Cặp Vợ Chồng Mẫu Mực Đã Ly Hôn

Chương 1: Em muốn ly hôn với anh

Chuyển ngữ: Juliawaw

Nửa đêm.

Sức nóng thiêu đốt trong căn phòng tắt điện tối om.

Chiếc giường nằm ở chính giữa phòng mới hai tiếng trước thôi vẫn còn sạch sẽ, gọn gàng thì giờ đã bừa bãi vô cùng.

Chăn mỏng bị đá xuống dưới sàn, ga giường nhăn nhúm lưu lại dấu vết ẩm ướt mờ ám.

Mùi tanh tanh phả ra từ chính nơi đó.

Thậm chí đến cả gối cũng bay đâu mất một chiếc.

Cô gái không mảnh vải che thân được một người đàn ông to cao, cường tráng ôm chặt trong lòng.

Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của người đàn ông đã trở thành gối đầu của cô gái. Kề sát thân mật với bắp tay ấy là cần cổ mảnh mai và mái tóc đen suôn dài.

Mái tóc xõa tán loạn từ cánh tay của người đàn ông cho đến l*иg ngực vạm vỡ, che khuất vết sẹo trên ngực người đàn ông.

Người đàn ông cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như cô gái, chẳng qua anh đang nằm ngửa, tự do duỗi người hơn cô gái nằm bên cạnh.

Một tay ôm vai, một tay ôm vòng eo thon.

Vòng eo thon gọn chỉ bằng một vòng ôm bị cánh tay trần ôm trọn.

Lòng bàn tay đặt bên trên bầu ngực đầy đặn, ngón tay dày mân mê núʍ ѵú mới bị cắn của cô gái.

Trông có vẻ hờ hững, thực chất lại ngập tràn du͙© vọиɠ chiếm hữu. Dù đã kết thúc lần ân ái nhưng vẫn không muốn buông tay.

Hai cơ thể nóng bừng kề bên nhau, mồ hôi trên làn da cũng quyện vào nhau.

Hiếm có khi khuôn mặt thâm trầm điển trai của Hạ Tây Chấp mới lộ ra một chút thỏa mãn, trông anh giống hệt con thú hoang mới cắn xé con mồi, đánh một bữa no nê.

Thực tế thì anh chỉ thỏa mãn được một chút.

Một chút xíu thôi.

Còn lâu đã đủ để lấp đầy du͙© vọиɠ sâu không thấy đáy của anh.

Hạ Tây Chấp liếʍ đôi môi khô khốc, dù anh đã làm liền hai lần, ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© vẫn luôn bốc cháy hừng hực trong đôi mắt anh.

Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mới bắn tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng vào trong lỗ nhỏ của cô gái, vậy mà nó vẫn cứng như ban đầu, chẳng hề có dấu hiệu mềm xuống.

Nó đang rục rịch.

Từ ngón tay đến côn ŧᏂịŧ rồi xuống tận đáy lòng.

Anh vẫn muốn làm thêm một lần nữa.

Khương Dạng mệt đến mức thở không ra hơi.

Ngực cô rất bí bách.

Một là bởi bàn tay của anh quá nặng, một là bởi cuộc yêu quá cuồng nhiệt vừa rồi.

Cô bị đè nặng trên giường, lặp đi lặp lại cứ ngỡ cả cơ thể sắp khảm vào trong đệm. Chỉ có hai chân là được nhấc lên cao gác trên vai anh, run rẩy không ngừng.

Đó là tư thế phóng túng vô cùng xấu hổ.

Đến tận giờ này, hai đùi cô vẫn đau, vẫn ê ẩm, làm cô vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Cô càng không có lỗ nào để chui xuống hơn khi lỗ nhỏ của mình đang chầm chậm chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.

Nhớp nhúa.

Ướŧ áŧ.

Nhịp thở hổn hển, mùi tanh nhạt cứ quẩn quanh chóp mũi cô.

Cô nằm trong lòng Hạ Tây Chấp với một cơ thể nóng bừng nhưng trái tim lại nguội lạnh.

Khương Dạng nhắm mắt suy nghĩ.

Nhịn thêm một chút nữa thôi…

Hoặc đúng hơn là… Nhịn thêm một lần cuối cùng thôi.

Cuộc yêu nóng bỏng cũng không khiến đôi bên ý thức được đây chỉ là một hôn nhân đồng sàng dị mộng.

Bàn tay của Hạ Tây Chấp lần mò xuống theo làn da mềm mại, bàn tay chai sần rất muốn vạch âm môi đã bị chơi sưng đỏ.

Khương Dạng thở dốc liên tục, cặp lông mi dài run run, cố đè nén dư âm sau cao trào mãi không biến mất.

Khi Hạ Tây Chấp đang định đi vào một lần nữa, căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói của Khương Dạng.

Cô nói: “Hạ Tây Chấp, em muốn ly hôn với anh.”

Giọng nói của Khương Dạng rất nhẹ nhàng, dịu dàng. Cũng vì đang thở hổn hển nên nghe rất yếu ớt.

Đâu ai ngờ, giọng nói yếu ớt lại cất lời tuyệt tình.

Bàn tay của Hạ Tây Chấp lập tức dừng lại.

Tròng mắt đen chấn động.

Thậm chí chỉ trong nháy mắt, cơ bắp khắp cơ thể đều căng cứng như đá.

Khượng Dạng cựa nhẹ một cái, thu mình trong lòng anh.

Cô nhắc lại như sợ Hạ Tây Chấp không nghe rõ.

“Hạ Tây Chấp, em muốn ly hôn với anh.”

Rõ ràng.

Vẫn là câu nói giống hệt câu trước, không sai một chữ, một lần nữa gửi vào trong tai Hạ Tây Chấp.

Trong không gian tối mờ.

Không khí nóng ran bỗng lạnh ngắt sau câu nói của cô.

Khuôn mặt của Hạ Tây Chấp ẩn trong bóng tối, không ai nhìn thấy vẻ mặt của anh lúc này. Anh đang khϊếp sợ? Nghi hoặc? Hay tức giận đây?

Khương Dạng cúi đầu, không dám nhìn Hạ Tây Chấp. Một câu nói ấy đã dùng hết toàn bộ dũng khí của cô.

Bàn tay nhỏ nhắn siết thành nắm đấm ở nơi không ai nhìn thấy. Móng tay bấm vào lòng bàn tay, hằn sâu hình lưỡi liềm.

Lông mi dày dài chớp động nhiều hơn, khóe mắt thấp thoáng ánh nước.

Cô không còn biết nước mắt chực trào vì dư âm của du͙© vọиɠ hay vì cô đang thổ lộ bi thương chẳng biết giấu vào đâu.

Khương Dạng đang đợi câu trả lời của Hạ Tây Chấp.

Từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi thời gian đã qua một lúc.

Cái cô đợi được…

Là động tác thô lỗ của Hạ Tây Chấp. Anh lại đè nặng lên người cô, vùi cô vào sâu trong tấm đệm.