Sau ngày ấy Mặc Khí tốn rất nhiều thời gian để muốn biết rõ ràng, rốt cuộc hắn đối với nam hài có tính thú hay là đối Bối Nhi có tính thú. Sau đó hắn tránh Bối Nhi, đưa tới cả nam lẫn nữ, hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao lại muốn tránh nàng, giống như hắn đang làm chuyện gì trái với lương tâm.
Nam hài cùng tuổi với Bối Nhi lớn lên quá mức non nớt, trên người bọn họ không có loại cơ trí giống nàng, không có cảm giác bình tĩnh thong dong. Tuổi hơi lớn lại có dáng người cứng đờ, vòng eo của Bối Nhi luôn nhu nhược như cành liễu. Mà nữ tử càng không được, các nàng người thì ríu rít phiền người, người thì trang điểm rất đậm, trên người luôn có mùi son phấn.
Bọn họ đều không phải là Bối Nhi, đều không thể giống nàng dễ dàng khơi lên cảm xúc của hắn, hắn đối với bọn họ thậm chí ngay cả nụ cười giả tạo nhất quán cũng cười không nổi.
Sau khi mê mang hắn sẽ đi xem trộm Bối Nhi, nhìn nàng ở bên cửa sổ cảm nhận hương hoa, cho dù nàng đang ngủ hắn cũng có thể vừa nhìn đã nhìn mấy canh giờ thậm chí càng lâu hơn. Thế là hắn đã biết, hắn không phải có tính thú với nam hài mà vừa vặn Bối Nhi là nam hài mà thôi.
Đêm khuya, hắn đi vào phòng.
Tầng tầng rèm cửa màu tím nhạt dưới ánh nến nhu hòa có vẻ ái muội, ở chỗ sâu nhất có từng tiếng thở gấp hấp dẫn hắn không ngừng đi sâu vào trong đó. Tiếng thở gấp lúc cao lúc thấp, tựa như thống khổ lại tựa như vui thích.
Hắn bước nhanh hơn, động tác vén rèm càng ngày càng vội vàng nhưng những tấm rèm đó giống như càng ngày càng nhiều, làm thế nào cũng đi không đến cuối.
“A... A... Mặc Khí... Mặc Khí... A...”
Đợi đến cuối cùng sau khi hắn nghe rõ kia từng tiếng than nhẹ kia, cả người chấn động, kích động không thôi. Hắn nhận ra được đây là giọng nói của ai, là Mặc Khanh, hắn vô số lần nhớ lại lần đó trong lúc ngủ mơ Mặc Khanh nỉ non tên hắn như thế nào.
“A... A a... Mặc Khí... Nóng quá... Ta nóng quá...”
Chờ đến khi hắn cuối cùng nhìn thấy người ngày đêm nhớ nhung, máu trong toàn thân hắn đều không ngừng sôi trào.
Người trước mắt mặc một thân tập y đơn bạc màu trắng, bởi vì quá nóng nàng đã xé rách bộ y phục không còn lại bao nhiêu. Nửa người trên lộ ra vai ngọc, một tảng lớn da thịt trắng nõn lộ trong không khí, trên bộ ngực bằng phẳng điểm xuyết một nụ hồng mai, một núʍ ѵú lộ bên ngoài một núʍ ѵú còn bị quần áo nửa che nửa đậy. Nửa người y phục bị vén lên đến đùi, đôi chân thẳng tắp mượt mà đeo vớ màu trắng, hai chân bắt chéo ma sát với nhau.
“Mặc Khí... Mặc Khí... Mặc Khí...”
Bối Nhi giống như phát hiện người tới, từ trên giường ngồi dậy, nụ hồng mai nho nhỏ run run. Ngón tay mảnh, dài lôi kéo xiêm y của hắn, khuôn mặt nhỏ dán chặt trên bụng hắn, không ngừng nũng nịu gọi tên của hắn.
Dục hỏa trong lòng nháy mắt bị châm lửa, cánh tay và cổ nổi đầy gân xanh, không có chỗ nào không phải đang chứng minh nam nhân cố nhẫn nại nhưng Bối Nhi lại còn không ngừng khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn hắn, khóe mắt ửng đỏ, vô cùng quyến rũ nhìn hắn, cánh môi phấn nộn khẽ nhếch: “Mặc Khí... Giúp ta... Ta muốn ngươi...”
Những lời này hoàn toàn thiêu đốt nam nhân, lý trí gần như không còn, hắn bế thân thể nho nhỏ của nàng lên. Y phục trên người nàng thuận theo động tác của hắn trượt xuống dưới, hình ảnh bụng nhỏ trắng trắng nộn nộn thu hết vào đáy mắt nam nhân, tập quần ngắn ngủn lộ ra cái đùi trắng như tuyết.
Nàng quá trắng quá non mềm, giống như chỉ cần véo một cái sẽ véo ra nước. Hắn cố hắng hết sức, thật cẩn thận phóng nhẹ lực đạo, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng nhưng tuy vậy hắn vẫn không cẩn thận để lại dấu vết trên da thịt trắng nõn.
Dấu vết xanh tím kia ở trên da thịt như ngưng chi của nàng cực kỳ rõ ràng, có loại cảm giác mỹ lệ sau khi bị làm nhục. Loại mỹ lệ này thả ra sự bạo ngược trong lòng hắn, hắn hận không thể lập tức xoa nát người trước mặt, từng chút từng chút nuốt vào bụng, làm người luôn tra tấn hắn vĩnh viễn cũng không thể rời khỏi hắn.
“Có phải muốn ta hay không? Có phải muốn ta hay không, hửm?” Hô hấp của nam nhân cực nóng mang theo ngọn lửa, dồn dập lặp lại câu hỏi, giống như đang muốn chứng minh cái gì.
“Muốn... Muốn... Mặc Khí... A... Nhanh lên... Nhanh lên...” Mỹ nhân nũng nịu nói, đôi mày tinh tế nhíu lại, đối với thái độ không nóng không lạnh của nam nhân bất mãn cực kỳ. Bàn tay trắng xanh tự xoa nụ hồng mai, đầu ngón tay mượt mà ngắt véo chơi đùa, màu sắc phấn phấn nộn nộn không một khắc nào không tỏ rõ nàng ngây ngô và mê người.
“Có phải muốn ta ăn núʍ ѵú nhỏ hay không, có phải hay không?” Trong lòng hắn nhảy lên một cảm giác đang dâʍ ɭσạи hài tử, lòng bàn tay to rộng nắm lấy tay Bối Nhi, dẫn nàng cùng chơi đùa hai núʍ ѵú.
“Đúng... Muốn ngươi ăn một lần... Dùng sức ăn một lần... ” Nàng dùng sức ưỡn bộ ngực nhỏ lên phía trên, không biết có phải ảo giác của Mặc Khí hay không, bộ ngực nho nhỏ kia hình như hơi hơi phồng lên, phồng lên không rõ lắm tạo thành một đường cong. Giọng nói như hài tử của Bối Nhi non nớt nói ra những lời nói dâʍ đãиɠ như vậy, trong lòng Mặc Khí yêu thích vô cùng, lập tức làm theo lời nàng nói dùng sức ăn cái vυ' nhỏ của nàng.
Bàn tay to nắm chặt bầu vυ', núʍ ѵú và nhũ thịt nổi lên đều bị nam nhân ăn vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt ướŧ áŧ quấn quanh đè ép, Bối nhi bị đùa giỡn ê ê a a kêu to, thân thể khó chịu không những không giảm ngược lại càng thêm mãnh liệt.
“Mặc Khí... Phía dưới thật khó chịu... Thật khó chịu...Ngươi sờ sờ được không...?” Nàng cực kỳ khó chịu, cầm theo bàn tay của nam nhân đi xuống, chui vào trong tập quần sờ soạng tiểu hoa huyệt thần bí kia. Ngón tay chạm vào một mảnh ướŧ áŧ, trơn trượt, mềm dính. Đại não Mặc Khí lập tức trống rỗng, hắn cũng không phát hiện có vấn đề gì, ngón tay thẳng tắp đâm vào giữa hai mảnh bối thịt, cảm nhận được cái miệng nhỏ kia đang mυ'ŧ hắn từng chút từng chút một.
“Thật ướt... Thật chặt...” Nam nhân tán thưởng ra tiếng, một ngón tay ở trong đó di chuyển cũng vô cùng khó khăn, hắn không khỏi nghi hoặc cái miệng nhỏ này thật sự có thể cất chứa hắn sao?
Dựa vào bản năng của nam nhân, hắn xé mở tập quần, tách ra hai chân nàng ra hết cỡ. Ngón tay di chuyển trong đường đi ướt nóng, nhục bích co dãn thật tốt rất nhanh đã có thể cất chứa hắn, vì vậy một ngón tay nữa gia nhập trong đó, cuối cùng tiểu huyệt căng ra thành một cái lỗ tròn nho nhỏ, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng chảy ra, dính vào cửa huyệt phát ra ánh sáng óng ánh.
“Thật đẹp.... Thật đẹp, Mặc Khanh...” Nam nhân cởi bỏ dây quần của mình, côn ŧᏂịŧ kích cỡ khinh người thẳng tắp bắn ra, đánh vào cửa huyệt, bắn ra không ít vệt nước. Như vậy nam nhân làm sao có thể nhẫn được nữa, rống lên một tiếng lập tức thẳng tắp đâm vào, huyệt đạo căng chặt kẹp hắn gắt gao...
Nam nhân đổ đầy mồ hôi, trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh, giữa hai chân ướt đẫm, hắn thất thần nhìn đôi tay của mình, trong miệng lẩm bẩm tự nói:
“Tại sao sẽ là... Là nữ tử...”