Nơi Hạng Hàn mời Đông Hiểu Hi ăn cơm cũng không phải khách sạn lớn xa hoa nào, cũng tránh phải cố mà ăn những thức ăn phương Tây không quen, hai người sau khi thương lượng liền đến nhà hàng Hồ Nam. Đông Hiểu Hi lần đầu tiên phát hiện một người đàn ông có thể ăn cay đến như vậy, ăn mãi, Hạng Hàn dường như còn cảm thấy chưa đủ vị, lại hỏi phục vụ mang tới hai phần hạt tiêu, đem toàn bộ bỏ vào thức ăn của mình, sau đó nhìn Đông Hiểu Hi, khóe môi cong lên một nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ “ Có muốn cũng cho thêm hay không?”
Đông Hiểu Hi lè lè lưỡi, hỏi: “Anh hay thích cùng phụ nữ phân cao thấp như vậy sao?”
Hạng Hàn mỉm cười phong độ như trước, anh không nghĩ tới người con gái trước mặt này bị chuốc một chai bia liền có chút say, bất quá bộ dạng cô trông rất tốt, khuôn mặt ửng đỏ phá lệ cười khẽ, nhất là đôi mắt ngày thường sáng ngời trong suốt giờ phút này trở nên mê ly lại mang theo một tia thương cảm, làm người ta không thể không tò mò mà muốn tìm tòi nghiên cứu chuyện xưa của cô. Vì thế, anh đơn giản vừa muốn chuốc bia, vừa giải thích: “ Cô có thể uống bao nhiêu tùy ý cho dù say tôi cũng sẽ đưa đưa cô về nhà an toàn. Đừng lo, tuy rằng tôi cũng không phải người tốt gì, nhưng trong số những người xấu, thì tôi chính là tốt nhất……..”
“Phốc” Đông Hiểu Hi bật cười: “ Cho dù là người xấu, nhưng anh là ông chủ, tôi cuối cùng cũng không thể đem cơm áo cha mẹ đã nuôi đòi về từ người xấu được.” Kỳ thật Hạng Hàn tạo cho cô ấn tượng chân thành, hơn nữa khi anh cười rộ lên, khóe miệng hai bên tạo thành nếp nhăn rất sâu trên mặt, anh ta đại khái khoảng hơn ba mươi, vẻ chín chắn thành thục này làm cho người ta thực dễ dàng mà tín nhiệm anh.
“ Đúng rồi, anh là người ở đâu mà có thể ăn cay như vậy?” Đông Hiểu Hi thuận miệng hỏi.
“Người ở đây, nhưng vợ tôi ở Trùng Khánh, cho nên ngày đó kết hôn, tôi bắt đầu chậm rãi thích ứng khẩu vị của cô ấy… Bảy năm, đều rèn luyện mà thành….” Hạng Hàn cầm lấy bia uống một ngụm, tựa như là che giấu khuôn mặt mình sau tiếng thở dài, chính là dù che giấu thế nào, dưới ánh đèn dịu nhẹ, sắc mặt anh vẫn có vẻ buồn bực không vui như cũ.
“ Vợ của anh …. Thực hạnh phúc nha…” Đông Hiểu Hi vô cùng hâm mộ nói. Cô đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi cùng Lam Thành đi ăn đồ cay, ăn được một nửa Lam Thành không chịu nổi cay, xấu hổ cầu xin tha thứ, cô không muốn làm cho anh ăn cay quá mà đau bụng, chưa ăn được bao nhiêu hai người liền đổi nhà hàng. Cứ như vậy, ngày hôm sau cô vẫn là chịu thua anh, từ đó về sau, cô cùng Lam Thành không còn cùng nhau nếm qua đồ cay nữa, trong nhà hạt tiêu cũng không xuất hiện quá một lần. Dù sao hai người cũng sống cùng nhau, lúc xung đột, cũng là người này nhân nhượng người kia một chút đi, chẳng qua, Đông Hiểu Hi cảm thấy chính mình là bị ảnh hưởng của người kia, cô cho đến bây giờ đều thấy mình khi ở cùng Lam Thành chưa bao giờ ở thế chủ động.
Có lẽ là bởi vì tác dụng của cồn, Hạng Hàn dần đần nói càng nhiều, nhắc đến vợ mình, ngữ khí cũng vô cùng thương cảm, áy náy.
“Cô ấy gả cho tôi chịu rất nhiều cực khổ, chúng tôi là bạn học cũ rồi thành người yêu, lúc ban đầu cuộc sống thực sự nghèo khổ, lúc có tiền tôi lại một lòng lao vào sự nghiệp, tuy rằng kết hôn bảy năm nhưng tôi không chăm sóc được nhiều cho cô ấy….. làm cho cô ấy rất cô đơn…..”
“ Bảy năm?” Đông Hiểu Hi lại một lần nữa đánh giá Hạng Hàn một chút, “ Anh bao nhiêu tuổi a, mà kết hôn đã bảy năm….”
“ Ba mươi lăm, thế nào, không giống sao?”
“Không phải, không phải, tôi nghĩ đến anh phải bốn mươi ấy…..” Đông Hiểu Hi bướng bỉnh cười, trong lòng vô cùng cảm thán. Hạng Hàn này giống như Lam Thành vậy, đàn ông hẳn là càng có tuổi, lại càng có mị lực đi. Cái loại mị lực này là của người đàn ông chín chắn, thành thục cùng lịch lãm, giống như Lam Thành tuy còn trẻ, nhưng trên nhiều khía cạnh đã có thể ẩn nhẫn chịu đựng mà đảm đương.
“Tôi trông già như vậy sao? Có phải khi cười nếp nhăn trên mặt nhiều lắm không?” Hạng Hàn đột nhiên giống như đứa nhỏ, nhìn cô, giống như đang yếu đuối tìm kiếm an ủi. Xem ra khi có tuổi, đàn ông cũng như phụ nữ đều rất để ý nha.
Đông Hiểu Hi vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, đàn ông khi cười mà có nếp nhăn trên mặt như vậy lại càng có mị lực hơn. Hơn nữa tôi nói anh bốn mươi cũng không phải ý nói nhìn trông già, Lam Thành không có nếp nhăn nhưng nhìn cũng vẫn già dặn chín chắn hơn so với tuổi thực, bởi vì các anh là cùng một loại đàn ông…..”
“Thế nào là cùng một loại đàn ông?” Hạng Hàn không khỏi tò mò.
“Chính là đều thích làm bộ là nam tử đứng đắn….”
“A….” Hạng Hàn bật cười, “ Thật không biết Lam tổng nghe cô nói câu “khích lệ” này trong lòng sẽ có cảm giác gì đây.”
“Anh ấy? Cho dù tôi nói anh ta hư hỏng, anh hẳn sẽ vô sỉ mà nói rằng, nam nhân không xấu nữ nhân không thương….” Đông Hiểu Hi tựa hồ ý thức được điều gì, vội vàng thu lại nét cười, “Kỳ thật….. Có chút thói quen đã hình thành sẽ rất khó thay đổi….”
“Đúng vậy, trên đời này, chân chính đáng sợ không phải là con người, mà là thời gian. Nó luôn thay đổi khi mọi người không nghĩ sẽ muốn thay đổi cái gì đó, lại làm cho những thứ muốn mất đi thì lại cứ tồn tại trong trí nhớ, lơ đãng một chút sẽ làm chính mình đau ……”
Hai người đột nhiên liền trầm mặc, nhưng một lát sau lại bắt đầu tán gẫu, nói chuyện phiếm. Đông Hiểu Hi cảm thấy ở cùng một chỗ với Hạng Hàn thật nhẹ nhàng, tựa hồ như là bằng hữu thân quen, hai người trong lúc đó không có tồn tại khúc mắc gì, có lẽ cũng không liên quan đến quan hệ tình cảm. Cảm giác của cô với Lam Thành có chút sợ, cũng có chút hận, có lẽ là quá yêu anh, sợ mình lúc ở cùng một chỗ sẽ làm không tốt khiến anh không hài lòng, cho nên nhiều lúc đều là rất cẩn thận.
Ăn xong cơm chiều đã là hơn chín rưỡi tối. Đèn đường mờ ảo, gió đêm nhu hòa còn có tâm tình men say, không khỏi làm cho Đông Hiểu Hi trong lòng có một tia thư thái sảng khoái. Cô đi theo Hạng Hàn ra đến bãi cỏ ngoài tiền sảnh, Hạng Hàn giơ cái chìa khóa quơ quơ trước mặt cô, cười nói: “Tôi say, còn dám ngồi lên sao?”
Đông Hiểu Hi nhìn Hạng Hàn cười thoáng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, người đàn ông này phá phách đúng thật là rất khó làm cho người ta cự tuyệt. Cô nghĩ nghĩ, vừa rồi khi gọi điện thoại về nhà, mẹ nói Trạm Trạm đã ngủ say, liền thoải mái cười nói: “Không có gì không dám.” Nói xong, cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
“Cô là người con gái đầu tiên dám đem sinh mệnh phó thác cho tôi, yên tâm đi, tôi sẽ không để việc ngoài ý muốn xảy ra.”
“Đem sinh mệnh phó thác cho anh? Đâu có nghiêm trọng như vây, tôi chỉ cảm thấy anh không phải là loại đàn ông tùy tiện lấy sinh mệnh ra đùa giỡn thôi. Hơn nữa đàn ông đôi khi bản thân rất bị áp lực, ngẫu nhiên điên cuồng làm càn một chút, cũng không sao… Bất quá, tôi lên xe anh vẫn đầy đủ chân tay, anh vẫn nên đi chậm một chút đi…..”
Hạng Hàn cười cười, chậm rãi khởi động xe, rất vững vàng.
Đông Hiểu Hi mở cửa kính ra, nhìn ánh trăng hòa cùng ánh đèn đường, hỏi: “Đàn ông không đáp ứng ngay lập tức yêu cầu ly hôn của vợ, có phải là tỏ vẻ anh ta thực sự yêu vợ mình, nghĩ rằng cho nhau một cơ hội để quý trọng?”
“Cũng không phải hoàn toàn là thế.” Hạng Hàn lạnh lẽo nhìn phía trước, trên mặt cũng không có nhiều biểu tình: “Có người bởi vì thực yêu, cho nên không thể chịu được vợ mình không tin tưởng chính mình, càng không chịu được nàng đem hai chữ ly hôn dán ở bên miệng. Có người đã không còn yêu, chính là vẫn còn có lưu luyến, muốn mọi chuyện trôi qua chậm hơn một chút…..”
Trầm mặc một hồi, Hạng Hàn đột nhiên nói: “Cô cùng Lam tổng tách ra khi ấy anh ta bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi tư”
“Hai người tảo hôn a…..” Hạng Hàn thoáng thu lại nét cười, nghiêm mặt nói: “Nếu anh ta từng ấy tuổi, có lẽ kết quả sẽ không giống nhau. Kì thật hai người ai cũng đều không có sai, là sai thời điểm, là thời gian sai lầm thôi.”
“…..”
Xe đến gần dưới nhà Đông Hiểu Hi, rất xa theo ánh đèn đường liền nhìn thấy phía trước có một chiếc Lamborghini màu đen, một người thân hình cao lớn thoáng tựa vào cửa xe, điếu thuốc lá trong tay không ngừng đặt ở bên môi, lập lòe lúc tối lúc sáng
Hạng Hàn nhìn thoáng qua Đông Hiểu Hi khuôn mặt trở nên có chút khẩn trương, liền giảm tốc độ xe chậm lại. Kì thật anh cũng là người không thích phiền toái, cho nên khi không lựa chọn ăn tối ở khách sạn, là muốn tận lực tránh cho Lam Thành có khả năng sẽ đến. Sự tình có lẽ thật có chút trùng hợp, cũng có lẽ chính là vận mệnh, có trốn thế nào cũng không xong.
Xe chậm rãi dừng lại cách chiếc Lamborghini kia vài mét, Đông Hiểu Hi cùng Hạng Hàn xuống xe, hai người nhìn một người kia vẫn tiếp tục tựa bên cửa xe, tư thế không hề thay đổi. Bọn họ nhìn Lam Thành tắt đầu mẩu thuốc lá, từng bước từng bước đi tới, đến gần, Lam Thành dừng bước, bộ dạng đầy sủng nịnh hướng đến Đông Hiểu Hi mà vẫy vẫy tay, mà đối với Hạng Hàn đang tồn tại kia, anh dường như hoàn toàn không nhìn tới.
Đông Hiểu Hi nhìn thoáng qua Hạng Hàn, chính cô cũng không rõ mình sợ Lam Thành phải khó xử với Hạng Hàn, hay vẫn là sợ Lam Thành thương tâm, liền không chút do dự, tiêu sái mà bước qua. Có lẽ là sợ cả hai điều …. Đợi cô đi đến gần, Lam Thành ôm nhẹ lưng cô một chút, thấp giọng nói: “Sao lại về muộn như vậy, lại còn uống rượu? Có biết anh lo thế nào không? Về sau không được như vậy, biết không?”
Lam Thành đặc biệt ôn nhu mang theo hương vị bạc hà thản nhiên làm cho Đông Hiểu Hi say mê, cô nâng tay lên ôm eo Lam Thành tựa vào anh, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm: “ Lam tổng, cô ấy đã là người trưởng thành rồi, anh không nên coi cô ấy giống như tiểu hài tử mà quản thúc….”