Tôi Mới Là Ân Nhân Cứu Nam Chính

Chương 161:

Khiến con người ta bất giác trở nên ngại ngùng …

Người trước mắt vẫn là người ấy, chỉ là thêm một mối quan hệ mới là người yêu của nhau mà biến thành không giống lúc trước nữa rồi.

Sau vài giây trầm mặc, Thu Thanh Duy không tự nhiên mà hắng giọng vài cái, cúi mặt nhìn tấm thảm màu tím dưới chân, nhẹ nhàng nói hai chữ: “Đúng rồi.”

Trong khi anh đang mỉm cười vui vẻ thì cô đã cố gắng trấn tĩnh lại, thiếu nữ e thẹn gì đó không phù hợp với cô.

Ngẩng đầu, cô liền khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, nhìn anh cười cười gọi: “Bạn trai.”

Ánh mắt Bạc Nguyên Triệt trong phút chốc liền sáng lên, vui mừng như mở cờ trong bụng.

Đời này của anh.

Sống không uổng rồi!

Khuôn mặt treo nụ cười ngốc nghếch, nhìn vào không khỏi khiến con người ta bật cười.

Thu Thanh Duy không nhịn được mà bật cười, nói một câu “đồ ngốc” rồi xuống tầng đi chạy bộ, đến lối vào vừa bỏ giày ra thay thì Bạc Nguyên Triệt đã đuổi theo đến đằng sau.

“Không phải bảo anh đi ngủ thêm một lúc sao? Xuống đây làm cái gì?”

Bạc Nguyên Triệt bất ngờ quỳ xuống trước mặt cô, mặc kệ ánh mắt hoài nghi của cô, rất tự nhiên mà giúp cô buộc dây giày.

Ngón tay thon dài rất nhanh đã thắt xong dây giày thành hình con bướm xinh đẹp, còn chỉnh sửa lại sao cho đẹp mắt nữa.

Sau đó mới trả lời một câu: “Bạn gái chạy bộ buổi sáng anh đương nhiên phải đi chạy cùng rồi.”

Thu Thanh Duy: “…”

Nhanh như thế đã thích ứng được rồi?

Nhìn anh lẽo đẽo theo sau, Thu Thanh Duy cũng không thể đuổi người đi liền dẫn anh chạy bộ cùng.

Buổi sáng tháng 11, mặt trời còn chưa xuất hiện, hai ngọn đèn độc đáo được thắp lên, sân vườn biệt thự mờ mờ ảo ảo.

Lúc trước chỉ có một mình Thu Thanh Duy chạy bộ, sáng nay bên cạnh lại có thêm một người, có một chút gì đó không quen.

Cô chạy một đoạn đường, ánh mắt không tự chủ mà lướt qua khuôn mặt anh.

Cuộc trò chuyện trong tưởng tượng không xuất hiện, anh vẫn như cũ yên lặng chạy bên cạnh cô, tóc mái đung đưa trước trán, trong mắt đều là ánh sáng ấm áp.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, lúc này anh mới ngoảnh đầu nhìn, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, chỉ là kinh ngạc anh vậy mà có thể yên tĩnh như thế này.”

Từ trước đến nay anh không phải là người thích làm ồn, chỉ là đến trước mặt người mà mình thích sẽ không nhịn được mà muốn nói chuyện với cô, ngay cả khi đó chỉ là một câu chuyện không đầu không đuôi cũng được.

Trong làn gió thu mát mẻ anh bật cười thành tiếng, nói: “Anh sợ anh quá ồn sau này em sẽ không cho anh đi chạy cùng nữa.”

“Ồ? Em là một người bạn gái bạo ngược như thế ư?

Bạc Nguyên Triệt gãi gãi vết thương ở môi, nghĩ đến lúc cô ở phòng nghỉ ngơi trong trận đua xe chê anh ấu trĩ, lại nghĩ đến lúc trước cô nói thích những người ngoan ngoãn không ồn ào, định thần lại, rất nghiêm túc trả lời: “Là anh muốn biến thành dáng vẻ mà em thích.”

“Lẽ nào em bây giờ không thích anh?”

Thu Thanh Duy dừng lại, bắt gặp đôi mắt anh mở to ra vì vui sướиɠ, vừa bất lực lại vừa buồn cười.

“Chẳng lẽ anh tưởng rằng em đồng ý yêu đương với anh là vì không ghét anh à?”

Anh thật ra cũng có ý nghĩ như vậy …

Cảm giác Tiểu Duy đồng ý lời tỏ tình là vì bị thành ý của anh đả động, hoặc là có một chút hảo cảm, thấy rằng yêu đương với anh thử xem cũng không tồi.

Vị thế của cô ấy quá cao, cô ấy lại quá kinh diễm.

Khiến người khác trong vô thức đặt vị trí của mình thấp kém và tầm thường.

Thời khắc mà anh tỏ tình anh nghĩ chỉ cần có thể cùng cô yêu đương là tốt rồi, anh sẽ không tham lam, không yêu cầu quá nhiều, cho dù chỉ có một chút yêu thích của cô cũng đủ thỏa mãn anh, lấp đầy chỗ trống trong tim anh rồi.

Bây giờ xem ra, không phải là như thế …?

Nhìn thấy dáng vẻ anh khi bị mình nói trúng tim đen, Thu Thanh Duy vậy mà cười khẩy.

Cô thừa nhận, có rất nhiều lúc cô cực kì thích trêu chọc anh, nhưng nó không có nghĩa là trên phương diện tình cảm cô có thể dùng trạng thái tùy tiện như thế.

Nếu là người cô không thích thì đến một ánh mắt cô cũng không thèm nhìn, càng không có chuyện đồng ý lời tỏ tình.

Anh như thế này là đang xúc phạm ai vậy?

Bị anh chọc đúng chỗ giận, Thu Thanh Duy bỏ tên ngốc anh lại phía sau, tăng tốc chạy lên phía trước.