Hứa Thành vẫn rất có sức ảnh hưởng.
Kêu đến tận một hai chục người.
Điều này khiến bốn tên kia khϊếp sợ.
Một câu cũng không nói.
“Bốp!”
Lâm Tú Ảnh đi lên, giơ tay cho bốn người bọn họ mấy cái tát.
Bốn người giận dữ không dám nói gì.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Các anh dám đánh tôi này! Hôm nay tôi sẽ để cho các anh biết sự lợi hại của bà đây!”
“Mày dám đánh tao? Nếu hôm nay bọn mày dám đánh tao, bọn mày chờ đó cho tao!”
Người đẫn đầu, cũng là người đàn ông gạ gẫm Lâm Tú Ảnh và Triệu Quỳnh Dao, vừa nói vừa lấy tay che mặt lại.
Hắn ta sợ hãi nhưng cũng rất tức giận.
Hắn ta rất hiếm khi tán gái thất bại, thật không ngờ, lại bị một người vô cùng xinh đẹp cho ăn tát, sau đó lại bị con hàng xinh đẹp này đánh.
Những lời sỉ nhục như vậy, cả đời này hắn ta chưa từng nghe thấy!
“Chết tiệt, còn mạnh miệng à! Đánh cho tôi!”
Hứa Thành lúc này tràn đầy sự đắc ý, vừa giơ tay, cả đám vây quanh bốn người xông lên
Đánh đập một trận.
Hứa Vãn Đông cũng gia nhập, đá người đàn ông kìa vài cái.
Bốn kẻ bị đánh đập ôm đầu chạy trối chết, cuối cùng là ông chủ ra mặt, để cho bốn người đi.
Còn đánh nữa là tạo ra án mạng đấy!
“Wao, anh Thành thật lợi hại!”
“Thật không ngờ, lúc đầu chỉ cảm thấy anh Thành ôn hòa và trưởng thành, thật không ngờ còn có cả mặt này nữa!”
“Oai phong, đẹp trai quá!”
Đám con gái bỗng chốc trở thành fan.
Cái kiểu ngang ngược đó, càng ngang ngược càng có thể cho các bạn cô gái xinh đẹp có được cảm giác an toàn.
Bây giờ thì tâm trạng của bọn họ chính là như vậy.
“Anh Thành, chuyện hôm nay, rất cảm ơn anh!”
Trong lòng Triệu Quỳnh Dao bây giờ thật sự khá thoải mái, cảm giác chán nản trước đây dường như đã bị xóa sạch.
Nói thật thì, cô ta rất thích cái kiểu nghiêm túc, thành thục, trưởng thành này, trước đây vẫn luôn cảm thấy như thế.
Bây giờ thì, cô ta lại cho rằng những người ngang ngược và càn rỡ thì tốt hơn, bởi vì chỉ có loại người như vậy mới có thể đem lại cảm giác an toàn.
Mà loại người như Trần Nam thì sao chứ?
Ôi mẹ ơi, sao lại nghĩ đến anh được, nói đơn giản thì chính là phế vật!
“Không có gì đâu Quỳnh Dao, kết bạn trên Wechat với anh nhé, có chuyện gì sẽ liên lạc thường xuyên nhé!”
Hứa Thành cười, anh ta nhìn về phía Triệu Quỳnh Dao, từ ban nãy đã cảm thấy người người con gái này thật sự rất xinh đẹp.
Đến bây giờ nhìn lại thì càng nhìn càng đẹp.
Trên thực tế, người xinh đẹp giống như Triệu Quỳnh Dao, người đàn ông bình thường chỉ cần nhìn thôi là đã có chút động lòng.
“Được rồi, không sao cả, chúng ta trở về tiếp tục bữa tiệc thôi!” Hứa Thành cười lớn.
“Hả? Vẫn còn muốn ở lại sao, anh Thành, chúng ta nên đi thôi?”
“Đúng rồi, lỡ đâu người đó quay lại báo thù thì phải làm sao?”
Có một vài cô gái lo lắng.
“Hừ, các cậu nghĩ anh Thành là ai chứ, cứ coi như quay lại báo thù thì sao?” Lâm Tú Ảnh tự hào nói, vừa nãy còn bị đánh khóc đến mức bay lớp trang điểm.
“Nói đúng đấy, có anh Thành ở đây chúng ta còn sợ gì nữa chứ?”
“Tiếp tục tiếp tục, quay về đón sinh nhật với Từ Lộ Khiết nào!”
Đám con gái đã yên tâm.
“Từ Lộ Khiết này, tôi xin về trước, chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!” Trần Nam có ở lại cũng cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
“Ừm ừm, cảm ơn cậu, Trần Nam, tôi gọi xe cho cậu về nhé!”
Haiz, Từ Lộ Khiết cũng bất lực rồi.
Bởi vì có Dương Phong, nên Từ Lộ Khiết đều rất thân với bạn kí túc xá của Dương Phong, bao gồm cả Trần Nam.
Nhưng mà, xảy ra chuyện này, nếu Trần Nam ở lại sẽ làm khó anh hơn mà thôi.
Trên thực tế, vừa nãy Từ Lộ Khiết cũng là có chút giận Trần Nam khi Trần Nam làm trai bao lừa bọn họ, còn đứng dậy nói Trần Nam.
Bây giờ sự giận dữ của cô ta đã được xóa sạch, còn có chút đồng tình với Trần Nam.
Có lẽ là sống trong sự nghèo nàn quá lâu, con người có tốt thế nào rồi cũng sẽ bị chèn ép đến phát điên!
“Không cần đâu, tôi có thể tự gọi xe về!” Trần Nam cười khổ gật đầu.
“Cút đi, mau cút đi! Nhìn thấy cậu là tôi đã cảm thấy buồn nôn rồi!” Lâm Tú Ảnh không hề khách sáo mà mắng một câu.
Triệu Quỳnh Dao không nói lời nào về việc này, trực tiếp quay người trở về phòng, người khiến cô ta buồn nôn đã đi rồi, tất nhiên cô ta cũng không cần rời đi nữa.
Trần Nam một mình đi dạo trong khuôn viên, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra dạo gần đây.
Khiêm tốn là bản tính của Trần Nam anh, cho dù có tiền đi chăng nữa thì ép Trần Nam ngang ngược càn rỡ, tiêu xài hoang phí giống bọn Bạch Hạo Hiên, Trần Nam nhất định không làm được.
Nhưng quá khiêm tốn thì cũng không tốt.
Giống như đoạn thời gian này, Trần Nam không biết đã phải nhận lấy bao nhiêu ấm ức nữa rồi.
Bản thân anh có phải cũng nên công khai một chút không nhỉ?
Trần Nam thầm cười khổ.
Đúng lúc này, tiếng tin nhắn từ nhóm lớp vang lên
Là tin nhắn thông báo của giảng viên Mạnh Linh Đồng.
“Các bạn sinh viên thân mến, bạn Dương Bích Vân vì xảy ra một vài chuyện đã bỏ học!”
“Cái gì?” Dương Bích Vân bỏ học?”
“Trời ơi, chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
“Có lẽ là vì Lục Dịch Dương, các cậu nghĩ đi, chuyện của Lục Dịch Dương có sự ảnh hưởng lớn như vậy, nếu Dương Bích Vân còn tiếp tục học, nhất định sẽ cảm thấy mất mặt, vì vậy bỏ học là lựa chọn tốt nhất của cậu ấy!”
“Đúng cậy, Dương Bích Vân rất coi trọng thể diện, đầu tiên là cùng tên nghèo nàn…”
“Thu hồi!”
“Đúng vậy, Dương Bích Vân rất coi trọng thể diện, trước đây yêu đương với Trần Nam, sau đó lại tìm đến Lục Dịch Dương, kết quả, Lục Dịch Dương còn không bằng Trần Nam, không có tiền còn vay để giả có tiền, mà bây giờ Trần Nam còn được trúng vé số!”
“Ừm ừm, nếu tôi mà là Dương Bích Vân, cũng không mặt mũi nào để tiếp tục học, haiz!”
Nhóm lớp bùng nổ, liên tục thảo luận.
Dường như đối với kết quả này, vừa trong dự liệu của mọi người, lại vừa ngoài dự liệu.
Trần Nam thì sững sờ cầm điện thoại.
Nhìn thấy tin bỏ học của Dương Bích Vân, Trần Nam có chút đau lòng.
Dù sao hai người cũng cùng nhau hẹn hò ba năm đại học.
Sự tốt đẹp của đoạn thời gian đó dường như sống lại ngay trước mắt.
Thậm chí bây giờ trong lòng Trần Nam có chút tự trách.
Chỉ có bản thân anh biết lý do Dương Bích Vân bỏ học.
Nếu như ngày đó ở biệt thự anh không kí©ɧ ŧɧí©ɧ Dương Bích Vân thì cô ta có thể vẫn sẽ tiếp tục học.
Dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nếu như ngày đó bản thân không nói những lời tuyệt tình kia thì Dương Bích Vân sẽ không thất vọng, chán nản.
Nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng của Dương Bích Vân ngày hôm đó, trong lòng Trần Nam cảm thấy đau khổ vô cùng.
Có phải anh đã sỉ nhục cô quá nghiêm trọng rồi không?
Trần Nam cứ tự trách mãi, thật sự có chút hối hận.
Đặc biệt là Trần Nam bất tri bất giác mà đi, đột nhiên đi đến hồ nước trong khuôn viên.
Đây là nơi lần đầu anh hẹn hò với Dương Bích Vân.
Trần Nam nghèo, cơ bản cũng không thể đến quán cà phê để hẹn hò.
Anh vẫn còn nhớ, bản thân anh ngày đó đến muộn, Dương Bích Vân vẫn ở đó chờ anh đến mười mấy phút.
Dương Bích Vân không trách anh. Hai người cứ như thế tay trong tay, đi dạo một vòng hồ nước, một vòng, rồi lại một vòng.
Có nhiều lúc không phải trò chuyện, mà là hai người cứ trầm mặc im lặng như thế, một câu cũng không nói, có lúc anh nhìn cô ta rồi cô ta nhìn lại anh.
Không giống như tình yêu trên phim ảnh.
Nhưng Trần Nam đã nếm trải được mùi vị của tình yêu.
Trần Nam vẫn nhớ rõ, đợi đến khi tốt nghiệp, hai người sẽ kết hôn, sau đó đến cái hồ này chụp hình cưới!
Nghĩ đến thời gian đó, đẹp biết bao!
Còn bây giờ, sau khi trải qua một số chuyện, Dương Bích Vân đã thay đổi rồi, trên thực tế thì Trần Nam cũng đã thay đổi.
Trần Nam không biết anh đang đau lòng cho Dương Bích Vân của trước đây hay Dương Bích Vân của hiện tại.
Tóm lại, trong lòng rất khó chịu.
Cuối cùng, Trần Nam đã gọi điện cho Dương Bích Vân, muốn khuyên cô ta, kết quả là số máy là số máy trống, số điện thoại đã bị Dương Bích Vân xóa rồi.
QQ hay Wechat cũng không thể liên lạc được.
“Đi thật rồi sao!”
Trần Nam ngồi xuống bên hồ nước, trở nên thất thần.
Mà ngay vào lúc này, điện thoại vang lên cuộc gọi QQ.
Trần Nam lập tức cầm điện thoại lên, là Hàn Mặc Phi, bạn cùng phòng của Dương Bích Vân gọi đến.
“Cậu đang ở đâu?”
Ngữ khí của Hàn Mặc Phi lạnh lùng, đối với Trần Nam, cô ta vẫn luôn như thế.
“Bên hồ nước nhỏ…” Trần Nam nói.
“Ừm ừm, cậu ở đó đợi tôi, trước khi Bích Vân rời đi, có bảo tôi chuyển lời với cậu, bảo tôi nói ngay trước mặt cậu!”