Editor: QR - diendanlequydon
Đêm đã khuya, Hải Bối Nhi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại nhưng không ngủ được.
Cô thật sự quá hưng phấn nhưng lại không biết bản thân hưng phấn chuyện gì.
Chỉ là không thể hiểu được như vậy rồi lại đặc biệt vui mừng khiến cô thật sự trợn tròn mắt ngủ không được.
Hiện tại cô rất muốn gặp được Mộ Lâm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Mộ Lâm gần như bị ánh mắt nghiêm túc của ba Hải “Ép buộc” đến phòng cho khách, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên từ khi bọn họ ở bên nhau lâu như vậy phải tách ra ngủ.
Thật sự đúng là không quen.
Vì vậy cô trộm xuống giường, định đi phòng cho khách nhìn Mộ Lâm một cái rồi lập tức rời đi.
Đương nhiên cô còn xuống lầu lấy cho mình một chén nước.
Bị phát hiện còn có lý do không phải sao?
Lén lút lẻn vào phòng cho khách, dưới ánh trăng Mộ Lâm quy quy củ củ ngủ ở trên giường.
Mới gặp cô đã cảm thấy Mộ Lâm quá quy củ, quá cứng nhắc, nghiêm túc giống như lão phu tử thời cổ đại.
Cô còn nhớ rõ khi cô có hành vi phóng đãng trên người anh, anh tới tới lui lui chỉ biết nói lời không đau không ngứa:
“Em, người phụ nữ này.”
Sau khi quen thuộc mới phát hiện ngay cả ngủ, Mộ Lâm cũng quy quy củ củ như vậy: Nằm thẳng, đôi tay nắm lại, đặt ở trước ngực, hai chân duỗi thẳng cũng không co lại, cứ giữ tư thế ngủ như vậy có thể duy trì cả một đêm.
Đương nhiên, từ khi có cô, yêu tinh dính người, Mộ Lâm rất khó duy trì tư thế ngủ quy củ như vậy.
Khóe miệng Hải Bối Nhi nhếch lên, một bên hồi tưởng những chuyện của Mộ Lâm, một bên ngón tay vô ý thức di chuyển trên mặt của anh.
Ngưa ngứa, mềm mại, tê tê.
Hải Bối Nhi ăn đậu hủ một hồi, tính toán dẹp đường hồi phủ, Mộ Lâm lại không vui, một tay kéo cô lại, đè ở dưới thân, đôi mắt sáng quắc nhìn cô.
Ánh mắt của Mộ Lâm thật sự quá nóng rực, thân thể của Hải Bối Nhi lén lút nóng lên, màu hồng trên mặt càng thêm nồng đậm giống như muốn chảy ra nước.
Cô thoáng nghiêng đầu, muốn tránh né ánh mắt của anh nhưng ngay sau đó ngón tay của anh kéo cô trở lại.
Hải Bối Nhi rũ mi mắt xuống, tim đập lợi hại giống như sắp nhảy ra khỏi thân thể.
Ban đêm yên tĩnh như vậy có cái gì có thể che dấu đâu, hai người đều nghe được tiếng tim đập của đối phương, nhanh chóng như vậy, thật không giống bình thường.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nụ hôn của Mộ Lâm cũng rơi xuống.
Cái trán, cái mũi, đôi mắt, gương mặt, cuối cùng mới đến đôi môi.
Mỗi một cái hôn đều chứa đựng tình ý miên man như vậy, giống như Mộ Lâm muốn thông qua những nụ hôn này biểu đạt tình yêu của mình.
Hải Bối Nhi càng nóng, cũng bị ép đến không có cách nào hô hấp, giống như con cá bị đưa ra khỏi mặt nước, môi đỏ khẽ mở muốn hấp thu không khí nhưng lại bị bị nhân lúc đi vào, một phen bắt được môi đỏ.
Cánh môi trằn trọc, đầu lưỡi quấn quanh nhảy múa, Mộ Lâm mυ'ŧ lưỡi, Hải Bối Nhi càng thêm hôn hôn trầm trầm.
Khi được buông ra cô há mồm thở dốc, híp mắt, có chút mơ mơ màng màng, Mộ Lâm mở miệng.
“Bối Nhi, anh rất vui mừng.”
Cô mở mắt ra một chút, bên trong đều chứa hơi nước mông lung, giống như có chút khó hiểu lại giống như hiểu được cái gì.
“A, em cũng thật vui mừng.”
Mộ Lâm bị đôi mắt tràn đầy ánh nước dụ hoặc, hô hấp trở nên dồn dập lại ngắn ngủi, đầu cọ xát bên cổ Hải Bối Nhi. Sọi tóc ngắn ngủn, cứng rắn lại hơi ngưa ngứa nhưng cố tình Hải Bối Nhi bị anh đè ở dưới thân không có cách nào trốn tránh.
“Đêm nay ở lại được không?”
Anh vừa nói ra lời này, Hải Bối Nhi lại cảm thấy thân thể của cô càng thêm khô nóng cũng càng thêm kiều mềm vô lực, cô há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.
“Bối Nhi, được không? Được không, hửm?”
Tác phong nhất quán của Mộ Lâm chính là tôn trọng cô, chưa bao giờ cưỡng bức cô làm cái gì, ngay cả khi cực kỳ muốn cũng chỉ giảo hoạt năn nỉ ỉ ôi như vậy, có khi còn sẽ làm nũng.
Giống như như vậy, một chút lại một chút cọ vào người cô làm nũng.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, căn bản không có cách nào cự tuyệt.
“Sáng mai làm sao bây giờ?”
Vừa mở miệng cô lập tức hối hận, giọng nói của cô khàn khàn kỳ cục nhưng cố tình lại quyến rũ mê người, cô nhìn thấy ánh mắt của Mộ Lâm lập tức trở nên thâm trầm rất nhiều.
“Không sao, chúng ta nhẹ một chút là được, sẽ không đánh thức bọn họ.”
Đôi mắt ngập nước mở lớn, bởi vì môi lại bị ngăn chặn, cô căn bản không thể phản đối, lời mở đầu không có câu trả lời, lời anh nói và câu em hỏi là cùng một chuyện sao?
Có lẽ ánh mắt Hải Bối Nhi quá mức nóng rực, Mộ Lâm hôn mi mắt của cô, buộc cô phải nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô.
“Ưʍ... Mộ Lâm.... Mộ Lâm.....”
“Anh đây... Anh đây.... Ngoan, đừng sợ.....”
Hải Bối Nhi mềm mại kêu tên anh, phảng phất đây là thứ cứu rỗi cô, Mộ Lâm cũng kiên nhẫn đáp lại, một nụ hôn lại một nụ hôn ướt dầm dề dừng ở cổ, bả vai, xương quai xanh của cô.
Mộ Lâm khống chế không được sự run rẩy, anh cũng thật hưng phấn.
Hải Bối Nhi chỉ mặc một cái váy ngủ, một chân cong lại khiến cho làn váy trượt đến bên hông, bàn tay của anh không cần cố sức cũng có thể bò lên trên bộ ngực cao ngất, nghiền ép nụ hồng anh.[QR][diendanlequydon]
Hai bầu vυ' căng lên, tiểu anh đào cũng run rẩy cứng lên, Hải Bối Nhi phát ra tiếng hừ nhẹ khó nhịn, ấn đầu của anh vào trước ngực cô.
Mùi thơm của bộ ngực tràn đầy chóp mũi, Mộ Lâm hít sâu một hơi, chóp mũi ở trong đó đi tới đi lui, hơi thở thở ra khiến làn da trước ngực cô nóng rực lại ngứa ngáy, tiểu anh đào gần ngay trước mắt, lúc này anh mới ngậm lấy.
“Ưm a...”
Hải Bối Nhi ngẩng cổ nhẹ giọng rêи ɾỉ, ưỡn ngực cầu xin anh cho càng nhiều.
Mộ Lâm cũng không làm cô thất vọng, bàn tay và môi lưỡi đồng thời ra trận, hai bầu vυ' bị đùa giỡn bằng mọi cách, núʍ ѵú cũng bị mυ'ŧ đến sưng đỏ.
Sau khi yêu thương hai bầu vυ' một trận, lúc này anh mới dời mục tiêu, một đường hôn đi xuống.
Đầu lưỡi liếʍ cái rốn tinh xảo, ngay cả thịt mềm hai bên hông cũng không buông tha, thịt mềm bị hút ở trong miệng, lưu lại một dấu vết màu đỏ.
“Ưm a... Mộ Lâm....”
Hải Bối Nhi cắn đầu ngón tay của cô, áp chế xúc động muốn thét chói tai.
Động tác của hai người đều rất nhẹ nhàng chậm chạp, phòng cách âm không tồi nhưng bọn họ vẫn sợ đánh thức những người khác, hoàn cảnh này khiến bọn họ có một loại kɧoáı ©ảʍ như đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, lại càng thêm dễ dàng động tình hơn so với ngày xưa.
Hải Bối Nhi mặc một cái qυầи ɭóŧ thuần trắng, chính giữa đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, lớp vải bị ướt nhẹp trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng hai khối thịt hơi phình lên, dưới ánh mắt xâm chiếm của anh càng thêm vui sướиɠ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“A a.... A a.....”
Mộ Lâm cách lớp qυầи ɭóŧ hơi mỏng hôn hai bối thịt, nước bọt khiến lớp vải càng thêm ướŧ áŧ, đầu lưỡi hoạt động qua lại giữa khe hở bên trong, Hải Bối Nhi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến vòng eo hơi nhảy một chút, cuối cùng vô lực nằm lại trên giường, cửa huyệt tràn đầy dâʍ ŧᏂủy̠.
Hơi nước trong mắt tụ tập, cuối cùng chậm rãi tụ thành một giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt, cố nén tiếng rêи ɾỉ nặng nề rồi lại càng thêm mê người.
Giữa trán Mộ Lâm liên tục chảy mồ hôi, anh cởϊ qυầи lót ra, hai ngón tay đâm vào giữa hai môi thịt mềm mại, môi lưỡi bắt đầu trêu đùa hạt châu nhỏ.
Ngón tay không thô dài nóng rực bằng dươиɠ ѵậŧ nhưng lại ở trong tiểu huyệt của cô moi đào quấy loạn khiến cô càng thêm ngứa ngáy, theo bản năng muốn vặn vẹo ma sát đôi chân lại bị anh dùng sức đè vòng eo lại khiến cho cô càng thêm khó nhịn.
“Mộ Lâm... Cho em... Xin anh... Nhanh đâm dươиɠ ѵậŧ vào trong... Nhanh...”
Mộ Lâm cũng không định nhẫn nại, theo yêu cầu của cô kéo quần xuống, eo dùng sức một chút, đâm toàn bộ vào trong tiểu huyệt, được thỏa mãn hai người đồng thời phát ra thoải mái than nhẹ trong cổ họng.
Lúc này Mộ Lâm lại rút dươиɠ ѵậŧ ra, nằm ở bên cạnh, dươиɠ ѵậŧ thật lớn kia nhếch lên cao cao, bắn tới bắn lui giống như đang thị uy.
“Muốn? Chính mình tới.”
Giọng nói khàn khàn lộ ra du͙© vọиɠ nồng đậm, giống như bị anh mê hoặc, Hải Bối Nhi chậm rãi bò lên trên người anh, nửa quỳ ở bên hông, tay nhỏ đỡ dươиɠ ѵậŧ đối diện với tiểu huyệt của mình.
Hải Bối Nhi đột nhiên nảy sinh ra suy nghĩ muốn đùa bỡn một chút, khống chế qυყ đầυ hoạt động lên xuống lỗ nhỏ, cô không hề nóng nảy, khóe mắt phiếm hồng khẽ nhếch, tràn đầy quyến rũ.
Cực kỳ giống nữ vương cao cao tại thượng đang quan sát lãnh thổ của mình.
Hầu kết của Mộ Lâm trượt lên trượt xuống, cực kỳ gian nan nói: “Còn không nhanh lên?”
Lúc này Hải Bối Nhi mới chậm rãi ngồi xuống, dươиɠ ѵậŧ giống như lưỡi dao sắc bén, từng chút từng chút bổ huyệt thịt ra, khi chạm đến chỗ sâu nhất bên trong, cô lập tức mềm thân mình, ngã về phía trước, còn may đôi tay kịp thời chống đỡ trước ngực anh.
Nhưng bầu vυ' non mềm lại bị treo lủng lẳng, núʍ ѵú nhẹ nhàng cọ xát vào cơ bắp của anh.
Trên dưới đều bị cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hình như để cô chủ động cũng không phải một biện pháp tốt.
Bàn tay của Mộ Lâm đè lại mông vểnh tròn trịa, thẳng lưng đâm về phía trước, dươиɠ ѵậŧ đâm từng cái vào trong tiểu huyệt, mỗi lần đều chạm đến khối thịt mềm mại kia.
Thân thể Hải Bối Nhi càng mềm, rõ ràng tư thế nữ trên nam dưới nhưng cố tình vẫn do anh khống chế tiết tấu, cô căn bản không có cách nào xuất lực, hai bầu vυ' chạm vào ngực của anh, bị đè ép đến không thành hình dạng, núʍ ѵú ma sát núʍ ѵú tạo ra càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Thân thể không ngừng bị đẩy lên không trung lại rơi xuống thật mạnh, dươиɠ ѵậŧ phối hợp với tiết tấu rơi xuống, hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt, trứng dái đánh vào mông thịt phát ra tiếng kêu vang dội, bởi vì trọng lực nên bị đâm càng sâu, trong lúc Hải Bối Nhi hoảng hốt, cô cảm giác bụng mình cũng sắp bị đâm thủng.
Cô cắn vào vai anh, lấp kín tiếng thét chói tai của chính mình, mười ngón rơi vào sau lưng anh, sức lực của cô đương nhiên không gây thương tổn cho anh nhưng vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh. Đôi mắt anh đỏ lên, tần suất và tốc độ di chuyển eo càng nhanh.
Không biết qua bao lâu, anh vẫn không biết mệt mỏi đâm vào cô như cũ, cô cũng đã đạt cao trào rất nhiều lần, anh cũng chưa bắn một lần nào vẫn rất hưng phấn như cũ.
Cô hoài nghi Mộ Lâm khẳng định trộm ăn Viagra sau lưng cô.
Mộ Lâm bất mãn cô thất thần, cắn cô thật mạnh, cô há miệng kêu đau, anh bắt được cơ hội, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào trong miệng cô.
Đến khi cô sắp hít thở không thông mà ngất đi, chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn đầy, bụng nhỏ của cô khẽ co rút đạt được cao trào.
Cô mệt mỏi đến mức nói không nên lời, cũng mặc kệ toàn thân nhão dính dính, lại cứ như vậy ngủ rồi.
Mộ Lâm nhìn người phụ nữ bị anh làm đến mức cả người vô lực đến hôn mê rất là tự hào, nhẹ nhàng đặtt một nụ hôn khẽ giữa trán cô, trong mắt thâm tình vô hạn.
“Anh yêu em.”