Trần Nam cũng đang tự hỏi, mới vừa nãy mọi chuyện vẫn còn rất tốt, tại sao bây giờ tình cảnh lại thành ra như thế này. Hình như là đã xảy mâu thuẫn.
Anh ngạc nhiên nhìn kỹ lại thì thấy một người phụ nữ trung niên đang quỳ giữa nhóm người.
Ông cụ nhà họ Phương lộ vẻ khó xử, ngược lại những gia đình thuộc nhà họ Phương lại tràn ngập sự căm phẫn.
“Chính là bà ta, là người hầu thân cận năm đó của Phương Mộng Thư, tội nhân của nhà họ Phương! Nhanh lên, nếu như bà nói ra nơi ở của Phương Mộng Thư, chúng tôi có thể bỏ qua cho bà!”
“Hừ, năm đó chỉ vì một mình Phương Mộng Thư mà lại khiến cho hai đại gia tộc Trần Phương đấu đá nhau. Phần lớn thiệt hại đều rơi về phía gia tộc của chúng ta, thật sự xót thương cho đứa con trai vừa mới trưởng thành của tôi. Tất cả đều do người đàn bà tên Phương Mộng Thư đó. Ông Phương, nếu là ông đưa Phương Mộng Thư đi trốn thì mong ông mau giao bà ta ra đây!”
“Đúng vậy, mau dẫn bà ta ra đây, cho các gia đình của chúng tôi một lời giải thích rõ ràng!”
Rất nhiều người vây xung quanh nói với ông cụ Phương.
Mà Tư Đồ Hùng thì đứng yên nở nụ cười lạnh lùng.
Lúc nãy đã xảy ra một chút mâu thuẫn nho nhỏ.
Chuyện là vì Tư Đồ Hùng tự tiện chủ trương chuyện này, cho nên Phương Đồng Hàm trực tiếp khiển trách Tư Đồ Hùng trước mặt mọi người.
Đã nhiều năm như vậy, Tư Đồ Hùng tự cho rằng ông ta chính là thủ lĩnh của các dòng họ lớn này.
Thêm chuyện buổi sáng khi ông ta bàn chuyện tài sản và hôn sự của con trai với Phương Đồng Hàm, Phương Đồng Hàm đã khiến Tư Đồ Hùng bẽ mặt nhiều lần.
Vốn dĩ đã có oán hận tồn động từ trước.
Tiên lễ hậu binh, nếu như lễ đã không được thì hôm nay, Tư Đồ Hùng thừa dịp này dứt khoát không đếm xỉa đến.
Thế là ông ta nói chuyện nhà họ Phương đã tìm được người giúp việc thân tín năm đó của Phương Mộng Thư ra bên ngoài.
Bởi vì trước đó, Tư Đồ Hùng đã phái người giám sát nhất cử nhất động của nhà họ Phương.
Mà trong nhà họ Phương cũng có tai mắt của Tư Đồ Hùng, cho nên chuyện này không thể nào gạt được ông ta.
Huống chi hiện tại ông ta còn một con át chủ bài do chính mình đưa đến tay Phương Đồng Hàm.
Nội bộ dần mâu thuẫn, rốt cuộc ngày hôm nay cũng bùng nổ!
Về phía Phương Đồng Hàm, giây phút này ông ấy nhìn một đám người ồn ào trước mặt, không nén được cơn giận dữ.
Đấu tranh ngầm nhiều năm như vậy, mặc dù hiện tại nhà họ Phương vẫn là quái vật khổng lồ, nhưng thật chất lại giống như một tòa nhà cao tầng bị mất đi nền móng, thoáng nhìn thì hùng vĩ nhưng thật ra lại tràn ngập nguy hiểm.
Dã tâm của ba con Tư Đồ Hùng, không phải Phương Đồng Hàm không đặt ở trong mắt.
Nhưng ông ấy nghĩ, cho dù tuổi mình đã cao, nhưng vào lúc sinh thời vẫn có đủ khả năng trấn trụ được ba con hai người này.
Thật không ngờ rằng, cặp ba con này lại thản nhiên ra tay ngay tại tiệc mừng thọ của mình.
Ân oán năm đó dần tích lũy lại, vẫn luôn được đè xuống, ba con Tư Đồ Hùng rõ ràng có ý muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ mâu thuẫn của mọi người.
Nếu không như vậy, làm sao Phương Đồng Hàm có thể nỡ lòng đoạn tuyệt quan hệ ba con với con gái ruột của mình tận ba lần được chứ.
Còn không phải vì muốn ổn định mấy dòng họ phụ hay sao!
“Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi, rốt cuộc mọi người đến đây là chúc thọ cho ông của tôi hay là đến để hỏi tội vậy?”
Phương Niên Niên lạnh lùng lên tiếng.
“Cháu gái Niên Niên, hôm nay là đại thọ của ông cụ, tất nhiên chúng tôi rất vui, nhưng mà năm đó dòng hok chúng tôi đã mất đi biết bao người thân như thế, ông cụ vẫn luôn nói sẽ đền bù và cho dòng họ chúng tôi một lời giải thích rõ ràng. Nhưng đến tận bây giờ, đã hơn hai mươi năm, vẫn không gặp được Phương Mộng Thư - người gây nên mọi chuyện. Cái gì gọi là giải thích và đền bù, chẳng qua cũng chỉ cho chúng tôi một vài sản nghiệp to cỡ ruồi muỗi mà thôi. Bây giờ, ông cụ lại giấu người giúp việc năm đó của Phương Mộng Thư trong nhà họ Phương, nếu như không có ông Tư Đồ tự mình nói ra, e rằng chúng tôi vẫn còn mơ mơ màng màng không biết chuyện gì!”
“Chúng tôi thuộc nhà họ Phương đã mấy thế hệ rồi, vậy mà ông cụ lại làm như thế, vậy thì làm sao có thể thuyết phục mọi người được chứ?”
Một người trung niên tức giận nói.
“Hiện tại, tôi thấy mọi người không cần nói nhiều như vậy làm gì, trước mắt cứ bắt A Hà lại, dùng hình phạt nghiêm khắc để tra tấn. Tôi không tin rằng bà ta vẫn không nói ra chỗ ở hiện tại của Phương Mộng Thư!”
“Ai đó, kéo bà ta lên cho tôi!”
Ông ta vừa dứt lời, lập tức liền có mấy vệ sĩ của dòng họ phụ tiến đến kéo lấy A Hà.
“Các người quả thật làm càn! Đừng cho là tôi không biết, các người tìm chỗ ở của cô tôi chỉ là giả, muốn chiếm lấy phần tài sản trước kia của cô tôi mới là mục đích thật sự đúng không?” Phương Niên Niên quát lớn.
Lần này, thành viên của các dòng họ đều yên lặng.
“Cháu gái Niên Niên, cháu cũng không thể nói như thế, nhưng cháu cũng đã nói đến mức độ như vậy rồi, nhà họ Tư Đồ của chúng tôi mà không đứng ra làm gương thì cũng không được. Đúng vậy, phần tài sản kia của Phương Mộng Thư, trước kia chỉ chia cho chúng tôi một chút nhỏ nhoi, mà cái giá chúng tôi đã bỏ ra là quá lớn, thậm chí còn hơn thế nữa. Cho nên chúng tôi muốn được chia đều, điều đó cũng là việc nên làm!” Tư Đồ Hùng nói.
Lúc trước Phương Mộng Thư cùng với hai anh em nhà họ Phương gần như nắm trong tay hơn phân nửa thế lực nhà họ Phương.
Thế lực của Phương Mộng Thư so với ba của Phương Niên Niên còn lớn hơn một chút.
Nếu như phần tài lực đó bị chia đều, vậy thì những dòng họ phụ đó không đơn giản chỉ là ngang hàng với nhà họ Phương đâu.
E rằng đây mới là mục đích thật sự của ba con Tư Đồ Hùng, đúng không?
“Các người nghĩ hay thật đấy…”
Phương Niên Niên tức giận nói.
“Niên Niên, cháu lui sang một bên, chuyện này không cần cháu phải quan tâm!”
Cuối cùng Phương Đồng Hàm yên lặng nãy giờ cũng chịu lên tiếng.
Phương Niên Niên không dám làm trái lời ông nội, cô ấy vội vàng đứng qua một bên.
Mà Phương Đồng Hàm lại tự mình thương lượng với Tư Đồ Hùng.
“Niên Niên, Niên Niên! Chị qua đây!”
Lúc này Phương Trang lên tiếng gọi.
Phương Niên Niên nhíu mày, đi đến.
Cô ấy lập tức thấy Phương Trang dẫn Trần Nam theo.
Phương Niên Niên cảm thấy bất ngờ: “Tại sao anh lại ở đây?”
“Trước mắt đừng để ý đến anh ấy, Niên Niên mau nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mấy dòng họ này đang muốn tạo phản sao?”
Phương Trang kéo tay Phương Niên Niên hỏi.
Phương Niên Niên gật đầu: “Ông nội đã nói trước với chị, muốn chị chờ qua thời gian mừng thọ của ông nội, rồi ông sẽ đề phòng nhà họ Tư Đồ. Bởi vì những năm gần đây nhà họ Tư Đồ luôn luôn âm mưu bí mật lấy một cái gì đó…”
Phương Niên Niên khẽ liếc qua Trần Nam rồi nói tiếp: “Thật không ngờ rằng ông ta lại dám gây chuyện tại tiệc mừng thọ của ông nội. Chẳng trách sáng nay ông ta lại cương quyết muốn ông nội đáp ứng yêu cầu của ông ta!”
”Hả? Yêu cầu gì vậy?” Phương Trang hỏi: “Em biết rồi, nhất định là ông ta muốn chị kết hôn với con trai ông ta đúng không?”
Phương Niên Niên gật đầu.
“Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao, em biết nhất định ông nội sẽ từ chối ông ta! Vậy, ông nội đã từ chối ông ta như thế nào mà khiến cho ông ta chó cùng rứt giậu vậy?” Phương Trang lại hỏi.
“Chị… Thật ra từ bé chị đã có hôn ước cùng với người khác!”
Gương mặt xinh đẹp của Phương Niên Niên hơi ửng đỏ, cô ấy nhẹ giọng trả lời.
“Hả? Với ai vậy? Tại sao em chưa bao giờ nghe chị nhắc đến!”
“Quên đi, đừng nói về chuyện này nữa!”
Phương Niên Niên lắc đầu.
Lúc này, cô ấy chuyển ánh mắt về hướng trung tâm.
“Ông cụ Phương, thật ra tôi đã rất thông cảm rồi, ông chỉ cần đền bù tất cả những gì đáng lẽ ra thuộc về chúng tôi, thì sau này chúng tôi vẫn sẽ một lòng đi theo nhà họ Phương. Không nhất thiết phải để tôi nói hết tất cả mọi chuyện ra, đúng không?”
Tư Đồ Hùng lạnh lùng nói.
Phương Đồng Hàm nhíu mày.
Hiện tại ông ấy đã biết, tại sao ngày hôm đó Tư Đồ Hùng lại có thái độ khác thường khi nghe ông ấy nói rằng mình đã tìm thấy con gái của Mộng Thư, lúc đó ông còn tưởng rằng ông ta đã hồi tâm chuyển ý.
Không ngờ rằng ông ta lại là một kẻ mưu tính đến vậy.
Tội nghiệp cho anh hùng Phương Đồng Hàm một thời, chỉ vì tình yêu dành cho con gái mình mà làm rối loạn mọi chuyện!
Chẳng qua, gừng càng già càng cay, sự nhạy cảm của Phương Đồng Hàm chính là lớp phòng vệ mạnh nhất của ông ấy.
“Ha ha, A Hùng, tôi không biết cậu đang nói cái gì, nhưng hoàn toàn chính xác, tôi đã tìm được A Hà, tôi nghĩ sẽ biết được hiện tại Mộng Thư đang ở đâu, nhưng A Hà cũng không biết chuyện gì cả. Tôi cũng không đành lòng để cô ta một mình lang thang bên ngoài, cho nên mới chứa chấp cô ta. Vừa rồi chúng tôi đã nói rất rõ ràng, cậu còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Phương Đồng Hàm trầm tĩnh lên tiếng.
“Ha ha ha, ông cụ Phương, tôi thật sự khâm phục ông đấy, nhưng sáng nay thủ hạ của tôi ở ngoài sơn trang đã ngăn cản một chiếc xe chạy ra từ đây. Trùng hợp rằng trên xe lại là một cô gái, chậc chậc chậc, cô gái ấy thật sự rất xinh đẹp. Ông Lý, ông Vương, các ông không tưởng tượng được cô gái đó xinh đẹp đến dường nào đâu! Dáng vẻ gần như giống y đúc với Phương Mộng Thư! Nếu như mọi người không tin, tôi sẽ cho thủ hạ dẫn cô gái ấy đến đây!” Tư Đồ Hùng cười nói.
“Cậu… Cậu bắt Tường Đan sao?”
Cuối cùng sắc mặt Phương Đồng Hàm không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, cơ thể ông ấy khẽ run lên.
“Cô ấy tên là Tường Đan sao? Tôi có hỏi cô ấy, thế nhưng một câu cũng không chịu trả lời tôi, tôi nghĩ vẫn nên để tất cả mọi người hỏi cô ấy đi. Người đâu, đưa cô gái kia đến đây!” Tư Đồ Hùng hô to.