Thương Lam Đỉnh

Quyển 2: Ngạo Thế Phong Hoa -- Chương 3: Mộc trưởng lão

Thủ tọa Dược Các Mộc trưởng lão, Luyện Đan Sư cấp ba. Lam Uyên đại lục Luyện Đan sư có thể nói vô cùng hiếm có, vị Mộc trưởng lão này coi như là nhân vật đứng đầu trong giới Luyện Đan sư.

Phong Luyến Vãn đến Đan Linh Phong liền nở nụ cười sáng lạn hỏi thăm khắp nơi, nghe được tin tức gì gì đó, không khỏi cực kỳ xem thường. Lam Uyên đại lục này thật sự là lạc hậu, Luyện Đan Sư cấp ba trong “Thương Lam Đỉnh” giống như tóc mọc đếm không hết, đến nơi này lại trở thành cao thủ đứng đầu? Thời điểm nàng cấp 40 trình độ còn siêu việt hơn Luyện Đan sư cấp ba, lúc cấp 90 đan dược đứng đầu gì đó đều có thể dễ dàng hạ bút thành văn.

Vị Mộc trưởng lão này nếu là đệ nhất Luyện Đan sư, như vậy tuổi của hắn hẳn là còn lớn hơn Tông Chủ đi, chẳng lẽ là một lão nhân uy nghiêm bảo thủ?

Phong Luyến Vãn đầu tiên nghĩ đến chính là trường học cực kỳ tàn ác, nếu Tông Chủ là hiệu trưởng, Trưởng lão chính là thầy chủ nhiệm, ra kết luận ——

Thầy chủ nhiệm so với hiệu trưởng còn khủng bố gấp N lần!

Ngô, có chút mất bình tĩnh . Đầu nhỏ của Phong Luyến Vãn nhanh chóng chuyển động não bộ liên tưởng hình tượng vị tiền bối Luyện Đan Sư này. Cà Rốt nói nhờ vả sẽ không quá khó khăn, nhưng kia dù sao cũng là lời đồn đại của vài năm trước, ai biết qua vài năm sau hắn sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Tựa hồ lúc nàng bị mặt quan tài đưa đến Huyền Tịch Tông, đã bị mỗ cái vô lương tâm mặt quan tài ném tới Dược Các, nàng còn nhớ rõ từng gặp một soái ca tóc bạc. Không biết lần này đi Dược Các tìm Mộc trưởng lão có thể gặp lại hắn hay không, nhung mao trên cổ áo hắn thật sự rất đáng yêu đâu. Nhớ tới năm đó cảm giác nhột nhột thoải mái khi cọ mặt lên nhung mao, mỗ nữ cuồng nhung mao lại là một trận say mê. Trên mặt tươi cười hiện ra sáng lạn mê người, giống như cô gái đang tương tư ý trung nhân, khiến nam đệ tử Đan Linh Phong đi ngang qua mặt đỏ tim đập.

Nếu để vị soái ca tóc bạc kia biết được suy nghĩ trong lòng nàng, không biết hắn có thể hay không lệ rơi đầy mặt, tiểu nha đầu này nhớ thương thế nhưng không phải khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, mà là nhung mao trên cổ áo…



Đường đi tới Dược Các nàng gần như đã quên toàn bộ, dù sao cũng đã qua nửa năm, huống hồ lúc đó nàng cũng không để tâm đến chuyện này. Nhưng trong tay Phong Luyến Vãn có hệ thống trò chơi cao cấp tự động vẽ bản đồ, cái này tuyệt đối là công cụ hữu ích, tìm một Dược Các nho nhỏ vẫn là chuyện thực dễ dàng.

Phòng ốc cũng không tính là hoa lệ thậm chí có chút đơn sơ, đá cuội màu xám xếp thành đường đi thông suốt bốn phía, trước cửa trên thảm cỏ xanh mượt còn có giếng nước, xung quanh cũng không có tường, nhưng rừng cây rậm rạp cùng dược điền ngăn nắp đã đem tiểu viện này bao vây chặt chẽ.

Bên ngoài tiểu viện, hàng trúc xanh biếc mọc lên cao vυ't, hoa sơn trà màu trắng thuần khiết tỏa ra hương thơm nhàn nhạt mà say lòng người. Tiên hạc nhàn nhã bay lượn hoặc đan chân đứng thẳng, phát ra tiếng kêu to “Lệ Lệ”.Trời xanh mây trắng núi cao, thác nước trắng xóa đổ xuống, bắn ra vô vàn bọt nước nhỏ li ti, hơi nước phiêu tán chung quanh, tựa hộ không khí từ trong ra ngoài đều được tỉ mỉ rừa sạch một lần, mát mẻ khiến lòng người lưu luyến dừng chân.

Bất quá đã có một vị tiên nhân không thuộc nhân giân khói lửa làm lu mờ cả khung cảnh đẹp như tranh thủy mặc này. Khi nhìn thấy hắn, Phong Luyến Vãn trong nháy mắt vì khí chất thanh cao không nhiễm một hạt bụi trần của hắn mà tim đập thình thịch.

Đó là một nam tử tựa như thiên tiên xa xôi không thể với tới. Hắn vận y phục màu trắng, trên cổ áo là thuần trắng nhung mao mà Phong Luyến Vãn yêu thích nhất, hai vạt áo rộng thùng thình. Một đầu tóc dài trắng như tuyết gần chạm đất, bị gió thổi lẳng lặng xõa ra, vài sợi chạm nhẹ vào mặt nước sáng bóng. Dung nhan như ngọc, mày liễu nhíu chặt, đôi mắt màu lam nhàn nhạt tản ra ưu sầu, ngay cả tâm cứng rắn như đá cũng đều sẽ bị ánh mắt ôn nhu mê người này hòa tan thành nước ấm.

Hắn có chút kinh ngạc, Dược Các này thế nhưng lại xuất hiện người lạ, quay đầu nhìn lại, hơi hơi sửng sốt một chút: “Là ngươi?”

Nghe được thanh âm ôn hòa mềm mại như băng tơ của hắn, nhịp tim của Phong Luyến Vãn mới dần dần khôi phục, không khỏi thầm mắng chính mình thế nhưng bị sắc đẹp mê hoặc thành như vậy, mắc cỡ chết người!

“Ách… Cái kia, nhĩ hảo, ngươi… Còn nhớ rõ ta?” Hiển nhiên trái tim đập loạn của Tiểu Vãn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nói chuyện cũng có chút ngập ngừng. Ánh mắt của nàng như có như không say mê ngắm nhìn thuần trắng nhung mao trên cổ áo nam tử, thực sự rất muốn đi lên hảo hảo cọ một chút a. Lần trước nghĩ rằng hắn chỉ là một NPC bình thường mới không cố kỵ thoải mái đi lên cọ nửa ngày, nhưng mà hắn dĩ nhiên lại là người thật chân chân chính chính a…

Ngươi sao có thể là người thật đâu? Bộ dạng tốt như vậy dĩ nhiên là người thật mà không phải nhân vật trò chơi, rõ ràng là muốn làm cho soái ca ở thế giới thực sự nhảy lầu tập thể mà!

Điểm quan trọng nhất là —— nàng không thể tùy tiện xông lên cọ nhung mao a!

Nam tử theo phương hướng ánh mắt đảo loạn của nàng nhìn lại, dĩ nhiên là cổ áo chính mình, ngẩn người. Nhớ tới nửa năm trước tiểu cô nương vừa mới tỉnh đã dùng cặp mắt sáng lóa hướng mình xông tới, kia quả thực là muốn quên cũng không được. Khóe môi nam tử không khỏi nổi lên ôn nhu mỉm cười.

Hắn vừa cười, nhật nguyệt núi sông ảm đạm thất sắc.

Không đợi Phong Luyến Vãn lại ngẩn người, hắn liền làm ra một động tác đơn giản khiến Phong Luyến Vãn bất chấp tất cả lập tức xông lên: hai tay giang ra, giống như cha mẹ ở cửa trường chờ đón con cái của mình vừa tan học.

Tựa hồ là đoán được suy nghĩ trong lòng Phong Luyến Vãn, hắn liền thập phần thân thiện am hiểu ngầm đồng ý.

Hay nói giỡn, đậu hủ đưa tận miệng mà không ăn, nhung mao đưa tận nơi mà không cọ, quả thực là nên xin lỗi với chú sóc đang rình coi trên cây kia!

Vì vậy, mỗ nữ cuồng nhung mao vừa hưng phấn mà thét chói tai vừa giống như ong thấy mật vội vã lao tới.

Tiểu cô nương chỉ cao ngang ngực hắn, cho dù nhào tới cũng vừa vặn không sai tiến thẳng vào lòng hắn, một chút cảm giác ấm áp xuyên thấu qua vật liệu may mặc truyền đến, đột nhiên cô gái kia không chịu an phận lộn xộn cọ nhung mao, hắn lại cảm thấy có chút ngứa, khiến trong lòng bỗng có chút rung động, loại cảm giác này rất kỳ quái, hắn giống như thực thích, bên môi mỉm cười như gió xuân phơi phới làm cho người ta dễ chịu càng lúc càng sâu hơn.

Chỉ là có chút buồn bực nho nhỏ, mị lực của mình từ trước đến giờ nam nữ đều say mê, thế nhưng so ra lại kém nhung mao trên cổ áo. Một mỹ nam đã “Chủ động” như vậy, nàng không nhân cơ hội chiếm tiện nghi đem hắn ăn sạch sẽ vào trong bụng còn chưa tính, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn tới, thật có thể nói là lập dị.

Bất quá hắn cũng không phải để ý dáng vẻ bên ngoài như vậy, huống hồ mục đích tiểu cô nương này tiếp cận hắn so với cừu nhỏ còn đơn thuần hơn, hắn tự nhiên cũng thập phần thích nàng thân cận, mừng rỡ hưởng thụ cảm giác kỳ diệu được ôm giai nhân trong ngực, tuy rằng vị giai nhân này năm nay còn chưa tới mười tám đôi mươi, nhiều nhất chỉ có thể xem như một tiểu nữ oa nhi.

Loại trạng thái này duy trì không lâu, Phong Luyến Vãn rốt cuộc hơi luyến tiếc dừng lại, bất quá đôi tay nhỏ bé vẫn không chịu buông ra nhung mao đã bị hung hăng giày xéo một phen, bây giờ mới bắt đầu ngẩng lên đánh giá mỹ nam tử thân thiện am hiểu ý người này, ánh mắt trong veo như nước chớp chớp vài cái.

Hắn bị biểu tình ngây thơ của nàng chọc cười, đáy mắt Phong Luyến Vãn không chút nào che dấu hiện lên một chút kinh diễm.

Tự nhận là trong thế giới thật đã thấy qua vô số mỹ nam, nhưng giống như hắn vừa liếc mắt một cái đã khiến người ta không thể nào quên được thực đúng là không có mấy ai.

Ôn nhu như nước, tươi cười giống như ánh mặt trời chói lọi bắn thẳng đến lòng người, tựa như người vừa rồi lơ đãng lộ ra vẻ mặt sầu bi không phải hắn.

Nhớ tới bóng dáng cô tịch kia, Phong Luyến Vãn trong lòng cảm thán, nam tử xuất trần thoát tục như vậy, thế nhưng lại có chuyện bi thương. Bất tri bất giác, ánh mắt của nàng xuất hiện một tia đau lòng mà ngay chính nàng cũng không hay biết.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy chính mình bị tiểu cô nương này xem thấu.

Đôi con ngươi màu đỏ rượu ánh lên lưu quang, giống như thực sự đổ đầy mỹ tửu tỏa hương thơm làm say lòng người, làm cho người ta cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó, đem vẻ mặt chân thật của chính mình hoàn toàn bại lộ trước mắt nàng. Hắn đột nhiên có chút bối rối, làm bộ như không có việc gì mỉm cười nói: “Ngươi tới Dược Các làm cái gì?”

“A…” Phong Luyến Vãn nghe được thanh âm dễ nghe như băng tơ của hắn mới từ trong mơ màng phục hồi tinh thần lại, vỗ đầu một cái thầm mắng bản thân thế nhưng bị hắn mê hoặc đến nổi quên mất chính sự, đáng đánh, thật là đáng đánh đòn!:”Cái kia, ngươi có biết thủ tọa Dược Các Mộc trưởng lão ở nơi nào không?”

Vẻ mặt hắn đột nhiên có chút cổ quái nói không nên lời: “Mộc trưởng lão?” Trong lòng lại buồn bực, nàng thế nhưng không biết hắn. Chẳng lẽ bộ dạng hắn không giống Mộc trưởng lão sao? Còn có người bộ dạng so với hắn càng giống Mộc trưởng lão hơn sao? Bất quá suy nghĩ vừa chuyển hắn liền bình thường trở lại, tiểu nha đầu này tiếp cận với hắn nguyên nhân không phải bởi vì thân phận của hắn đâu…

—— mà là vì nhung mao.

Nghĩ đến động cơ đáng giận này, vốn là vẻ mặt thản nhiên nhất thời lại trở nên cổ quái. Phong Luyến Vãn không có để ý vẻ mặt cổ quái của hắn, gật gật đầu tiếp tục nói: “Đúng vậy, chính là vị Luyện Đan sư cấp ba rất lợi hại kia.”

Hắn nghe được câu nói khích lệ hư hư thật thật này trong lòng rốt cuộc hơi cân bằng một chút, nhưng lại bị những lời tiếp theo của nàng hắt thẳng vài gáo nước lạnh.

“Ngươi nói hắn trông như thế nào a? Có phải hay không đầu đầy tóc bạc mặt đầy nếp nhăn, là một lão nhân uy nghiêm a? Hoặc là trầm mặc ít nói ánh mắt sắc bén giống như ai đó thiếu hắn một trăm vạn lượng?” Phong Luyến Vãn càng lúc càng cảm thấy vị mỹ nam tử tựa như trích tiên này thập phần thân thiện, giống như ai đứng trước mặt hắn đều biến thành một người vô cùng thành thật, đơn giản nghĩ cái gì đều thoải mái nói ra.

Nhìn hắn tươi cười đột nhiên cương một chút, càng ngày càng có tiềm lực trở thành tượng đá, Phong Luyến Vãn nghi hoặc nói: “Không phải như vậy sao? Nghe nói những lão tiền bối đạo hạnh cao thâm đều có chút sở thích quái dị, chẳng lẽ là một người thích giả ngây thơ đáng yêu?”

Mộc trưởng lão mỉm cười sắp chảy ra nước mắt đến nơi…

Cô nương, ta ở trong lòng ngươi chính là cái hình tượng khó coi này sao…

Tóc trắng thật sự không nhất định là tiền bối a…

Chẳng lẽ vì bên ngoài đồn đãi đem hắn truyền rất thần thoại, thế cho nên đứa nhỏ đáng thương này theo bản năng cho rằng hắn không phải là người bình thường?

Nếu không phải chú trọng dung mạo của mình, tính tình lại tốt, bằng không ai nghe nói hình tượng bản thân bị hủy hoại như thế cũng sẽ buồn bực đến hộc máu a. Hắn thực nhịn không được muốn bổ đầu nàng ra xem xem trong đó rốt cuộc còn chứa bao nhiêu ý nghĩ kinh hãi nữa, làm cho hình tượng của mình càng đối lập với suy tưởng của nàng thêm một chút, khi đó biểu tình của nàng tuyệt đối phấn khích…

Bất quá, hắn đột nhiên không nghĩ nói cho nàng biết thân phận của hắn, đơn giản đâm lao phải theo lao.

“Ngươi tìm hắn làm cái gì?”