“Hừ, Trần Nam, cậu tìm được chỗ ngồi còn không biết ý đứng đợi bọn tôi ở cửa!”.
Triệu Đồng Linh và Tần Ngọc đến bên cạnh Trần Nam, vừa tới nơi cô đã bắt đầu phàn nàn.
Trần Nam đặt điện thoại xuống và cười nhẹ. Vừa rồi anh chỉ chú tâm đọc mấy báo cáo đầu tư của huyện Bình An mà Lý Vĩnh An vừa gửi tới.
Mà mấy cô gái chỗ Tô Linh đều sững sờ.
“Cái gì? Những người này thực sự là bạn của Trần Nam?”
Đặc biệt là Lý Sanh đang cầm điện thoại ở bên kia, sắc mặt gần như xanh mét.
Vừa rồi những người đó còn không thèm để ý tới mình, không ngờ người ta lại thân mật với Trần Nam như vậy, chết tiệt, cái tát gián tiếp kia thật sự là hơi quá sức chịu đựng của Lý Sanh.
“Hả? Trần Nam, cậu quên biết những người ở bàn bên cạnh sao?”
Tất niên là Tần Ngọc ngồi ở bên cạnh Trần Nam, lúc này Tần Ngọc nhìn thấy mấy người bàn bên cạnh đều đang thất thần nhìn chằm chằm Trần Nam nên không khỏi tò mò hỏi.
“Ha ha, Trần Nam, tại sao bạn cậu đến mà không giới thiệu cho chúng tôi biết, hại tôi đến làm quen mà mấy người đẹp này không để đến tôi!”
Lúc này Lý Sanh mới đi đến cười lạnh nói.
Sau đó anh ta mới nhận ra có thể Trần Nam đã cố tình không để ý để bản thân bị bẽ mặt?
Anh ta bực bội nói: "Xin chào các người đẹp, chúng tôi là bạn học của Trần Nam hồi trung học! Hôm nay có thể gặp người đẹp thật là trùng hợp, ha ha, nhưng mà Trần Nam này, đây là lỗi của cậu, cậu nhìn xem, các người đẹp có đã đến rồi sao cậu không gọi đồ ăn? Đừng để người đẹp đói!”
Vì muốn lấy lại mặt mũi của mình, ngay lập tức Lý Sanh đã đi đến bàn của Trần Nam.
Anh ta cố tình làm ra vẻ mình rất tài giỏi, muốn thể hiện trước mặt các cô gái xinh đẹp.
“Đúng vậy, bọn họ là bạn cấp ba của tôi, hôm nay thật trùng hợp!”.
Trần Nam chỉ đành cười khổ.
“Thật tốt, nếu bọn họ là bạn học của cậu thì cậu phải giới thiệu họ với mình chứ, mình là bạn gái của cậu mà ngay cả bạn học cấp ba của cậu cũng biết thì thật tệ!”.
Tần Ngọc cười nói.
Điều cô nghĩ rất đơn giản, bạn học của Trần Nam cũng chính là bạn học của cô.
Mặc dù mối quan hệ với Trần Nam là giả nhưng Tần Ngọc lại coi đó là thật.
Mà khi Tần Ngọc vừa nói ra những lời này.
Những người bên cạnh lại kinh ngạc nhìn cô.
Cái gì? Người đẹp này thực sự là bạn gái của Trần Nam?
Đôi mắt của một vài chàng trai đã lộ ra ngọn lửa ghen tị.
Bọn họ là ai?
Gia đình họ đều là các doanh nghiệp của thành phố, bảo hiểm xã hội, có nhà có xe.
Trong khi Trần Nam thì sao?
Cậu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn.
Hiện tại bọn họ còn chưa có bạn gái.
Vậy mà Trần Nam đã có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy.
Ai mà không ghen tị?
Đặc biệt là Lý Sanh, sắc mặt anh ta gần như tím đi vì ghen tị.
“Vậy đây là bạn gái của Trần Nam sao, xin chào, tôi tên là Lý Sanh, bố mẹ tôi làm ở Cục Y tế, hiện tôi đang làm việc trong bệnh viện, ha ha!”
Lý Sanh vươn tay muốn bắt tay Tần Ngọc.
Anh cũng bộc lộ lợi thế tuyệt vời của mình.
Anh ta hơi lắc cổ tay để lộ một chiếc đồng hồ đeo tay có giá hơn chín nghìn đô la mới mua.
Mà Tần Ngọc thì nhìn người này như kẻ ngốc, chỉ là giới thiệu bản thân thì nói tới ba mẹ anh ta làm gì.
Thế nên cô cảm thấy anh ta hơi kỳ lạ.
Cho nên không bắt tay.
Trần Nam cũng sợ Lý Sanh xấu hổ nên đã bắt tay lại, dù sao cũng không nên vả mặt người ta.
"Ôi, thật không thể tin được, khi bọn tôi còn học cấp 3 Trần Nam nổi tiếng là người nghèo nhất trường, đi đâu cũng bị mọi người ghét bỏ, không thể tin là cậu ta có thể tìm được một cô bạn gái xinh đẹp như vậy!”.
Lý Sanh cố ý nói thêm.
Đồng thời, anh cũng liếc nhìn đứa em trai của mình ở bên cạnh.
Ngay lập tức cậu con trai kia đập bàn và hét lên.
"Đúng vậy, Trần Nam thật sự rất may mắn, mọi người có nhớ không, có lần Trần Nam không trả đủ học phí, còn thiếu vài đồng bạc, mẹ nó, cậu ta đã bị giáo viên của chúng ta đuổi ra ngoài, haha, mà hình như hôm đó mưa to lắm!”.
Tô Linh cũng khinh thường nói: "Tất nhiên là tôi nhớ rồi, Trần Nam đã bất chấp trời mưa để nhặt ve chai đem bán kiếm mấy đồng đóng học phí, haha, không có ai trong lớp giúp đỡ cậy ta. Không ngờ được bây giờ cậu ta đã khác rồi, bây giờ còn có thể đến Mễ Đô ăn cơm, lại có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy, thật sự là quá giỏi!”
Nhóm người kia một câu lại một câu tiếp lời nhau.
Họ nói tất cả những điều đáng xấu hổ trong quá khứ của Trần Nam.
Chính là cố ý nói cho nhóm Tần Ngọc nghe.
Đúng như dự đoán, em họ của Triệu Đồng Linh và vài người bạn của Triệu Đồng Linh đều nhìn Trần Nam với vẻ khinh thường.
Họ nghĩ: “Người này là loại người như thế nào?
“Không sao đâu Trần Nam, bữa ăn này là kỉ niệm lần đầu tiên bạn gái cậu đến huyện Bình An, ít nhất cũng phải chọn mức giá 388 đúng không?”
Một thanh niên cười.
Lý Sanh cau mày: “Cậu nói cái gì vậy, hai cô gái xinh đẹp này chỉ đáng giá dùng mức 388 sao? Trần Nam, nếu hôm nay cậu không chọn mức tối đa là 688 thì rất có lỗi đối với hai cô gái xinh đẹp này!”
“Haha, cũng đừng lo lắng quá Trần Nam à, nếu cậu không có tiền tôi sẽ cho cậu mượn, nể mặt cậu tôi cũng nên hỗ trợ!”.
Ngay sau đó người phục vụ đến và yêu cầu gọi món.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn dùng mức giá nào ạ?”
Lúc này, người của cả hai bàn đều đang nhìn Trần Nam.
“Vậy thì chọn mức cao nhất là 688!”
Ban đầu Trần Nam cũng muốn chọn mức 688.
“Phốc!”
Lý Sanh và những người khác lập tức cười.
Họ tự nhủ: “Thằng ngu này, 688, cộng với đồ uống thì hóa đơn sẽ khoảng năm nghìn sáu nghìn!
Mà tất nhiên nhóm người Triệu Đồng Linh cũng không nói nên lời, họ đềy nghĩ Trần Nam không biết nghĩ.
Rõ ràng là người kia không có ý tốt, cố ý khích tướng cậu!
Không ngờ cậu lại mắc mưu
Thật đáng tiếc!
Triệu Đồng Linh biết rằng tình hình tài chính của Trần Nam rất tệ, cho nên Triệu Đồng Linh đã nói chuyện với Tần Ngọc và quyết định không để Trần Nam phải thanh toán hóa đơn bữa ăn này.
Không ngờ Trần Nam đã vô tư đặt mức tiêu chuẩn đắt tiền như vậy.
Ai da, đúng là lo lắng muốn chết!
“Xin lỗi, chúng tôi không cần chọn gói đắt như vậy, chỉ cần cho chúng tôi mức bình thường là được!”
Tần Ngọc vội vàng nói.
“Không sao, cứ chọn mức 688, đi đi!”
Trần Nam cũng bất lực.
Đầu óc của anh sắp nổ tung vì những lời chế nhạo của đám người Lý Sanh.
“Hừ, để anh ta gọi đi, lát nữa chúng ta sẽ xem anh ta làm gì?”
Lúc này, cô em họ lạnh lùng nói.
Cứ như vậy, các món ăn trong gói giá 688 cho mỗi người lần lượt xuất hiện, bên cạnh là đám người Lý Sanh cố ý ăn rất chậm.
Đợi đến khi Trần Nam và những người khác ăn xong và muốn thanh toán hóa đơn thì họ cũng đi thanh toán hóa đơn.
“Ôi anh Sanh, ăn xong sớm như vậy sao?”
Ngay khi nhân viên thu ngân nhìn thấy Lý Sanh đã lập tức tươi cười chào hỏi.
Lý Sanh lắc lắc đồng hồ trong tay và chỉ vào Lý Mai Linh: “Có chuyện này, đây là bạn tốt của tôi, cho cô ấy giảm giá một chút đi!”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ giảm giá 30% cho anh và tặng anh một bộ ấm trà tinh xảo trị giá hơn một trăm một bộ, cửa hàng chúng tôi đang chạy chương trình này!”
Nhân viên thu ngân luôn miệng cười nói với Lý Sanh.
“Ôi, đi theo anh Sanh thật xứng đáng, rất có mặt mũi!”
Một chàng trai bắt đầu khoe khoang xu nịnh.
Phía Lý Mai Linh cũng đã hoàn tất việc thanh toán.
Lý Sanh không rời đi, anh ta nhìn Trần Nam đang đợi phía sau để thanh toán hóa đơn.
“Anh Sanh, anh ấy cũng là bạn của anh sao?”
Thu ngân có thể nhận ra bọn họ quen biết nhau, cho nên nếu thật sự quen biết nhau thì đương nhiên phải quan tâm.
Lý Sanh giả vờ như không nghe thấy và nhìn đồng hồ.
Nhân viên thu ngân cũng hiểu ngay.
“Xin chào ngài, hóa đơn của ngài tổng cộng hết 5.911, ngài muốn thanh toán thẻ hay tiền mặt?”
Nhân viên thu ngân thờ ơ trả lời.
“Có thể bỏ bớt số lẻ mười một kia không?” Trần Nam cười nói, Lý Sanh giả vờ như không quen biết ăn, hơn nữa cũng chỉ là ăn cơm thôi, cũng không quá nghiêm trọng.
“Xin lỗi ngài, giá trong cửa hàng của chúng tôi là cố định, không chỉ mười một đồng mà một đồng cũng không được bớt!”.
Nhân viên thu ngân vừa chống tay lên má vừa nói.
Lúc nãy ở quầy cô ta đã nhìn thấy rõ ràng, chính Lý Sanh đã cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ để người này chọn gói giá cao như vậy, mà nhìn vẻ ngoài người đàn ông đã thấy là một người nghèo đáng thương, cho nên không thể tránh khỏi việc cô ta thầm khinh thường trong lòng.
“Này! Tại sao lại giảm giá bữa ăn còn 70% cho họ mà không cho chúng tôi giảm một đồng?”
Tần Ngọc thực sự tức giận khi thấy tất cả bọn họ đều đang bắt nạt Trần Nam.
“Bỏ đi Tần Ngọc, thanh toán xong chúng ta về nhà!” Trần Nam lắc đầu.
“Hừ, có thể tặng chúng tôi một đồ ăn không? Dù sao chúng tôi cũng đã tiêu gần sáu ngàn!”
Tần Ngọc lạnh lùng nói.
"Thực sự không thể, tôi rất tiếc, cửa hàng chúng tôi có quy định mỗi ngày chỉ tặng năm mươi bộ, bộ vừa rồi là bộ thứ năm mươi mà đã đưa cho anh Lý Sanh rồi. Hay là ngày mai mọi người lại đến ăn, tôi sẽ giữ hộ cho!”.
Nhân viên thu ngân cười nhẹ.
Quả thực, kết thân với những khách hàng chỉ đến một lần như vậy không bằng kết thân với một người có điều kiện như Lý Sanh.
Hơn nữa, em gái của cô ta đang học trường y, cô ta không ngốc, sau này em gái cô ta không phải xin việc sao?
“Ông chủ! Thanh toán cho tôi!”
Đúng lúc này một giọng nói có vẻ cộc cằn vang lên.
Người kia bước thẳng đến quầy và đập bàn.
Cậu ta là một thanh niên trẻ tuổi.
Nhìn thấy người thanh niên này, sắc mặt nhân viên thu ngân và thậm chí là cả nhóm người Lý Sanh đều thay đổi…