“Chú Khương, dì Đường, cháu tới thăm hai người.”
Trần Nam cầm theo túi lớn túi nhỏ, lập tức mỉm cười nói.
Vừa mới định đặt đồ xuống.
Đường Huệ Lan liền lườm anh một cái, không nói gì.
Khương Đông nằm trên giường, con mắt càng không động chút nào.
Khương Thanh Thanh ở một bên nhìn Trần Nam bị ngó lơ thì lúng túng, vì dù sao Khương Thanh Thanh cũng biết, năng lực của Trần Nam ở Kim Lăng vẫn rất khủng.
Ngay cả G-class cũng lái.
Ngày đó còn đưa mình tới nhà ga.
Nói thật là trong lòng cũng có chút cảm kích đối với Trần Nam.
Có điều chuyện này cũng không nói được với ba, bởi vì Khương Thanh Thanh vừa về đến nhà, ba đã xảy ra chuyện như vậy, cảm giác như trời sắp sụp xuống vậy.
Đâu còn tâm tư nói chuyện vui mình từng trải qua.
Cho nên cô đi qua, cầm đồ giúp Trần Nam rồi để lên bàn.
“Cảm ơn anh đã tới thăm ba tôi!”
Khương Thanh Thanh nói.
Còn Lâm Đồng thì nheo mắt lại, ánh mắt tràn đầy địch ý nhìn Trần Nam.
Trần Nam cũng không biết nói gì, tìm một chỗ ngồi xuống nghe bọn họ nói chuyện.
Về phần thái độ của Khương Đông, Trần Nam cũng có chuẩn bị tâm lý rồi.
“Haiz, về tiền vốn thì bây giờ biết kéo chỗ nào đến đâu nhận thầu dự án này chứ?”
Lúc này Khương Đông sầu bi nói.
“Chú Khương, không biết chú đã tìm tới tập toàn Ngôi Nhà Mơ Ước ở Kim Lăng chưa? Bọn họ muốn đầu tư ba mươi nghìn tỷ vào huyện Bình An cũng chúng ta, hạng mục này chú tìm tới bọn họ chưa?”
“Đương nhiên tìm rồi, nói thật, chú có quen một vài giám đốc của bên họ, trước kia quan hệ rất tốt, nhưng bây giờ tới nhờ lại không được, không một công ty nào nguyện ý tiếp nhận cả!”
Khương Đông thống khổ lắc đầu.
“Có điều bây giờ chỉ biết đặt hi vọng trên người bọn họ, bởi vì chút tiền đấy chỉ như mắt muỗi với tập toàn Ngôi Nhà Mơ Ước, cho nên ba cháu nói chỉ cần họ gật đầu là chuyện này tự nhiên sẽ được giải quyết.”
Lâm Đồng thấy bây giờ mình trở thành trung tâm, cho nên cũng thoải mái nói.
“Lâm Đồng à, chuyện này, cháu cũng bảo ba cháu quan tâm nhiều hơn nhé, phần ân tình lớn lao này, chú và dì Đường, còn cả Thanh Thanh nữa sẽ ghi nhớ một đời!”
“Chú yên tâm đi, chú Khương, ba cháu sẽ cố gắng thay chú thuyết phục tập toàn Ngôi Nhà Mơ Ước!”
Trong lòng lại nghĩ.
Hừ, ba tôi mới không muốn dây vào việc này ấy.
Nếu không phải vì theo đuổi con gái Khương Thanh Thanh của ông, tôi cũng lười ở đây tốn nước bọt.
Có điều Lâm Đồng vẫn cần mặt mũi.
“Được được được, có câu này của cháu là chú yên tâm rồi, tối nay cháu đừng đi, ở lại ăn cơm đi, còn cả mấy bạn học của Thanh Thanh nữa, đều ở lại ăn cơm hết đi, chú sẽ bảo dì Đường đi làm đồ ăn!”
Cuối cùng sắc mặt của Khương Đông mới tốt lên không ít.
“Được, trước tôi dọn dẹp một chút, ấy, nhưng đồ ăn không nhiều lắm, phải đi mua thêm! Mà tôi còn phải làm chút gà vịt, thịt cá, không phân thân nổi!”
Đường Huệ Lan vội vàng la lên.
Lúc này bà ta nhìn thoáng qua Trần Nam đang ngồi uống nước ở nơi hẻo lánh, liền có chút tức giận, nói:
“Trần Nam, cậu ở đây cũng nhàn rỗi, tôi viết cái danh sách, cậu đến siêu thị ngoài khu chung cư mua đồ ăn về cho tôi!”
“Cháu?”
Trần Nam giật mình.
Đây là coi mình như người hầu mà sai bảo à.
Haiz, có điều ngẫm lại, ngồi đây nhìn sắc mặt của mấy người Khương Đông, Trần Nam cũng thấy khó chịu.
Cũng vừa hay, mình xuống lầu gọi điện cho Lý Vĩnh An một chuyến, bảo ông ta nhận thầu dự án tòa nhà là được rồi.
Như vậy thì cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ với ba.
Cho nên liền đồng ý.
Nếu không phải do ông ba nhiều lần bàn giao thì Trần Nam mới mặc kệ ấy!
Anh đâu phải loại người tùy tiện đi nịnh bợ người khác!
Ha ha!
“Trần Nam, tôi đưa anh đi!”
Khương Thanh Thanh thấy Trần Nam xách giỏ đi chợ thì liền nói.
“Thanh Thanh, con làm gì đấy? Người nào quan trọng, người nào không quan trọng mà con cũng không phân biệt được à? Nhanh ra rót nước mời Lâm Đồng đi!”
Khương Đông nghe xong thì có chút lo lắng.
Đường Huệ Lan càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Con gái bị sao vậy, từ lúc vào cửa tới giờ, giọng điệu đối với Trần Nam hoàn toàn khác so với trước đây.
Người nhà họ Trần chẳng có ai tốt đẹp cả!
Đường Huệ Lan nhéo Khương Thanh Thanh một cái, bảo cô ở lại trò chuyện tiếp nước cho Lâm Đồng.
Sau khi Trần Nam xuống dưới nhà, liền lập tức gọi điện thoại cho Lý Vĩnh An.
Nói chuyện này cho Lý Vĩnh An một chút.
Đương nhiên Lý Vĩnh An không có vấn đề gì, nhanh chóng bắt đầu sắp xếp bàn giao.
Lúc này Trần Nam mới bất đắc dĩ đi siêu thị mua đồ ăn cầm mua.
Chờ đến lúc lại lên lầu.
Phát hiện nhà họ Khương đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất.
“Chúc mừng chú Khương!”
“Đúng vậy, không ngờ công ty Ngôi Nhà Mơ Ước đồng ý thầu dự án tòa nhà này, mà còn đầu tư toàn bộ, chú cũng không ngờ tới!”
Khương Đông cũng không truyền nước nữa, khí sắc trên mặt đã khôi phục cực tốt.
Cầm điện thoại trong tay cứ như đang cầm bảo bối.
“Tới đây nào, hôm nay nhất định phải uống cùng chú một chén! Đặc biệt là Lâm Đồng nhé!”
Khương Đông nói.
Ông ta cảm thấy, chuyện này không thể thiếu sự trợ giúp của ba Lâm Đồng.
Có khả năng cũng do người trong mạng lưới quan hệ của mình.
Tóm lại vừa rồi lãnh đạo gọi điện tới, bảo mình phục chức, còn đặc biệt giao cho mình chịu trách nhiệm quản lý dự án này.
Sau đó lại quyên góp chút tiền, lập tức tất cả mọi chuyện đều được ổn định lại.
Sao có thể không vui được.
Thậm chí ngay cả ánh mắt ông ta nhìn Lâm Đồng và Khương Thanh Thanh.
Cũng có chút ý nghĩ khác.
“Thanh Thanh, bao nói con này…”
“Trần Nam, anh ăn cơm đi!”
Vừa mới chuẩn bị nói, lại thấy con gái gắp thức ăn cho Trần Nam.
Mắt của Khương Đông đều muốn trợn lồi ra: “Thanh Thanh, con làm gì đấy? Trần Nam có tay, tự nói không biết gắp thức ăn à?”
Khương Thanh Thanh nói: “Ba, ba không biết đâu, Trần Nam anh ấy…”
Lâm Đồng hung hăng trợn mắt nhìn Trần Nam, lập tức nói: “Haiz, chú Khương, có lẽ chú không biết, bây giờ Trần Nam đã khác xưa rồi!”
Những lời thế này, anh ta đương nhiên phải tự mình nói ra.
“Cái gì mà khác xưa?” Dì Đường bưng thêm đĩa thức ăn tới, hỏi.
“Ha ha, Trần Nam giờ trúng số, còn mua cho mình một con Mercedes Benz G500! Thanh Thanh đương nhiên là phải đối tốt với anh ta rồi!”
Lâm Đồng ghen tức nói.
“Ôi mẹ ơi…”
Toàn bộ bạn nam bạn nữ trên bàn ăn đều kinh ngạc.
“Cậu trúng bao nhiêu?”
Dì Đường hỏi.
Trần Nam cũng không biết nói thế nào.
Lúc ấy vì giấu diếm thân phận, liền lừa gạt Khương Thanh Thanh nói là trúng số, nhưng bây giờ, lại phải tiếp tục làm tròn lời nói dối này.
“Mua một chiếc G-class.” Trần Nam nói.
“Cái gì? Trúng số mua G-class, mẹ ơi, cậu trúng sáu tỷ à?”
Cả đám đều ngây ra.
Trần Nam chỉ giữ im lặng.
Keng!
Đột nhiên, Khương Đông lạnh mặt quăng đũa xuống.
“Ẩu tả! Đúng là ngu ngốc!”
Khương Đông lại nói: “Trần Nam, người khác có thể khoe khoang, nhưng tình hình của cậu thế nào, tự cậu không biết tính toán trong đầu à, còn khoe khoang cái gì? Còn mua Mercedes, có sáu tỷ mà cậu chẳng làm được cái gì cả!”
Khương Đông chỉ biết lắc đầu.
Lâm Đồng sảng khoái trong lòng vì trả được thù, cười nói: “Đúng vậy chú Khương, chú nghĩ đi, chiếc xe này năm sáu tỷ, nếu như bỏ ra ba tỷ, quyên góp cái gì đó, như vậy chú cũng sẽ có thể sắp xếp cho Trần Nam một vị trí làm việc nào đó. Kết quả hiện tại thì sao, ha ha, Trần Nam chỉ biết ăn chơi đàng điếm, ganh đua so tị với đám cậu ấm nhà giàu kia!”
“Đúng vậy, vẫn là Lâm Đồng có kiến thức, Trần Nam, tôi hỏi cậu, cậu đã mua nhà ở huyện Bình An chưa?”
Trần Nam lắc đầu.
“Vậy cậu tìm được việc làm chưa?”
Trần Nam lại lắc đầu.
“Haiz, chưa từng thấy qua loại người nào không có đầu óc như cậu. Thế này đi, nhân lúc xe vừa mua không lâu, tranh thủ thời gian bán đi, sau đó quyên góp hai tỷ tư, số tiền còn lại thì dàn xếp mua một căn phòng ở, tôi có thể sắp xếp cho cậu một công việc có đóng bảo hiểm để cho cậu làm, tiêu hoang tiền làm gì, tìm một chỗ chăm chỉ làm là được rồi!”
“Đúng rồi, còn có một việc…”
Khương Đông uống một hớp rượu, nhìn về phía Trần Nam nói.