Editor: QR - diendanlequydon
Y Bối Nhi mở cửa, để lại một căn phòng đầy máu, Âu Dương Hạo đứng ở bên ngoài chờ cô.
“Cô ta nói?” Âu Dương Hạo sờ khuôn mặt dính đầy máu, anh khống chế không được bản thân nổi lên phản ứng với Y Bối Nhi cả người dính máu, hơi thở gϊếŧ chóc, hạ thân cứng rắn đâm vào Y Bối Nhi, tiếng nói khàn khàn tràn ngập tìиɧ ɖu͙©: “Tâm tình không tốt sao? Chúng ta tới một lần đi, làm xong tâm tình sẽ tốt thôi!”
“Anh là tên cầm thú tùy thời đều động dục!” Tuy nói như vậy nhưng Y Bối Nhi vẫn nhón chân, hôn lên đôi môi của Âu Dương Hạo.
Mùi máu tươi ngoài ý muốn khiến tìиɧ ɖu͙© của hai người tăng vọt, đôi môi chạm nhau chính mồi lửa, kịch liệt thiêu đốt hai người. Hơi thở của Âu Dương Hạo tràn ngập xâm lược, mạnh mẽ hôn Y Bối Nhi, đầu lưỡi trực tiếp đi vào trong miệng Y Bối Nhi, vơ vét chơi đùa khoang miệng của cô, hấp thu nước bọt của cô, buộc cô nuốt xuống nước bọt của anh.
Y Bối Nhi mềm cả người nhưng cô không muốn nhận thua, bàn tay từ vạt áo đi vào trong quần áo của anh, vuốt ve cơ bụng, cơ ngực cảm xúc thật tốt, một đường hướng lên trên tựa như một con rắn nhỏ linh hoạt, cuối cùng dừng lại ở nụ hoa màu nâu trước ngực anh, ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy, anh gầm lên một tiếng trầm thấp, miệng càng thêm vội vàng.
“Ưʍ...”
Người đàn ông như muốn trừng phạt hành động nghịch ngợm của cô, anh dùng sức hút cuống lưỡi của cô, giữa sự tê dại lại ẩn ẩn hơi đau, bàn tay cô chống vào ngực anh hơi đẩy đẩy, nụ hoa cứng rắn của anh lại vừa vặn ở trong lòng bàn tay cô, chẳng những không đẩy được anh ra ngược lại khiến cho anh càng thêm mãnh liệt, đến tận khi môi cô sưng đỏ mới buông cô ra.
“Còn muốn nghịch ngợm nữa hay không?” Anh cẩn thận ma sát đôi môi sưng đỏ của cô, trong mắt ám trầm tràn đầy du͙© vọиɠ.
“Cái đó sao gọi là nghịch ngợm chứ? Cái đó gọi là kɧıêυ ҡɧí©ɧ... Kɧıêυ ҡɧí©ɧ người đàn ông cháu thích...” Cô cách quần sờ du͙© vọиɠ đã cứng rắn của anh, đầu lưỡi liếʍ đôi môi, vô cùng quyến rũ hỏi: “Anh muốn em sao?”
“Rất muốn, anh chỉ muốn em...” Cái lưỡi phấn nộn giống như móng vuốt nhỏ cào một chút vào lòng anh, anh dùng sức đè bàn tay nhỏ đang làm loạn giữa hai chân anh, phân thân cứng rắn cách một lớp vải vẫn cảm giác được hưng phấn và sung sướиɠ, giọng nói vội vàng: “Giúp anh, giúp anh một chút, Bối Nhi!”
Y Bối Nhi ngồi xổm xuống, kéo quần của anh xuống, nhiệt khí và hương vị du͙© vọиɠ của anh đập vào mặt cô, cô lại gần dùng khuôn mặt nhỏ cọ cọ phân thân to lớn đang bị trói buộc ở bên trong quần, đầu lưỡi liếʍ liếʍ khiến qυầи ɭóŧ của anh ướt nhẹp, hình dáng dươиɠ ѵậŧ càng thêm rõ ràng dễ thấy. Âu Dương Hạo lộ ra vẻ mặt khát vọng, trong đôi mắt đen càng thêm thâm trầm, Y Bối Nhi yêu muốn chết người đàn ông bị du͙© vọиɠ khống chế như vậy, cô định trêu đùa anh, tay nhỏ vô cùng thong thả kéo qυầи ɭóŧ của anh ra, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.
“Ưʍ... Tiểu yêu tinh này, em cố ý!” Người đàn ông làm sao có thể chịu được sự trêu đùa như vậy, anh gầm nhẹ một tiếng, tự mình kéo qυầи ɭóŧ ra, phụt một tiếng cắm vào trong miệng Y Bối Nhi: “Bây giờ phạt em khẩu giao cho anh!”
Y Bối Nhi trợn mắt, lúc nãy dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp cắm vào khoang miệng khiến cô có chút không thoải mái. Cô hòa hoãn, hai má đột nhiên lõm vào, hút dươиɠ ѵậŧ của anh, đầu lưỡi phác hoạ hình dạng qυყ đầυ, khe rãnh, hàm răng ma sát đỉnh của anh. Hai tay nâng trứng nặng trĩu, đè ép, vỗ về chơi đùa.
“Liếʍ chúng nó một chút.” Có lẽ là khát vọng trong mắt anh đặc biệt nồng đậm, trái tim Y Bối Nhi mềm nhũn, ngoan ngoãn làm theo, thay phiên liếʍ mυ'ŧ, chơi đùa hai viên trứng phía dưới, ngón tay loát thân gậy.
Âu Dương Hạo sảng khoái không thôi, một lần nữa cắm vào trong miệng Y Bối Nhi, siết chặt cái mông hung hăng di chuyển ở trong miệng cô, sau khi ra vào mấy chục cái mới phóng thích trong miệng cô.
Một đoạn thời gian không làʍ t̠ìиɦ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh vừa nhiều lại đặc, cũng may anh còn nhớ rõ khống chế lực đạo lúc này mới không khiến cô bị sặc. Dưới ánh mắt của anh, cô từng chút từng chút một nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, lại duỗi đầu lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính bên môi đưa vào trong miệng.
Trong nháy mắt dươиɠ ѵậŧ của Âu Dương Hạo lần thứ hai đứng thẳng, anh trực tiếp bế Y Bối Nhi lên, đè cô lên tường, phía sau vách tường vô cùng lạnh lẽo, phía trước lại là thân hình vô cùng nóng bỏng của anh, cô tránh cũng không thể tránh, tùy ý để anh liếʍ mυ'ŧ bên ngoài cổ, xương quai xanh của cô, một bàn tay to chui vào áo ngực, vuốt ve bầu vυ', một bàn tay khác chui vào trong quần sờ soạng hoa huyệt.
“Đã ướt như thế sao?” Âu Dương Hạo cười như không cười, giống như đáp lại sự trêu đùa của cô lúc nãy, ngón tay dính một ít chất lỏng trong suốt, cực kỳ rõ ràng.
“Vậy chứng minh em cũng thích anh, cũng động tình với anh!” Y Bối Nhi hừ nhẹ một tiếng, nếu không phải lỗ tai ửng đỏ kia đã bán đứng cô, anh thật sự sẽ cho rằng cô không hề thẹn thùng một chút xíu nào đâu.
Anh cùng lúc kéo cả quần và qυầи ɭóŧ của cô xuống, giữa hai chân cô vô cùng ướŧ áŧ khiến anh sung sướиɠ vô cùng, thô ráp đầu ngón tay xoa nắn bối thịt, một ít bôi trơn này còn không đủ để giao hoan, lại không có thứ khác để bôi trơn lập tức, đành phải làm Y Bối Nhi càng thêm động tình, càng thêm nhanh chóng phân bố ra mật dịch.
“A a a... Đừng lộng... Thật tê... Ưʍ...” Thân thể của Y Bối Nhi so với những lúc khác cũng càng thêm nhiệt tình, chẳng qua anh chỉ xoa nắn vài cái cô đã cầm lòng không đậu mà chảy ra càng nhiều chất lỏng, toàn bộ hoa huyệt vừa tê lại mềm, sung sướиɠ đến mức các ngón chân đều cuộn tròn bên nhau, tường thịt bên trong hoa huyệt kẹp ngón tay của anh càng chặt, bụng nhỏ co rút vài cái tiết ra càng nhiều mật dịch.
“Thật ngoan, nhiều nước như vậy anh thực thích!” Anh hôn trán Y Bối Nhi, dươиɠ ѵậŧ của anh ma sát ngoài cửa huyệt, cắm một cái đi vào, không nghĩ tới bị kẹt ở giữa đường, tiến lùi đều không được, nếu không phải lúc nãy mới phát tiết một lần, anh chỉ sợ đã bị người con gái này này kẹp một cái đã bắn ra: “Thả lỏng, kẹp thật chặt.”
“A... Ai kêu chú lớn như vậy, thô như vậy... A a... Đều do anh, ngày thường cứ giữ giá không chịu chơi người ta... Đã vậy còn không giúp emgiãn tiểu huyệt đã tiến vào a... ” Y Bối Nhi ngậm lấy lỗ tai của người đàn ông, an hoàn toàn khác lúc bình thường luôn tĩnh thanh tao lịch sự, lúc này cô gióng như ma mị như yêu nữ.
“Lại muốn anh chơi em như vậy sao, hửm? Có phải ngày thường đều nghĩ đến chuyện muốn anh chơi em đúng hay không?” Bộ dáng lớn mật nhiệt tình buông thả của cô làm anh hoàn toàn mất đi lý trí, từng chút từng chút đâm vào càng sâu, giống như thật sự muốn chơi chết cô, dùng dùng dươиɠ ѵậŧ đỉnh cô lên tường.
“A a a... Đúng,
ngày thường, ngày thường em đều là nghĩ làm sao để anh chơi em... A... Quá sâu... Thật thoải mái...” Tay chân cô giống như dây mây mềm mại quấn quanh trên người anh, gắt gao xâm nhập vào cơ thể anh, hai người ôm chặt giống như muốn đối phương tiến vào chỗ sâu trong thân thể không bao giờ tách ra.
Trong nháy mắt Âu Dương Hạo sắp bắn tinh, anh
ôm chặt Y Bối Nhi, ở bên tai cô nỉ non nói ra lời âu yếm: “Anh yêu em!”
“Em cũng yêu anh!”
Sau khi tra hỏi vòng vẻo, dựa vào những lời Lưu Trúc Quân nói, Y Bối Nhi đã biết rốt cuộc nhà họ Lưu muốn cái gì, ngày hôm sau cô và Âu Dương Hạo cầm chìa khóa kia đến lấy được chứng cứ phạm tội của nhà họ Lưu mà ba mẹ Y Bối Nhi để ở ngân hàng.
Nhà họ Y và nhà họ Lưu vào thế hệ của ông nội Y Bối Nhi là quan hệ thông gia, quan hệ của hai nhà vẫn luôn không tệ, chỉ không nghĩ tới mặt ngoài nhà họ Lưu là gia đình thư hương nhưng lại âm thầm buôn lậu ma túy, mua bán mại da^ʍ, nuôi dưỡng tử sĩ. Sau khi ba mẹ Y Bối Nhi biết được cũng cũng hiểu rõ chỗ khó xử của một dòng họ lớn nhưng không nghĩ tới nhà họ Lưu sẽ vì những chứng cứ này mà muốn diệt bọn họ, hơn nữa trong lúc nhà họ Y đang gặp khó khăn đã tham gia một chân khiến nhà họ Y nhanh chóng tiêu vong, tiếp thu toàn bộ mọi thứ của nhà họ Y.
Càng làm cho trái tim Y Bối Nhi băng giá chính là Lưu Trúc Hinh là khuê mật từ nhỏ đến lớn với cô, cũng chính người bạn khuê mật này tự mình tìm người thu thập cô, sau đó còn sắp xếp Lưu Trúc Quân đến bên cạnh giám thị cô.
Tuy rằng Âu Dương Hạo tỏ vẻ có thể cùng nhau ám sát người nhà họ Lưu với cô nhưng Y Bối Nhi lại không đồng ý.
“Em muốn nhà họ Lưu mất đi toàn bộ bằng pháp luật, nhìn thấy bộ dáng thân bại danh liệt của bọn họ!”
Âu Dương Hạo và Y Bối Nhi nặc danh nộp lên những chứng cứ này, một tháng sau toàn bộ người nhà họ Lưu bao gồm chủ mưu và Lưu Trúc Hinh bị bắt giam.
“Người đàn ông này bị xâm phạm từ khi còn nhỏ bởi vậy muốn trả thù xã hội, sau khi phẫu thuật tạo ngực, thường xuyên trang điểm đi dụ dỗ đàn ông rồi sau đó gϊếŧ hại bọn họ, trước mắt anh ta đã thừa nhận gϊếŧ mười sáu người, người bị hại có Từ Dương, Dương Đông...” Người dẫn chương trình không cảm tình thông báo tin tức, đối diện màn ảnh là Trâu Hàn Nguyên mặc áo tù, mang còng tay.[QR][diendanlequydon]
Trong phòng bếp đột nhiên Y Bối Nhi bị người đàn ông đè trên bàn bếp, toàn bộ đầu óc mơ mơ màng màng không có cách nào tự hỏi, Âu Dương Hạo cực kỳ không biết xấu hổ nói muốn làm giãn huyệt cho cô, đây rõ ràng là muốn trả thù câu nói lần trước của cô.
Ngoại truyện: Nguyên nhân khiến Âu Dương Hạo trở nên biếи ŧɦái
Âu Dương Hạo không phải trời sinh biếи ŧɦái, khi còn nhỏ chính mắt anh nhìn thấy mẹ mình chết, nói đúng ra là tự sát.
Cuối cùng mẹ anh cũng không thể chịu đựng được việc bị ba anh bạo hành, cái ngày ba anh say rượu, sau khi về nhà hành hung mẹ anh, toàn bộ cái nhà này đều thay đổi.
Tiếng cười nói vui vẻ ngày xưa biến thành tiếng mắng thô tục của đàn ông, âm thanh quất đánh vào thân thể hỗn loạn với tiếng khóc kêu thê lương của phụ nữ, mà mỗi lần anh chỉ có thể để mẹ giấu vào trong tủ quần áo, nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra.
Một ngày kia thái độ của mẹ anh rất khác thường, bà mặc vào bộ quần áo bà yêu thích nhất, trang điểm nhẹ, lộ ra nụ cười dịu dàng, dẫn anh đi ăn bánh kem anh thèm nhỏ dãi đã lâu, rồi chờ đến lúc anh tỉnh ngủ đã nhìn thấy bà ăn mặc bộ đồ này rời đi.
Anh bừng tỉnh nhớ lại mẹ anh đã từng nói, muốn giữ thể diện rời đi thế giới này.
Không có mẹ, ba anh càng thêm táo bạo, đối tượng bị đánh biến thành anh, đến tận khi anh mười lăm tuổi, chạy ra khỏi nhà, báo cảnh sát mới có thể rời khỏi căn nhà này.
Bởi vì thân thể bị ngược đãi và thiếu dinh dưỡng trường kỳ, sau khi thoát ly khỏi căn nhà đó cấp tốc trưởng thành, anh lập tức cao hơn 1m8, khuôn mặt dương cương kiên cường rất được nữ sinh hoan nghênh. Nhưng mỗi lần thấy những nữ sinh trang điểm xinh đẹp anh đều không nhấc nổi hứng thú, hơn nữa mỗi lần làʍ t̠ìиɦ bởi vì bọn họ khó có thể chịu đựng được dươиɠ ѵậŧ của anh, mỗi một lần làʍ t̠ìиɦ đều kết thúc qua loa.
Đến một lần, anh thấy một người phạm tội trước mặt anh.
Người đàn ông kia từng nhát từng nhát dao đâm chết người phụ nữ, máu văng khắp nơi. Anh nhớ tới cảnh tượng khi mẹ anh và anh bị quất, cũng từng cái từng cái như thế này, rồi sau đó máu văng khắp nơi.
Anh hưng phấn nhưng cuối cùng anh vẫn là báo cảnh sát.
Anh biết bản thân không bình thường, hơn nữa từ khi nhìn thấy án mạng, anh không có cách nào cương cứng như bình thường, giống như làʍ t̠ìиɦ còn không hưng phấn bằng lúc nhìn thấy người khác gϊếŧ người.
Âu Dương Hạo rất thông minh lại giỏi về ngụy trang, sau đó anh ghi danh làm cảnh sát.
Có người khi ý thức được bản thân không bình thường
sẽ biến thành một tên tội phạm, có người lại là sẽ trở thành người chấp pháp để che dấu cùng ngụy trang.
Đến tận khi anh gặp được Y Bối Nhi, đến một ngày cô thành công đánh vỡ sự hiểu biết của anh.