Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 189: Đội ngũ điều trị mạnh nhất

“Cậu Trần, thuộc hạ đang ở căn cứ, cậu có chỉ thị gì?”

Bây giờ Thiên Long, Địa hộ là vệ sĩ bên người Trần Nam, việc họ đi theo anh 24/24 giờ hoàn toàn không cần thiết, cho nên Trần Nam để hai người họ phụ trách ứng phó căn cứ khẩn cấp.

“Đội điều trị của căn cứ có thể điều trị một số bệnh nan y không?” Trần Nam hỏi.

“Đương nhiên có thể, trong đội ngũ điều trị, bao gồm các bậc thầy của Trung y và Tây y. Nếu để họ ra tay, chín trên mười bệnh sẽ được trị khỏi! Cậu Trần, cậu có gì dặn dò sao?”

“Trong Bệnh viện Nhân dân Tỉnh, có một bệnh nhân, con gái tên là Tần Ngọc, đang theo học tại Đại học Kim Lăng. Các anh giúp tôi điều tra một chút, nếu như có thể, hãy cử đội ngũ điều trị của căn cứ chúng ta đến đây!

“Cậu Trần, tôi  đã rõ!”

Cúp điện thoại, Trần Nam thầm nghĩ, tất cả những gì mình có thể giúp cũng chỉ có những thứ này.

Cũng không có ý để Tần Ngọc cảm kích mình cái gì, hơn nữa, Trần Nam cũng không tiện để lộ thân phận của mình.

Quay người trở lại ký túc xá để học.

Đồng thời, trong phòng bệnh cao cấp bệnh viện tỉnh.

“Viện trưởng, các ông nhất định phải nghĩ cách cứu bà nhà tôi, dù có tốn bao nhiêu tiền, nhà họ Tần chúng tôi cũng bằng lòng!”

Một người đàn ông trung niên đang van xin viện trưởng bệnh viện tỉnh, sắc mặt tái mét.

Và bên cạnh người đàn ông trung niên, còn có một cô gái khí chất xinh đẹp đang đứng.

Nước mắt trong khóe mắt lăn xuống.

Chính là Tần Ngọc, người đàn ông trung niên  kia tất nhiên là ba của Tần Ngọc – Tần Thái Việt.

“Ông Tần, chúng tôi đã liên hệ với các bác sĩ nổi tiếng trong nước để hội chẩn. Haiz, nói thật, triệu chứng của bà Tần chưa từng xuất hiện trong lịch sử y học, mà hiện giờ cũng chưa được chẩn đoán chính xác. Nhưng ông yên tâm, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Viện trưởng chỉ có thể hổ thẹn nói.

Tần Thái Việt bất lực lui về phía sau mấy bước, được Tần Ngọc đỡ mới ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát.

“Ba, có cần liên lạc với bên Yến Kinh không, bên đó, con nghĩ chắc chắn có cách!”

Tần Ngọc thấy ba như vậy, cũng thực sự vô cùng đau lòng.

Không khỏi hỏi thăm dò.

Tần Thái Việt bất lực lắc đầu: “Không được, dù sao thì chúng ta và ông bà con đã đoạn tuyệt quan hệ, bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ nào với gia tộc, có lý do gì cầu xin bọn họ chứ! Lẽ nào… đây là số mệnh của mẹ con? Bà ấy đi theo ba, gần như lúc nào cũng chịu khổ!”

Tần Thái Việt thực sự yêu mẹ của Tần Ngọc, người đàn ông lúc này cũng rơi nước mắt.

Tần Ngọc cũng đau lòng rơi nước mắt.

“Chú Tần, Tiểu Ngọc, bọn cháu đến thăm dì!”

Lúc này, mấy bóng người bước vào.

Chính là bạn cùng ký túc của Tần Ngọc, còn có một bạn nam tên Lý Vinh.

Đều cầm không ít đồ.

Triệu Đồng Linh trở về ký túc xá lấy ví tiền, sau đó cùng bạn cùng phòng bắt xe tới đây.

“Bạn học của Tiểu Ngọc, thực sự cảm ơn các cháu!”

Tần Thái Việt vẫn cố gượng cười.

“Cảm ơn các bạn đã đến thăm mẹ tớ!”

Tần Ngọc cũng có chút cảm động.

“Tiểu Ngọc, đừng nói cảm ơn, triệu chứng của dì bây giờ vẫn chưa chẩn đoán ra sao?” Triệu Đồng Linh lo lắng hỏi.

“Chứa, sáng nay viện trưởng đã gọi một số chuyên gia trong cả nước đến để tiến hành một cuộc hội chẩn chuyên môn, nhưng vẫn không được!”

Tần Ngọc lắc đầu khóc.

“Bằng không thì thế này, hiện giờ ba tôi đang ở nước ngoài, hơn nữa ba tôi cũng quen không ít bác sĩ nổi tiếng trong giới điều trị ở trong nước, để ba tới mời một số bác sĩ đến xem, được không?”

Lúc này Lý Vinh mới nói chuyện.

Tần Thái Việt và Tần Ngọc lông mày khẽ nhảy lên.

Tần Thái Việt nói cảm ơn: “Vậy Lý Vinh, nếu như có thể như vậy thì thực vô cùng cảm ơn cháu!”

“Không có gì đâu chú, cháu và Tiểu Ngọc là bạn tốt mà!”

Lý Vinh cũng mỉm cười.

Ngay lập tức, nhanh chóng gọi điện thoại cho ba ở nước ngoài.

Thực sự khi vừa nghe thấy viện trưởng gọi một số chuyên gia ở khắp nơi trên cả nước đến, trong lòng Lý Vinh cảm thấy khó chịu.

Mối quan hệ của ba cậu không lớn hơn Tần Thái Việt bao nhiêu.

Có thể gọi bác sĩ gì chứ.

Nhưng bất kể như thế nào, giống như vừa rồi, bản thân chủ động giúp đỡ cũng không thiệt thòi gì.

Mà ba của Lý Vinh ở bên kia vừa nghe thấy cũng đã đồng ý.

Đứa con trai này đã nuông chiều từ bé đến lớn.

Lập tức liên hệ với một số bạn bè trong giới điều trị ở nước ngoài, còn có một số bác sĩ Trung y quen biết ở trong nước.

Lý Vinh vui vẻ quay lại.

“Chú Tần, ba chá đã sắp xếp rồi, có lẽ ngày mai, bọn họ sẽ đến!” Lý Vinh nói.

“Được được được, Lý Vinh, lần này cho dù tốn bao nhiêu tiền cứ tính cho nhà họ Tần chú, nhà họ Tần của chú nợ cháu một ân tình lớn, Tiểu Ngọc, còn không mau cảm ơn Lý Vinh!” Tần Thái Việt vội vàng nói.

“Lý Vinh, cảm ơn cậu!” Tần Ngọc nhẹ nhàng nói một câu.

Lý Vinh gật đầu: “Tuyệt đối đừng khách khí, haha!”

Nước ngoài.

“Alo, là tôi đây, tôi là ông Lý, xin hỏi chuyên gia Durand của Bệnh viện Thánh mẫu có đây không? Ngày mai ông ấy… ừm, không có thời gian hả, làm phiền ông rồi, thật ngại quá!”

Lý Khánh Toàn như bị sập cửa vào mặt, rất khó chịu.

Nhưng bây giờ con trai rõ ràng đã nhận lời người ta, việc không thành thì bản thân cũng không còn mặt mũi.

Liên tục liên lạc với một số chuyên gia khác ở nước ngoài.

Có thời gian thì có thời gian, nhưng việc cứu người phải di chuyển trong một hai ngày này, người ta đều từ chối.

Ông ta cũng không phải ông chủ lớn gì, ai lại vì ông ta mà vội vội vàng vàng bay đến Hoa Hạ chứ.

Thế nào cũng phải mất thời gian một tuần để chuẩn bị.

Nước ngoài xem ra không được, chỉ có thể trông chờ trong nước.

Nhưng liên lạc với vài Trung y cũ lại nói để bọn họ vội vội vàng vàng đi, bọn họ không làm được.

Nhanh nhất cũng phải ba ngày sau.

Lý Khánh Toàn nghĩ trong lòn, ba ngày sau thì ba ngày sau vậy.

Định gọi điện thoại thông báo với con trai một tiếng, kết quả bên phía Lý Vinh đang nghe điện thoại.

Chuyện này cứ như vậy đi, Lý Khánh Toàn bèn nghỉ ngơi.

Chẳng mấy chốc, đã là sáng hôm sau.

Cuộc hội chẩn chuyên môn lần thứ hai đã kết thúc, bao gồm cả viện trường và các chuyên gia khác, tất cả đều rơi vào bế tắc.

Tần Thái Việt lo lắng đến nỗi cả đầu đều toát mồ hôi.

Lúc này, thấy hai vị bác sĩ vội vội vàng vàng chạy đến, vẻ mặt phấn khích.

“Viện trưởng , có tin tốt! Tin tốt!”

Bác sĩ kích động hét lên.

Viện trưởng cau mày trừng mắt nhìn hai bác sĩ, ra hiệu ông Tần vẫn còn ở đây.

Mà lúc này Tần Thái Việt lông mày cũng nhảy dựng lên.

“Viện trưởng, là đem một tin tốt đến cho ông Tần, bên ngoài có một đoàn chuyên gia đến, nói muốn đến xem bệnh cho bà Tần, bọn họ khoảng mười mấy người đến, có bác sĩ trong nước, cũng có bác sĩ nước ngoài!”

“Hơn nữa viện trưởng, trong đó có mấy vị có lai lịch lớn mười mấy năm trước, chẳng hạn như ông Edie - bác sĩ đến từ nước M từng đoạt giải thưởng học lớn, còn có ông Triệu Minh – bậc thầy Trung y nổi tiếng trong nước chúng ta, bọn họ … đều tới!”

“Cái gì?”

Trưởng khoa và các chuyên gia khác đều nhìn nhau.

Tần Thái Việt và Tần Ngọc đều cô cùng mừng rỡ.

Triệu Đồng Linh và Lý Vinh, mấy người bọn họ tất nhiên cũng đều ở đây.

Lúc này, mấy người bạn ký túc xá Triệu Đồng Linh đều kinh ngạc nhìn sang Lý Vinh đang có chút ngây ngốc, không cần nói có bao nhiêu sùng bái.

Vốn dĩ, mọi người đều không tin Lý Vinh thực sự có thể gọi Trung y, Tây y cái gì tới, bởi vì thực lực nhà họ, nói thật Triệu Đồng Linh đều biết rõ.

Không tính là tệ, cũng tuyệt đối không thể coi là mạnh.

Thậm chí nói ra còn không sánh được với nhà họ Tần.

Chú Tần Thái Việt còn bó tay bất lực,  thì cậu ta có thể có cách gì được!

Nhưng không ngờ, trời ơi, thực sự được cậu ta gọi đến sao?

Mà Lý Vinh thì sao? Đang ngây người.

Đây là tình huống gì vậy?