Trần Nam sau khi đến lớp học.
Một lần nữa thêm wechat của Tô Quân Dao.
Còn nói thêm một câu: "Tớ có một điều quan trọng muốn nói với cậu!”
Đương nhiên, lời này là Dương Phong dạy.
Tô Quân Dao tức giận, Trần Nam biết có thể là bởi vì mình, lập tức muốn nói rõ ràng với Tô Quân Dao.
Mà những lời này ngược lại cũng thật hữu dụng.
Rất nhanh, Tô Quân Dao đã thông qua.
“Chuyện gì, mau nói đi!”
"Buổi trưa có rảnh không, có một bộ phim vừa ra mắt, đặc biệt hay, tớ muốn đi xem! Muốn tìm một người đi cùng!”
Lời này là Mã Hâm Đình dạy.
Tóm lại hiện tại, bên cạnh chỗ ngồi của Trần Nam, ngồi không ít bạn tốt, đều đang bày mưu tính kế cho Trần Nam.
“Ha ha, vậy cậu đi tìm cô gái mà cậu cảm thấy khá tốt đi xem đi, tìm tớ làm gì?”
Tô Quân Dao lạnh nhạt nói.
“Tớ muốn tìm một cô gái, mà trong lòng tớ cô ấy là đẹp nhất, hào phóng nhất, hơn nữa dễ tức giận nhất đi cùng tớ, tớ nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có cậu tương đối thích hợp, bằng không, cậu giới thiệu cho tớ một nữ sinh như cô ấy đi?”
“Biến, không có!”
“Vậy thì chỉ có cậu!”
"Sao cậu lại biết nói chuyện như vậy? Không giống cậu!”
Tô Quân Dao lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Nói thật, từ khi cùng Trần Nam nói chuyện phiếm tới nay, toàn bộ cộng lại, làm cho Tô Quân Dao vui vẻ chính là hai câu này.
"Có đi được không? Vé tớ mua cho cậu rồi, nếu cậu muốn từ chối cũng được, phải giới thiệu cho tớ một em gái giống hệt bạn, tớ mới đồng ý!”
“Ha, nể tình cậu có thành ý như vậy, tớ sẽ đi, có điều tớ có một điều kiện, đó chính là cậu nhất định phải mời tớ ăn cơm, tớ cũng không thể đi vô ích!”
“Không thành vấn đề!”
Cứ như vậy là quyết định rồi!
Dương Phong và Mã Hâm Đình đều làm động tác tay ra hiệu thắng lợi.
Chỉ có Trần Nam cười khổ gãi gãi đầu.
Thì ra cùng nữ sinh nhỏ nói chuyện phiếm, còn có nhiều chú ý như vậy sao?
Trần Nam trước kia, cũng không hiểu những thứ này, cùng nữ sinh nói chuyện phiếm, chính là người ta hỏi một câu, anh trả lời một câu.
Bởi vì Dương Bích Vân từng nói qua, cô ta chính là nhìn trúng cái an phận thành thật của Trần Nam.
Làm cho Trần Nam và Dương Bích Vân ở bên nhau đều rất hòa hợp.
Nhưng bây giờ hãy xem.
Cùng một câu, một mục đích, thêm với một số từ khác, có hiệu quả khác hẳn!
Đây cũng là môn học đi, Trần Nam trong lòng bất đắc dĩ thầm nghĩ.
Bộ phim bắt đầu lúc mười một giờ.
Trần Nam lên kế hoạch hơn mười giờ thì cùng Tô Quân Dao đi qua trước.
Sau giờ học, vừa bước ra khỏi lớp học.
Điện thoại di động của Trần Nam bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy số điện thoại, làm cho Trần Nam có chút lay động.
Là Tô Tường Đan gọi tới.
Hai người đã sớm để lại số điện thoại cho nhau, Trần Nam nói cho Tô Tường Đan biết, mặc kệ phát sinh chuyện gì, trước tiên có thể gọi điện thoại cho anh.
Ngay lập tức, trực tiếp kết nối.
Giọng nói Tô Tường Đan Có phần gấp gáp
“Trần Nam, cậu đang ở đâu?”
"Trường học! Sao vậy?”
"Là Tiểu Dĩnh, vừa rồi Tiểu Dĩnh đột nhiên ngất xỉu trên mặt đất, tôi ôm em ấy đến bệnh viện. Nhưng tôi không có tiền, bệnh viện không cho khám bệnh!”
"Cái gì! Bây giờ chị đang ở cổng bệnh viện à? Được rồi, em sẽ đến ngay.”
Vừa nghe nói Tiểu Dĩnh hôn mê, hơn nữa bộ dáng rất nghiêm trọng.
Trần Nam cũng có chút hoảng hốt.
Một tuần trước ở chung, đều rất hòa hợp.
Vì thế lập tức lo lắng cho an nguy của Tiểu Dĩnh, Trần Nam trực tiếp chạy xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.
Đến cửa bệnh viện, Trần Nam đã nhìn thấy Tô Tường Đan sốt ruột ở cửa bệnh viện, ba người đang đợi.
Dừng xe phía lề đường.
Trần Nam trực tiếp chạy tới.
“Thế nào rồi?”
Trần Nam nhìn Tiểu Dĩnh sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.
“Tiểu Dĩnh trước kia em ấy có loại triệu chứng này, có điều lần này đặc biệt nghiêm trọng!”
Tô Tường Đan đều khóc nấc lên.
Hai đứa trẻ cũng lắc lắc cánh tay Trần Nam: "Anh Trần Nam, anh cứu em ấy đi!”
“Anh biết rồi, đi vào để cho bác sĩ xem thử!”
Nhận lấy Tiểu Dĩnh từ trong lòng Tô Tường Đan, Trần Nam lập tức muốn chạy về phía đại sảnh cấp cứu của bệnh viện.
"Dừng lại cho tôi! Tôi nói không nổi mấy người các cậu đúng không, đều nói rồi, không có tiền không thể đi khám bệnh, nhanh chóng nghĩ biện pháp kiếm tiền đi, đừng ở chỗ này kiếm chuyện!”
Hai nhân viên bảo vệ vây quanh, ngăn cản Trần Nam.
“Tôi có tiền, trước tiên để cho đưa bé khám bệnh đã!”
Trần Nam vội vàng nói.
“Ôi, chàng trai, không phải chúng tôi không giúp cậu, nếu cứ để cậu đi vào như thế, lại không thu được tiền, hai người chúng tôi cũng phải cuốn gói đuổi người, như vậy đi, các cậu mau kiếm tiền!”
Tuổi tác của hai bảo vệ cũng không nhỏ, có thể là nhìn Tô Tường Đan các cô thật sự khó khăn, lời nói ra, cũng không còn kịch liệt như vừa rồi.
Hiển nhiên Tô Tường Đan đã bị đuổi ra một lần.
"Tôi nói này, lão Lưu lão Lý, chuyện gì xảy ra vậy? Trước cửa bệnh viện chúng ta, để mấy người đứng như muốn xin cơm này làm gì? Hả? Đây không phải là mấy người vừa rồi không có tiền đăng ký, bị tôi đuổi ra sao? Sao vẫn còn đứng lỳ ở đây?”
“A, là bác sĩ Tần sao, thật ngại quá, tôi sẽ bảo bọn họ rời đi!”
“Mau lên, đây là hình tượng gì, đi thôi, Mỹ Mỹ, Tiểu Lệ, chúng ta đi ăn cơm, hôm nay dẫn các cô ăn ngon, hê hê!”
Bác sĩ Tần này động tay động chân lôi kéo hai cô gái xinh đẹp.
Mà hai cô gái kia, cũng đều khinh bỉ nhìn bọn người Trần Nam:
“Ha ha, vẫn rất cố chấp, mau đi kiếm tiền đi!”
"Cô nhìn từng người trong bọn họ, có thể khám bệnh nổi sao? Aiyo!”
Hai cô gái xinh đẹp cô một câu tôi một câu châm chọc.
Hiển nhiên vừa nhìn cách ăn mặc, bọn họ đều khinh thường đám người Trần Nam và Tô Tường Đan.
“Bác sĩ Tần, cầu xin ngài, trước tiên để Tiểu Dĩnh khám bệnh đi, cầu xin ngài!”
Tô Tường Đan gấp gáp, đều đã muốn quỳ xuống trước vị bác sĩ Tần này.
“Tôi có tiền, anh đi khám bệnh trước, khám xong, tiền thuốc men sẽ không thiếu anh!” Trần Nam lạnh mặt nói.
“Hắc hắc hắc, cậu ta còn có tiền cơ đấy”
“Hahaha, chuyện cười lớn nha!”
"Thằng nhóc thối, cậu coi tôi là trò cười sao? Cậu có chỗ nào giống người có tiền? Ha ha, muốn lăn qua đây, không có cửa, mau biến cho tôi!”
Trần Nam nhìn về phía Tô Tường Đan: “Chị trước cứ đợi em nửa phút, lập tức có thể đi vào!”
Nói xong, Trần Nam trừng mắt nhìn bác sĩ Tần cùng hai cô gái xinh đẹp kia một cái, lập tức chạy đến ven đường, ngồi vào trong xe, một cước chân ga đã băng tới.
“Mẹ nó!”
“Trời ơi!”
"Cái gì… cái gì thế?”
Cả ba người đều kinh hãi.
Đặc biệt là bác sĩ Tần, khuôn mặt sắp xanh cả lên.
Lamborghini Reventon, một chiếc xe sang trọng một nghìn tám trăm vạn!
Cảm tình của người ta, là một đại thần hào phóng!
Hai cô gái đều kinh ngạc che miệng lại.
Chiếc xe sang trọng này mang lại cho các cô lực tác động thị giác thật sự là quá lớn!
“Bây giờ có thể đi vào được chưa?”
Hạ kính ở cửa sổ xe, Trần Nam thản nhiên hỏi.
“Có thể có thể, đương nhiên có thể, tôi lập tức sắp xếp tổ chẩn đoán, tôi cũng không ăn cơm, nhất định nhanh chóng!”
Bác sĩ Tần bối rối nói.
Trần Nam lạnh lùng cười.
Có vài người chính là như vậy, bạn cố gắng cầu xin người ta, ngược lại một chút cơ hội không có, tùy tiện đánh mặt, người đó mới giống như con cháu.
Dĩnh Nhi trực tiếp vào phòng cấp cứu.
Kết quả chẩn đoán cũng rất nhanh đã có, nói là Dĩnh nhi thiếu máu, loại tương đối nghiêm trọng.
Tuy nhiên, trị liệu trong vòng một năm là hồi phục, phía bệnh viện tỏ ra rất tự tin.
Lúc này mới làm cho Trần Nam cùng Tô Tường Đan hoàn toàn yên tâm.
“Cậu Trần, sau này ngài nhất định phải chú ý em gái Tiểu Dĩnh, chăm sóc trông chừng em ấy nhiều hơn, để cho em ấy ăn nhiều hoa quả!”
Lúc này, hai cô gái xinh đẹp làm y tá đều vây quanh Trần Nam.
Thân mật dặn dò Trần Nam cái này cái kia.
Trần Nam chỉ cười gắng gật đầu.
Đợi đến khi Tiểu Dĩnh vào phòng bệnh, Trần Nam mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Chị Tường Đan, chị mau trở về làm việc đi, bằng không hiểu trưởng mầm non chỗ chị lại phải nói chị!”
Hai đứa trẻ lắc đầu nói.
“A, em không sao, em phải chăm sóc Tiểu Dĩnh!”
“Để chúng em chăm sóc là được rồi, anh Trần Nam cũng ở đây ạ!”
“Mấy cậu là con trai làm sao có thể chăm sóc tỉ mỉ đây, hơn nữa Tiểu Dĩnh muốn đi vệ sinh thì làm sao bây giờ?”
Tô Tường Đan cũng rất khó xử, chị ấy chính xác phải đi làm, còn phải nuôi ba anh em nữa.
Nhưng mà, Tiểu Dĩnh vẫn là quan trọng nhất.
“Nếu cậu bận, cứ đi làm đi, tôi để cho một người bạn của tôi tới chăm sóc Tiểu Dĩnh là được!”
Tìm hai y tá?
Nói thật, Trần Nam cũng không yên tâm.
Tự mình ở lại chăm sóc, cũng thật sự là không tiện.
Cho nên Trần Nam vừa lúc nghĩ đến một cô gái, để cho cô ta tới là không thể thích hợp hơn.
Lập tức, Trần Nam liền gọi điện thoại cho Trịnh Nhật Kim.
Mẹ kiếp!
Ai ngờ vừa lấy điện thoại di động ra xem, Tô Quân Dao đã gọi cho mình ba mươi cuộc gọi nhỡ, chứ đừng nói đến tin nhắn wechat.
Là như này, bởi vì buổi sáng đi học, Trần Nam theo thói quen bật chế độ im lặng, lúc ra khỏi lớp học, bởi vì sốt ruột, cho nên không tắt im lặng, vẫn bận rộn đến bây giờ.
Nhìn lại thời gian hiện tại, đã khá muộn rồi.
Nói cách khác, ít nhất mình đã để Tô Quân Dao leo cây hơn hai tiếng đồng hồ…