Vai Chính Công Bệnh Hoạn Muốn Luân Hãm Tôi

Quyển 2 - Chương 6-2: Nam chính 3... Kẻ phá đám bất tài…

Nụ hôn của Giang Kỳ An tuyệt đối không nhẹ nhàng... Tưởng Diệp có thể cảm giác được đầu lưỡi của mình bị người đàn ông mυ'ŧ lấy, phát ra âm thanh ục ục da^ʍ mỹ.

Lưỡi của người đàn ông có thể dễ dàng liếʍ cổ họng cậu, và nước mắt sinh lý của Tưởng Diệp không ngừng chảy ra khi cậu bị bắt nạt, nhưng lại không thể đổi được một trìu mến nào của tình yêu Giang Kỳ An.

Khi anh buông ra, Tưởng Diệp cảm thấy miệng mình có thể sưng lên vì nụ hôn.

Cậu không còn sức lực vì bị hôn, nằm sõng soài trên giường như người không xương, đôi mắt đỏ hoe bị đàn ông cao lớn đè xuống.

“Thật sự rất ngon.” Giang Kỳ An trêu chọc, nhưng tay phải lại vô cùng không thành thật thò vào vạt áo ngủ của Tưởng Diệp, vuốt ve vòng eo nóng bỏng của cậu, rồi dần dần di chuyển lên trên.

“Ưʍ...” Tưởng Diệp cảm thấy có chút ngứa ngáy, không tự chủ được run lên, muốn vặn eo trốn, nhưng tay anh đã đến trước ngực —— dùng sức véo.

Cũng giống như đêm qua.

“Hả?!” Tưởng Diệp kinh hãi hét lên một tiếng, ưỡn ẹo như con tôm, nhưng chỉ có thể ở dưới thân đàn ông, không thể đi nơi nào.

Cái véo trả đũa biến thành một cái va chạm đầy tình cờ khêu gợi, Tưởng Diệp chống khuỷu tay vào ghế sô pha, cố gắng duỗi thẳng phần thân trên để nhìn vào nửa người trên của mình nơi vải ở ngực đã bị đẩy lên.

Giống như là bị bắt nạt tàn nhẫn, Tưởng Diệp cắn môi dưới, khóe mắt cùng gò má đỏ bừng, trong mắt còn đọng lại nước mắt, thân thể thỉnh thoảng run rẩy —— Giang Kỳ An thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tại sao anh lại giống như đang dụ dỗ một đứa trẻ gian da^ʍ vậy.”

Quần áo bị vén lên, Giang Kỳ An ra hiệu cho Tưởng Diệp cắn vạt áo của mình, sau đó thò đầu cẩn thận quan sát núʍ ѵú nhỏ.

“Nó màu hồng, còn rất đầy đặn...” Giang Kỳ An vừa nói vừa nhẹ nhàng thở ra, người trước mặt quả nhiên càng run hơn.

Giang Kỳ An ngước mắt nhìn cậu chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên há miệng ngậm lấy đầṳ ѵú Tưởng Diệp.

“A?!”

Miếng vải trong miệng bị nước bọt làm ướt, đầṳ ѵú bị lực hút cực lớn đối xử thô bạo, Tưởng Diệp chỉ có thể ưỡn ngực đưa ngực vào miệng đàn ông, thậm chí còn hoài nghi mình có bị hút hết sữa hay không.

Giang Kỳ An mυ'ŧ, liếʍ rồi cắn, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, cái núʍ ѵú nhỏ đó đã sưng lên, lớn hơn nhiều so với cái còn lại.

Mà Tưởng Diệp cũng nhả miếng vải trong miệng ra, đổ gục xuống ghế sô pha, nước mắt lưng tròng thở hổn hển.

Giống như bị cᏂị©Ꮒ mạnh vậy.

Giang Kỳ An đột nhiên cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình vừa cứng vừa đau.

Anh nhàn nhạt nói: “A Diệp, cởϊ qυầи.”

“Hoặc là, để anh cởi cho em.”

Tưởng Diệp co rúm lại khi nhìn thấy ánh mắt như sói ác của người đàn ông.

“Em... Em sẽ tự mình làm...”

Nếu để vị hôn phu giúp cậu cởϊ qυầи, khả năng sau đó sẽ gặp một trận cưỡиɠ ɧϊếp kinh khủng, cũng không khác gì bị cưỡиɠ ɖâʍ.

Nghĩ về điều đó, Tưởng Diệp bắt đầu từ từ cởϊ qυầи.

Thấy xương mu lộ ra, ánh mắt Giang Kỳ An càng thêm nóng rực, nhưng cửa đột nhiên bị gõ mạnh.

Người tới hình như rất muốn phá cửa, gõ mạnh vài cái rồi đá tung cửa.

Giang Kỳ An nhỏ giọng chửi rủa, bảo Tưởng Diệp mặc quần áo vào rồi anh đi mở cửa.

Giang Kỳ An mở cửa với vẻ mặt tồi tệ, một giây sau anh định đóng sầm cửa lại một cách vô cảm, nhưng đã bị những người bên ngoài ngăn lại.

Tưởng Diệp thò đầu ra nhìn và thấy một người đàn ông.

Quần áo của người đàn ông trông rất thời thượng, dáng người cũng tốt, cao bằng cái giá treo áo, mái tóc xoăn ngắn của hắn ta được che bởi một chiếc mũ lưỡi trai, hắn ta cũng đeo một chiếc tai nghe Bluetooth ở một bên.

Người đàn ông đẹp trai, giống như một chủng tộc hỗn hợp, với các đặc điểm thâm thúy lập thể, không có gì bất ngờ nếu cao gần 1m9.

Lúc này, anh chàng lai đẹp trai này đang dựa vào cửa, mặt đầy tức giận nhìn Giang Kỳ An.

“Làm sao? Không hoan nghênh tôi đến nhà cậu ngồi một chút sao? Hay là có món đồ gì được giấu bên trong mà cậu mà không muốn tôi nhìn thấy?”

Giang Kỳ An chế nhạo và nói: “Tại sao tôi cảm giác như thầy muốn phá nhà của tôi vậy? Đột nhập vào nhà riêng là vi phạm pháp luật.”

“Tưởng Diệp đâu?”

“Cái gì?” Giang Kỳ An nhướng mày.

“Cậu nhốt em ấy ở đây phải không? Là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, tôi có quyền đảm bảo an toàn cho học sinh của mình.”

“Là em ấy nói cho thầy?” Giang Kỳ An đột nhiên mỉm cười.

Tưởng Diệp, người đang nhìn trộm, có chút bối rối, thứ nhất, cậu thực sự không ngờ rằng thầy giáo này ... lại là loại người này, thứ hai, cậu vừa rồi bị vị hôn phu của mình liếc nhìn với một nụ cười, và sâu trong ánh mắt kia chứa đựng ý tứ chẳng có ý tốt gì.

“Cái gì?” Thầy giáo đẹp trai tựa hồ không hiểu Giang Kỳ An tại sao lại cười, nhưng giây tiếp theo, cửa bị đóng sầm lại, suýt chút nữa đập vào đầu hắn ta.

“Mẹ kiếp! Cậu mở cửa! Cậu có bản lĩnh nhốt học sinh của tôi, thì cậu phải giám mở cửa! Thằng khốn! Cậu có bản lĩnh thì đánh với tôi một trận!!"

Tuy nhiên, lời chửi rủa đã bị chặn bởi cánh cửa.

Ngôi nhà chìm trong im lặng.

Giang Kỳ An chậm rãi quay đầu lại và nhìn Tưởng Diệp với nụ cười nửa miệng.

“Ây nha—— Anh đã nghĩ em sẽ là một cậu bé ngoan.”

Cảm thấy bị áp bức, Tưởng Diệp có chút hụt hơi, cậu vô thức cảm thấy nguy hiểm, định chạy, nhưng người đàn ông đã túm lấy tóc cậu.

Giang Kỳ An dí sát vào mặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Không phải nên trừng phạt vị hôn thê nhỏ không ngoan sao?”

Tưởng Diệp cảm thấy như mình bị vướng vào một con rắn, ngột ngạt và đáng sợ.

Cậu cảm thấy tinh thần của Giang Kỳ An có vẻ hơi bất thường.

Tưởng Diệp bị túm tóc kéo xuống đất, cả người ngã nhào xuống đất theo nhiều cách, đầu va vào bàn cà phê một tiếng lớn, sắc mặt tái nhợt vì đau.

Oh SHIT…

Nam chính 3...

Kẻ phá đám bất tài…