Đoạn Nhan Chính nhấc khỏi bàn phím, y quay đầu, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau mới thở dài một hơi.