Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ

Chương 16

Kỳ thật, anh cũng không có tức giận như vậy, chỉ là... Anh muốn nhìn bộ dạng Kỳ Trâm lo nghĩ vì mình, muốn biết cô quan tâm đến mình bao nhiêu, anh cũng biết bộ dạng mình sinh hờn dỗi với cô rất ngây thơ, nhưng anh chỉ muốn biết cô có quan tâm tới anh hay không.

Hết lần này tới lần khác cô chạy trốn không thấy bóng dáng, anh làm thế nào để giữ cô đây?

“ Tống Trọng Hi! Tống Trọng Hi!” Đang lúc anh suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên từ cửa ra vào vang lên âm thanh kêu to tên anh.

“Ừ? Có chuyện gì sao?” Truyền Đạo! Anh đến đây làm gì vậy? Vừa rồi không phải đã nói chuyện xong rồi sao? Tại sao bây giờ lại chạy đến tìm anh?

Trước khi Uông Truyền Đạo nói chuyện, vẫn không quên trêu chọc bạn tốt chút: “Tôi quên nói với cậu! Ánh mắt của cậu thật sự giống với trước kia, tìm một học sinh trường học lừng lẫy nổi danh làm sinh viên trợ giảng. Cậu muốn tôi mệt chết mới cam tâm sao?” Thời gian này, người tiếp thu phàn nàn từ bốn phương tám hướng đều là anh.

“Trường nào chịu dùng học sinh thành tích không tốt làm việc công?” Phương pháp nào là đúng? Muốn ói chút hay không?

Tống Trọng Hi tức giận liếc anh ta, bây giờ là như thế nào? Lúc trước cũng là do anh ta sai khiến anh, hiện tại hối hận có thể quá muộn hay không?

“ Kỳ Trâm là đội trưởng đội bóng rổ nữ, lớp phó lớp học... Thỉnh thoảng còn phải giúp hội học sinh làm ít việc... Nói tóm lại, cô ta là một nhân vật phong vân của trường học. Giờ vừa làm vừa học của cậu đã chiếm đi thời gian của cô ấy rất nhiều.” Không ít học sinh tới kháng nghị với anh, Đồ Tĩnh cũng hi vọng Tống Trọng Hi có thể sắp xếp lại một ít thời gian, bởi vì gần đây sau khi học xong cũng rất ít khi thấy bóng dáng Kỳ Trâm.

“Những điều này, cô ấy không có nói với mình.” Liếc nhìn bạn tốt, giọng điệu Tống Trọng Hi tỏ vẻ đạm mạc. Huống chi hiện tại cô đã biến đi không thấy bóng dáng, không ở phòng làm việc của anh... Truyền Đạo chạy tới kháng nghị chuyện này với anh, cũng không khỏi quá buồn cười đi?

“Cá tính cô ấy còn mạnh hơn đàn ông... Những điều này hẳn là cũng sẽ không nói ra.” Uông Truyền Đạo lưu ý đến biểu lộ quái dị trên mặt trứng thối, nhàn nhạt giải thích thói quen thường ngày của Kỳ Trâm.

“Cô ấy có khí chất nam tử ở chỗ nào? Chỉ quá thẳng thắn thôi.” Tống Trọng Hi nghe được chữ làm cho mình nhíu mày, mở miệng uốn nắn.

“Chuyện này sao...” Nên nói như thế nào?

Cô cũng thẳng thắng đến hơi quá đáng a? Còn có, con gái không phải nên hàm súc, uyển chuyển sao? Cô luôn cực kỳ trực tiếp, lại quá nặng nghĩa khí bạn bè... Uông Truyền Đạo có thể đưa ra nhiều ví dụ, nói rõ anh hiểu Kỳ Trâm, nhưng trong đầu lại sáng ngời cảm giác rất kỳ quái...

Anh hẳn không phải là đến nói chuyện cá tính Kỳ Trâm với Tống Trọng Hi! Bây giờ là như thế nào?

“Như thế nào?” Tống Trọng Hi thả tay xuống bên cạnh, chăm chú nhìn bạn tốt.

“Tôi nói anh hai à, cậu có khỏe không?” Uông Truyền Đạo kéo cái ghế dựa, ngồi vào trước mặt bạn tốt, muốn nói rõ với anh.

“Mình rất khỏe a.” Tống Trọng Hi cầm lấy nước khoáng bên cạnh, uống một ngụm lớn.

“Mới là lạ! Khoẻ cái đầu cậu.” Uông Truyền Đạo và Tống Trọng Hi là bạn cùng phòng ba năm ở đại học, đối với cá tính của anh coi như hiểu rõ.

Người này, thích nhất ở trên mặt luôn giả bộ dạng trấn định...

Mặt ngoài càng bình tĩnh, sóng trong lòng càng mãnh liệt, làm không tốt trong lòng đúng là gió tanh mưa máu, cho nên nói chuyện với anh ta phải rất cẩn thận, ngàn vạn không cần phải giẫm lầm địa lôi.

“Cậu và Kỳ Trâm có quan hệ đặc biệt sao?” Thấy anh không nói lời nào, Uông Truyền Đạo dứt khoát trực tiếp một chút.

Bọn họ là anh em, không có việc gì không thể đàm !

Ngay cả nội quy trường học, anh cũng không đặt ở đáy mắt.

“Thì thế nào?” Tống Trọng Hi không có trực tiếp trả lời, nhưng từ anh nhướng mày và giọng điệu hỏi lại, Uông Truyền Đạo đã biết.

Bọn họ quả nhiên có quan hệ “đặc biệt”! Chỉ là không biết đến giai đoạn nào rồi.

“Thưởng thức của cậu... Quả nhiên rất đặc biệt!” Ho khan nửa ngày, Uông Truyền Đạo chỉ có thể thả ra lời bình này.

“Ừ hừ.” Phải không? cảm ơn, anh cũng biết ánh mắt của mình đặc biệt tốt, về điểm ấy không cần tán thưởng nhiều hơn nữa.

Uông Truyền Đạo suy nghĩ hồi lâu, chỉ dặn dò trước một câu, “Các cậu ở trường học phải cẩn thận.”

“Mình đến dạy thế chỉ có hai tháng... Cậu muốn như thế nào?”

Anh không phải là nhân viên chính thức, anh muốn kết giao với ai sao lại cần ngại đến bất luận kẻ nào?

Quả nhiên, tính tình không sợ trời không sợ đất còn đây! Tính cách thời còn học sinh cho tới bây giờ vẫn chưa thay đổi.