Editor: QR - diendanlequydon
Hải Bối Nhi kể cho Mộ Lâm nghe về mối quan hệ giữa cô, Trần Nghị và Lâm Yên, tuy rằng rất có thể anh đã sớm biết được nhưng đây là từ góc độ của cô, từ cảm nhận của cô, kể ra từng chuyện.
Đương nhiên, mấy đời đã trải qua kia, cuối cùng cô vẫn không thể nói ra, đó là bí mật của cô.
Mộ Lâm hôn người phụ nữ nhỏ bé của anh, tuy rằng anh rất tò mò vì sao cô lại biến hóa lớn như vậy nhưng anh sẽ chờ đến một ngày cô tự nguyện nói ra.
Hôn hôn, nụ hôn đơn thuần dần dần biến chất, nhiễm hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Tuổi hai người đều không nhỏ nhưng lại vẫn giống như những người trẻ tuổi lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, thoáng đυ.ng vào lập tức giống như củi khô bén lửa, một phát không thể vãn hồi rồi lại thuận lý thành chương.
Trên người Hải Bối Nhi mặc áo sơmi của anh, anh cởi bỏ từng cái lại từng cái cúc, giống như đang mở ra một món quá tinh xảo mỹ lệ.
Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần, Mộ Lâm vẫn kinh ngạc như cũ, cảm thán thân thể cô luôn tràn ngập lực hấp dẫn với anh.
Chẳng qua lúc sau Mộ Lâm lại đen mặt, bởi vì cô rất lớn mật, để phía dưới trần như nhộng, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không có! Bởi vì vạt áo sơ mi tương đối dài có thể che đậy, vì vậy sau khi cởi hết cúc áo mới phát hiện.
Đôi chân cua Hải Bối Nhi vẫn để trên bàn vì vậy vậy có thể xem rõ ràng nộn huyệt của cô, khe hở chính giữa hơi hơi mở ra, huyệt thịt màu sắc quyến rũ đâm vào mắt Mộ Lâm.
Giọng nói Mộ Lâm không tốt, vỗ cái mông cô một chút: “Tại sao không mặc qυầи ɭóŧ? Lá gan của em càng lúc càng lớn rồi!”
Hải Bối Nhi kéo bàn tay qua để vào bầu vυ', nũng nịu nói một câu lập tức khiến anh không rảnh trách mắng cô: “Bởi vì em muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của anh có thể tùy lúc đâm em nha~”
Mộ Lâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bàn tay có chút thô ráp không ngừng âu yếm hai bầu vυ', nhũ thịt trắng nõn lộ ra từ khe hở của những ngón tay, nụ hồng anh từ chính giữa nũng nịu toát ra, rồi lại bị anh kéo vào lòng bàn tay đùa bỡn, hoặc bị đầu ngón tay kẹp lấy ấn kéo.
Ngón tay thon dài nâng cái cằm thanh tú của Hải Bối Nhi lên, đôi môi của Mộ Lâm khẽ chạm vào môi cô, đầu lưỡi như có như không lướt qua cánh môi, như là bàn chải nhỏ, mang theo từng trận ngứa ngáy.
“Ưʍ... Mộ Lâm... Mộ Lâm...”
Đôi mắt đẹp của Hải Bối Nhi đã mê mang không thôi, sóng nước mênh mông, nhìn thế khiến cổ họng anh lại căng thẳng, nhưng động tác của anh vẫn không nhanh không chậm như cũ.
Anh khẽ gặm môi dưới của cô, cô khẽ mở miệng chờ anh yêu thương, cố tình anh không hề dao động, chỉ dùng hàm răng tra tấn môi dưới kiều nộn.
Bàn tay của Mộ Lâm du tẩu khắp toàn thân Hải Bối Nhi, động tác dịu dàng không thể tưởng tượng được, cũng vì như vậy Hải Bối Nhi động tình lợi hại rồi lại không chiếm được giải thoát, khó chịu mà hừ ra tiếng.
“Mộ Lâm... Mộ Lâm... A a a...”
Cô dồn dập thét chói tai, hai ngón tay của anh hung hăng đâm vào bên trong đường đi ấm áp, Hải Bối Nhi cho rằng anh muốn bắt đầu dùng sức yêu thương cô thật tốt, kết quả lại là động tác chậm đến mức không thể chậm hơn, nghiền nát trong tiểu huyệt của cô.
Dùng tốc độ thong thả rút ra, lại đâm vào, Mộ Lâm cứ kiên định lại thong thả cảm thụ cảm giác chặt chẽ của cô như vậy, trong lúc xô đẩy huyệt thịt mang ra càng nhiều mật dịch.
Lấy một ít dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, Mộ Lâm làm trò trước mặt Hải Bối Nhi liếʍ láp ngón tay.
Đôi môi nhạt màu, đầu lưỡi hồng nhạt, hầu kết nổi lên chuyển động lên xuống.
Cuối cùng, Mộ Lâm nở một nụ cười tươi rói: “Thật ngọt.”
Bụng nhỏ của Hải Bối Nhi căng thẳng, rõ ràng anh cũng chưa làm gì cô nhưng cố tình cô lại bị dáng vẻ vừa da^ʍ mĩ lại yêu dã của anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đạt cao trào.
“Tí tách, tí tách.”
Chất lỏng phun ra khi cô đạt cao trào rất nhiều, chảy xuống sô pha, nhỏ giọt trên mặt đất, âm thanh rõ ràng như vậy.
Hải Bối Nhi giống như bị âm thanh này làm cho bừng tỉnh, cảm xúc xấu hổ buồn bực dâng lên lên, hai mắt ửng đỏ lập tức muốn bò ra.
Người đàn ông này thật quá đáng!
Cô sẽ không thừa nhận mình đã bị anh quyến rũ mất rồi!
“Bối Nhi muốn tư thế này sao? Vậy chúng ta tới thử xem!”
Hải Bối Nhi còn không kịp bò ra đã bị anh nắm lấy eo nhỏ, mông nhỏ tròn trịa hơi vểnh lên lay động trước mắt anh, làm sao anh có khả năng kìm nén được nữa, phóng xuất ra mãnh thú của mình, hoạt động trên dưới bên ngoài cửa huyệt.
Anh chậm chạp không tiến vào khiến lòng cô nóng như lửa đốt, cô thật ngứa ngứa, chỉ muốn anh cho cô một sự thống khoái, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn hung hăng đâm vào, muốn bị anh bắn đầy toàn bộ tử ©υиɠ...
Nhưng bộ dáng chỉ muốn xoa nắn, ma sát của anh quá rõ ràng khiến cô nói không nên lời, vì vậy khóe mắt cô hồng hồng, nước mắt vương đầy khóe mắt, ủy khuất nhìn anh.
“Anh, cái tên xấu xa này, khốn khϊếp... Anh còn muốn tra tấn em đến lúc nào... Hu hu... Thật ngứa, thật muốn...”
Hô hấp của Mộ Lâm lại thêm dồn dập, mồ hôi giữa trán nhỏ giọt trên ngực.
“Sau này còn dám không mặc qυầи ɭóŧ hay không?”
Tách cửa huyệt ra, qυყ đầυ xâm nhập vào bên trong, thịt non trong tiểu huyệt gần như gấp không chờ nổi xiết thật chặt, tước vũ khí đầu hàng, giống như sợ anh lại rút ra, thịt non không ngừng co rút lại, dụ dỗ dươиɠ ѵậŧ thâm nhập vào.
Lúc này đương nhiên Mộ Lâm nói cái gì Hải Bối Nhi nghe cái đó: “Không dám... Sau này em sẽ mặc... Hu hu... Mau tiến vào...”
Nhận được câu trả lời mình mong muốn, anh cũng không hề khống chế nữa, thẳng lưng một cái thẳng tắp đâm vào, bởi vì tư thế này hoàn toàn thâm nhập vào bên trong, chạm đến đỉnh bị miếng thịt mềm lấp kín, sung sướиɠ đến mức anh nổi giận, gầm lên một tiếng, nhéo eo Hải Bối Nhi không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hải Bối Nhi bị anh đâm đến mềm thân mình, nửa người trên ngã vào sô pha, eo lại được anh dẫn theo, chính giữa trũng xuống tạo thành một độ cong mê người.
Lại bởi vì động tác của anh mà hai bầu vυ' kiều nộn bị sô pha ma sát đến hồng hồng, núʍ ѵú cứng rắn đến kỳ cục, bàn tay của Hải Bối Nhi nhẹ nhàng xoa nắn núʍ ѵú của mình nhưng hành động này lại chọc giận Mộ Lâm.
“Như thế nào? Anh không thể thỏa mãn em sao?”
Đôi mắt Mộ Lâm đã sớm đỏ đậm, lý trí từ khi anh chạm vào thân thể Hải Bối Nhi đã sớm không cánh mà bay.
Anh giữ đôi tay Hải Bối Nhi bắt chéo sau lưng ở sau lưng, ép buộc hai bầu vυ' của cô đong đưa giữa không trung, cái cổ thon dài ngửa ra phía sau, sợi tóc tung bay.
“A a a... Mộ Lâm... Mộ Lâm... Vυ' thật khó chịu... Anh sờ sờ được không...? A a...”
Một tiếng thét kinh hãi, Mộ Lâm gập chân Hải Bối Nhi lại, ôm chân cô bế lên, tay không rảnh rỗi bao lâu ôm lấy cổ anh, sợ chính mình ngã xuống.
Nơi riêng tư của hai người còn liên kết chặt chẽ với nhau, Mộ Lâm còn nhân lúc đi lại mạnh mẽ di chuyển, đâm mạnh đến mức cô không ngừng kêu lên quyến rũ.
“Mộ Lâm... A a... Để em xuống dưới... A a... Em sợ...”
Điểm đỡ cô chính là dươиɠ ѵậŧ và cánh tay của anh, tuy rằng biết anh sẽ không làm cô ngã nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn.
Mộ Lâm giống như không nghe thấy, ôm cô đi đến trước một tấm gương, bên trong phản chiếu rõ ràng hình ảnh của hai người lúc này.
Cả người cô trần trụi, tư thế bị anh ôm giống như đang xi xi cho trẻ con, chính giữa cắm một cây gậy to lớn, màu sắc thâm trầm, chỗ tương liên còn không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt, mà khuôn mặt cô đầy xuân ý làm thế nào cũng che đậy không được.
Hải Bối Nhi tự nhìn thấy chính mình như thế nào bị anh thao đến mức quyến rũ mọc lan tràn, rêи ɾỉ cũng một tiếng so một tiếng càng ngọt ngấy hơn, trên mặt lại nổi lên một chút ngượng ngùng.
Chẳng qua với tính tình của cô sẽ không biểu hiện ra ngoài, cô chỉ biết câu lấy anh muốn càng nhiều.
“Bối Nhi, em nhìn đi, em thật đẹp, dươиɠ ѵậŧ của anh đâm em có thoải mái hay không?”
Tiếng kêu của cô so với xuân dược càng khiến huyết mạch trong người anh như muốn phun ra, Mộ Lâm càng thêm dùng sức nhưng không quên dùng lời nói đùa giỡn cô, rất khó khiến Hải Bối Nhi ngại ngùng, không đùa giỡn chẳng phải thật xin lỗi chính mình hay sao.
“Em nhìn đi, tiểu huyệt của em ăn rất ngon, mỗi lần đều mυ'ŧ chặt khiến anh không muốn rời đi đâu!”
Trong gương, hoa huyệt của cô nuốt ăn cự vật của anh, mỗi khi anh rút ra tiểu huyệt mấp máy càng thêm lợi hại, mị thịt lật ra ngoài giống như luyến tiếc anh rời đi.
Khóe mắt Hải Bối Nhi càng đỏ, mị nhãn như tơ, trừng mắt nhìn anh, cuối cùng nhịn không được xin tha: “Đi ra... Đi ra được không...?”
Trực tiếp nhìn thấy chính mình bị thao thật sự quá mắc cỡ nhưng kɧoáı ©ảʍ lại nhiều gấp bội, lần thứ hai cô đạt cao trào, càng thêm nũng nịu, nức nở muốn anh đi ra.
Mộ Lâm làm sao nỡ để trong người con gái lòng ngực khóc thút thít nhưng đây cũng là thời điểm mấu chốt của anh, vì vậy anh vẫn luôn ôm cô không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lấy tư thế đứng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong tiểu huyệt của cô.
Sau khi rút ra dươиɠ ѵậŧ nửa mềm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trộn lẫn với dâʍ ɖị©ɧ của cô đồng thời chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất, trong khoảng thời gian ngắn trong phòng đều là mùi hương da^ʍ mĩ.[QR][diendanlequydon]
Mộ Lâm ôm Hải Bối Nhi vào phòng tắm, tất nhiên lại thêm một lần uyên ương hí thủy.