Chỉ Muốn Làm Nam Phụ Pháo Hôi!

Chương 49: Làm bartender

Để hoàn thành nhiệm vụ nên tấm thân này của cậu đành phải hy sinh một chút vậy! Nhưng đối với khái niệm hy sinh này có chút khác, chính là vừa vào đã được đãi ngộ rất tốt. Cái quán này khách cũng khá đông, nhưng chỗ bên pha chế lại chẳng có một bóng ma nào.

Thỉnh thoảng có vài anh trai đến ghẹo một chút rồi cầm rượu rời đi. Nhưng từ khi có Thẩm Quân Ngọc đến làm, quầy pha chế lại đông hẳn lên. Đối với tính chất công việc này, cậu chỉ cần lả lơi một chút thì bao nhiêu tiền họ cũng sẵn sàng bỏ ra...

Nói chung chung thì cũng nhàn hạ đấy, nhưng âm thanh trong này lại không tài nào chịu nổi. Tiếng nhạc xập xình trong gay bar lại làm đầu óc của cậu choáng hết cả lên.

Nhất là khi tối đến, khách của cậu cứ kéo ầm ầm đến thi nhau tiếp rượu cậu. Ai quy định làm bartender là có thể uống rượu giỏi đâu đâu đúng không? Ngay cả bản thân nguyên chủ hay là Thẩm Quân Ngọc cũng không biết uống nên lần nào cậu cũng chỉ nói "Em không biết uống rượu, ka này em từ chối!".

Nhìn người ở một bên góc tường đầu kia, Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng xác định được mục tiêu. Cũng không phải cậu tự nhiên mà vào đây làm đâu, hao tâm tổn sức như thế cũng chính là vì anh!

Anh cứ cầm bật lửa lên rồi bật ra rồi tắt, sau đó lại bật tiếp. Điếu thuốc trên miệng hóa ra cũng chỉ là làm màu, trên bàn hay là dưới đất đều không có một tàn dư nào của thuốc lá.

Ngắm người ta được một lúc, một người đồng nghiệp của cậu lại đứng ngay trước mặt Thẩm Quân Ngọc. Quay đầu về phía cậu đang nhìn, bấy giờ người đồng tính đó cũng đã biết cậu đang nhìn cái gì mà đắm đuối vậy rồi!

- Cậu thích anh ta sao?

Bỏ khăn xuống trên bàn, người đồng nghiệp lại cúi xuống hỏi cậu. Cậu ta cũng làm cùng nghề giống cậu, mỗi tội Thẩm Quân Ngọc sạch hơn cậu ta rất nhiều. Chỉ cần có tiền thì một đêm, hai đêm...bao lâu họ cũng sẽ chiều. Còn tùy vào tiền tip của mỗi quý ông đến đây.

- Anh ta thường xuyên đến đây lắm nhỉ?

Cậu nói mà chẳng thèm nhìn cậu bạn kia. Chỉ mải mê đắm chìm theo nhan sắc đó rồi bất giác hỏi thế thôi!

- Ừ, hầu như ngày nào cũng đến chờ khoảng ba mươi phút rồi sẽ có một vài cô em hay là...như thế đó!

Định nói tiếp nhưng lại có một cậu thanh cũng mới chừng hai mươi tuổi bước đến đứng trước mặt anh. Khuôn mặt nhìn thì cũng non, chắc là gà mới vào nghề thôi! Cậu cũng không để ý cậu ta cho lắm.

Hai người vừa định rời đi thì Thẩm Quân Ngọc lại lấy đồ ra cứ xóc xóc một lúc, cậu thanh niên kia cũng xuýt nữa hôn lên môi anh rồi. Chỉ là không ngờ, lúc này cậu lại lỡ tay xóc mạnh làm cái cốc bay ra.

Tưởng chừng kinh nghiệm ném trượt của cậu đã đến mức thượng thừa, nhưng lần này lại trúng vào ngay đầu anh.

- Aaaa... có người chết!

Trời xui đất khiến, Trần Hoàng Mặc ngã ngay xuống sàn rồi ngất đi. Cái cậu gà mới lúc nãy cũng sợ hãi rồi xách dép chạy. Hai người trợn tròn mắt nhìn người nằm ở dưới sàn.

Chính là lúc này, Thẩm Quân Ngọc sợ hãi chạy đến bên rồi đỡ anh dậy. Cậu đồng nghiệp làm ở đây lâu rồi nên mấy chuyện khách như thế này, từ lâu đã quen mắt...

- Trần Hoàng Mặc, anh đừng có chết ngay tại đây luôn đó! Nếu có chết thì cũng phải chờ tôi công lược xong rồi mới chết có được không?

Tay cậu run run lay người anh, nhưng anh vẫn không chịu tỉnh. Bây giờ thì hết cách rồi, chỉ vì một phút nông nổi mà gây ra tội lỗi thật.

- Người mới mà gây ra chuyện như thế này thì chết là cái chắc luôn.

- Cậu biết anh ta là ai không vậy? Anh ta chính là đại gia bậc nhất của thành phố này đó. Nếu như anh ta chết thì cậu ta đi theo cũng không hết tội.

Mọi người xung quanh cứ liếc lại nhìn anh rồi lại quay qua nhìn cậu. Còn nói mấy lời đó, cậu cũng có chút lo lắng...

[Anh ta chưa chết đâu! Bây giờ cậu đưa anh ta về nhà nuôi luôn cũng được]

Trước mặt Thẩm Quân Ngọc là một dòng thông báo chạy qua. Đọc xong thì cậu lại không cúi xuống vỗ má anh gấp gáp hỏi.

- Này! Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về!

Cứ như thế, cậu gọi lần nào thì anh im lặng lần đó. Câu hỏi đó vẫn không có hồi đáp.

Sau đó thì Thẩm Quân Ngọc xin phép ông chủ cho về sớm, còn lôi xác của Trần Hoàng Mặc về theo. Có chút nặng nhưng cũng phải còng lưng cõng anh về. Vì sao ư? Là vì cậu đang rất nghèo, đến cả tiền thuê xe còn không đủ.

.....

Về đến nhà, Thẩm Quân Ngọc khó khăn đẩy anh xuống sofa. Bây giờ còn nghĩ xem làm sao để có thể cởi cái áo vest ra luôn đây, nhìn cồng kềnh chết đi được.

- Tiểu Nhất! Mau ra giúp ta!

Thẩm Quân Ngọc khó chịu lên tiếng.

Không cần đến hai giây, Tiểu Nhất có mặt ngay trước mặt cậu. Để giúp chủ nhân, chiếc hệ thống này không ngần ngại lôi cái xác nặng hơn bảy mươi ki-lô-gam lên rồi kêu cậu tự xử lý tiếp.

- Không được rồi! Thẩm Quân Ngọc, cậu nhanh lên chút đi! Ta không kéo nổi cái xác anh ta nữa đâu.

- Chờ chút! Nút áo Trần Hoàng Mặc lỡ mắc vào khe nịt rồi. Để ta gỡ ra cái đã...

Kéo cái cúc thôi mà cũng làm mãi mới được, nhưng khi kéo ra rồi thì nó lại không hoàn chỉnh nữa. Cái nút áo kia cũng bị cậu kéo mãi nên đứt mất.

- Chết rồi, bây giờ phải làm sao đây? Hay là vứt cái áo đi nhỉ?

Tay chân cậu luống cuống cả lên. Chạy qua chạy lại không thấy kim chỉ đâu mà may lại.

- Chắc không sao đâu. Lỡ anh ta không có nhớ đến cũng nên.

Tiểu Nhất nhìn cậu rồi gượng cười.