Tối Cường Sơn Tặc Hệ Thống

Chương 99 - Đưa Người Đến Tửu Lâu

Trình Đại Lôi và Tôn Cửu bước ra khỏi đại sảnh và tìm một vài người có kinh nghiệm làm thợ xây, đang suy nghĩ về cách xây dựng một lò làm bánh.

Thứ gọi là Tha Sơn Chi Thạch, Khả Dĩ Công Ngọc, trợ giúp Tô Anh kinh doanh tửu lâu, Trình Đại Lôi vẫn có chút chắc chắn. Mặc dù không phải là đầu bếp, nhưng hắn biết phương pháp chung để chế biến rất nhiều món ăn, cùng Tôn Cửu thăm dò, phần lớn đều có thể ra tay.

Xét cho cùng, đầu bếp cấp độ ưu tú của Tôn Cửu không phải hưu danh, chỉ cần tất cả đi vào quỹ đạo, các món ăn mới không ngừng tràn vào tửu lâu của Tô Anh, thì chuyện hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, cũng không phải là khó khăn.

Hắn định đào tạo một nhóm đầu bếp và gửi họ cho Tô Anh, đương nhiên, chuyện này phải giao lại cho Tôn Cửu.

"Đại đương gia, ngài thật sự quá coi trọng ta, ta nhất định không phụ những gì ngài đã giao phó." Tôn Cửu rõ ràng có chút kích động, hắn lúc trước lui cui trong nhà bếp còn bị quát lên quát xuống, vậy mà hiện tại lại có thể đi quản lý người khác.

"Làm rất tốt..." Trình Đại Lôi không hiểu biểu hiện cảm kích của Tôn Cửu từ đâu mà lên, hắn nghĩ đến chính mình có nên giảng một ít nghệ thuật lãnh đạo, giờ chẳng qua chỉ là nghẹn nửa ngày mới nói ra một lời: "Ta xem trọng ngươi!"

Con đường làm bánh mì không được suôn sẻ lắm, có lúc nướng cháy, có lúc nướng chưa chín kỹ, nhưng cuối cùng cũng không phải chuyện khó khăn gì. Sau một số lần thất bại, chiếc bánh mì đầu tiên cũng đã được nướng thành công.

Ngày đó, toàn bộ trại Cáp Mô đều được nếm thử loại thức ăn có tên là bánh mì này. Loại thức ăn chưa từng thấy trước đây, hương vị độc đáo, rất được lòng mọi người, đặc biệt là trẻ em.

Trước đó, Trình Đại Lôi lo lắng khả năng chấp nhận bánh không cao, nên sau khi nhìn thấy cảnh này hắn cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó chỉ cần đào tạo một vài người có thể nướng bánh mì và gửi cho Tô Anh.

Chỉ là năng suất có hạn, bánh mì làm ra hàng ngày không có cách nào làm cho cả sơn trại ăn được. Như vậy, thân phận của Tôn Cửu ở trại Cáp Mô cũng tăng lên, loại cảm giác này chưa từng trải qua, mấy ngày nay hắn đều cảm thấy bước đi của mình có chút lâng lâng.

Sau khi làm thành công tạo ra bánh mì, Trình Đại Lôi lại tìm gặp Tôn Cửu và nói: "Tiếp theo, chúng ta nên nghiên cứu cách làm đáy nồi."

….

Thành Lạc Diệp.

Cái gọi là có tiền có thể ma xui quỷ khiến, chỉ cần có tiền mở đường, vạn vật trên đời đều tốt.

Trình Đại Lôi đã gửi một trăm lượng bạc, đủ để Tô Anh trang hoàng lại tửu lâu, cũng chỉ mất mười ngày để có được một diện mạo mới từ trong ra ngoài. Mắt thấy chuẩn bị khai trương một lần nữa, Tô Anh lại gặp một việc phiền phức.

“Thật sự không thuê được người sao?” Tô Anh hỏi chưởng quỹ: “Tiền công không thành vấn đề.”

"Không còn là vấn đề tiền công nữa. Kể cả lấy tiền, ta cũng không thuê được ai, Không ai muốn đến tửu lâu của chúng ta làm việc cả.”

Mấy ngày nay tiểu nhị cùng đầu bếp không biết có chuyện gì đã xảy ra, bọn họ đều đột nhiên rời đi mà không có lời từ biệt, thấy tửu lâu chuẩn bị mở cửa trở lại, nhưng lại không tìm được người làm.

"Còn một điều nữa..." Chưởng quỹ ngập ngừng.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi ông chủ, mẹ già của ta bệnh nặng, ta sợ không còn khả năng hầu hạ người nữa."

“Ông cũng phải đi sao!” Tô Anh ngạc nhiên nói, bỗng nhiên tỉnh táo lại, chậm rãi hỏi: “Chưởng quỹ, trong này còn có chuyện gì sao?"

"Bà chủ, là ta có lỗi với người, tiền công ta cũng không cần."

"Chưởng quỹ, ông cũng là lão nhân Tô gia, hiện tại ông muốn đi, ta cũng sẽ không giữ, nhưng ông hãy nói rõ ràng cho ta biết chuyện gì đang xảy ra, tiền công của ông ta vẫn sẽ trả đủ.”

Vẻ mặt của chưởng quỹ thay đổi, một lúc lâu sau mới hướng ra ngoài cửa: "Bên trong có chuyện gì, bà chủ, chính mình cũng không hiểu sao, tại sao lại đi ép buộc ta."

Nhìn theo hướng ngón tay của chưởng quỹ, đó là Tứ hải lâu, nơi kinh doanh phát đạt. Li Datou, chưởng quỹ Lý Đại Đầu, đứng ở ngưỡng cửa, có vài phần hăng hái dáng vẻ.

Ngay lúc đó, Tô Anh đã hiểu ra mọi chuyện. Lý phu nhân hiện tại của nhà họ Tô luôn coi mình là cái gai trong mắt, Tô Anh cũng quá rõ tình hình, nhưng cô không ngờ rằng, mình đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô và lưu lạc đến tửu lâu rách nát này, mà Lý thị vẫn không chịu từ bỏ, nhất định phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt mới bằng lòng.

"Cần ác như vậy à!"

Lúc này, hoàng hôn trên núi, bóng đêm buông xuống, Tô Anh chỉ cảm thấy cái lạnh mùa thu từ tứ phía tràn tới. Nếu như chuyện này thật sự là do Lý thị cản trở, sự việc sợ cũng không dễ giải quyết.

Ngày mai tửu lâu sẽ mở cửa, gà vịt thịt cá cũng chuẩn bị không ít, nhưng bây giờ những người còn lại trong tửu lâu chỉ có chính mình cùng Tiểu Điệp, còn có hai huynh đệ Liêu Giáp Liêu Ất.

"Tiểu thư, không bằng để ta lấy tiền, đi ra chợ xem thử vận may.”

Thời đại này còn có thị trường nhân tài chuyên biệt, vạn nhất các tầng lớp đều có thể tìm được ở đâu, muốn thuê người phải thông qua kinh tế chuyên môn, chính cái gọi là thời đại môi giới. Tuy nhiên, chuyện này Lý thị đã nhúng tay vào, sợ có cầm tiền, cũng không thể tìm được người.

"Đi cũng vô ích, bây giờ không ai dám làm việc với chúng ta.”

"Tiểu thư, vậy chúng ta nên làm cái gì?"

Tô Anh cũng không có cách nào, nàng và Tiểu Điệp cộng lại, chẳng qua cũng chỉ là hai cô gái yếu đuối, nếu như ý đồ của Lý thị nhắm vào chính mình, cô thật sự không biết giải quyết sao. Có lẽ rời đi là biện pháp cuối cùng, nhưng cô không muốn rời khỏi thành Lạc Diệp, trong lòng cô vẫn là có chút không phục.

Chính lúc này, một cái đầu to thò vào bên trong, hỏi: "Là Tô gia tiểu thư à?"

"Là ngươi?" Tô Anh mặt lộ vẻ hoang mang, hiện tại người xưng hô cô là tiểu thư cũng đã rất ít

"Tiểu tử Tôn Cửu, chào đại tẩu." Tôn Cửu sau lưng phất phất tay: "Tất cả vào đi, chính là nơi này."

Tô Anh lúc đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe xong xưng hô này liền hiểu ra mọi chuyện, người lần nữa được hắn phái tới.

Nói về quan cảnh lúc này, hơn 10 người bước vào cùng Tôn Cửu, bao gồm cả nam và nữ ở độ tuổi 30 và 40.

"Đại tẩu tốt!" Nhóm người này đứng thành một hàng trước mặt Tô Anh, đồng thời chào hỏi.

Tô Anh lấy tay ôm trán, cảm thấy hơi đau đầu không thể giải thích được.

"Được rồi, về sau ở chỗ này không được xưng hô như vậy."

"Đại tẩu...Bà chủ, là đại ca để chúng ta tới, về sau có chuyện gì, người cứ sai bảo."