Cũng không trách được ông ta, Thực Sắc Tính Dã, là chuyện thường tình của con người, huống chi là Từ Thần Cơ. Cuộc sống trên núi, nhìn thấy một con thỏ cái cũng đã tốt rồi, vất vả mới được xuống núi một chuyến, ông ta khẳng định là lao thẳng đến đây, muốn thân cận với mấy cô nương da trắng mịn màng một phen.
Tú Bà sắp xếp cho hai người ngồi ở đại sảnh, có hai cái cô nương bồi tiếp uống rượu. Không thể không nói, tướng mạo thật sự vượt qua mong muốn của Trình Đại Lôi. Mở miệng liền một tiếp Âu Ba công tử, âm thanh giòn tan khiến tâm của Trình Đại Lôi cũng mềm mại theo. Tuy nhiên, nghĩ đến đôi gối tựa bông sen vạn người mê, nhếch mép nửa miệng, trong lòng Trình Đại Lôi vẫn có chút kiêng kỵ.
Từ Thần Cơ đương nhiên không kiêng kỵ những thứ này, điều ông ta kiêng kỵ chính là có Trình Đại Lôi ở bên cạnh, không dám quá tự phụ, chỉ có thể lén nuốt nước miếng.
Vô luận như thế nào, hai người đều có chút câu nệ, câu nệ là bởi vì không quản là Trình Đại Lôi hay là Từ Thần Cơ, đều là lần đầu tiên đi dạo thanh lâu.
Điều gì khiến họ luôn duy trì một tiêu chuẩn đạo đức cao như vậy?
Tất nhiên là nghèo.
Nơi này khác với tưởng tượng của Trình Đại Lôi, rộng hơn rất nhiều, lối vào là một sân trong, sau đó là một tòa nhà gỗ hai tầng có phòng riêng và tiếng nhạc xập xình từ bên trong.
Trong hội trường có rải rác khách, theo nhóm ba đến năm người, thỉnh thoảng một số khách nhảy lên sân khấu giữa, đấu kiếm và ca hát, nhảy múa mà không đội nón, họ rất luộm thuộm, nhưng có chút mùi vị phong lưu.
Nơi đây giống như một điểm hẹn, nơi những tài tử giai nhân trò chuyện về những vần thơ, những ngôi sao. Tất nhiên, được nhắc đến nhiều nhất là những tin tức xảy ra trong thành gần đây.
Không gì khác hơn là ai trở nên giàu có, người thăng tiến, người viết một bài thơ hay…
Trong thời đại tụt hậu thông tin, tin đồn là kênh truyền thông quan trọng nhất.
“Chư vị…Bảng cáo thị ngoài thành, mọi người có thấy không?”
“Nói nhảm, hiện tại có ai là không biết chuyện của Cáp Mô đại vương, Lục Hanh là nhân vật như thể nào, vậy mà vẫn không tiếp nỗi một chiêu của hắn!”
"Chậc chậc, một trăm năm mươi lượng a, ngươi nào nếu có thể chặt đầu của hắn thì đời này không cần lo việc ăn uống.”
“Ta nghe nói, Cáp Mô đại vương kia, thân cao hai trượng, tay cầm một cái rìa lớn nặng 300 cân.”
"Xuỵt, im lặng, ta nghe nói ma đầu kia được thần tiên truyền cho phép thuật, có thể gọi sấm sét, có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, chúng ta ở chỗ này nói chuyện, không chừng hắn cũng có thể nghe.” Có người hạ giọng.
"Này, nói bậy nói bạ, người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, trên đời này nào có cái gì Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ."
Bốn chữ Cáp Mô đại vương không ngừng vang lên trong sảnh, Trình Đại Lôi cùng Từ Thần Cơ hai mặt nhìn nhau, mấy chuyện này thật sự quá nực cười.
“Chư vị ở đây náo nhiệt như vậy, nhưng đã có ai gặp qua Cáp Mô đại vương chưa?” Một nam nhân mặc cẩm y bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
"Hứa Huynh có ý tứ là, ngươi từng gặp qua ma đầu kia?"
"Nào chỉ là gặp qua nha!"
"Lời này nghĩa là sao?”
“Ngày đó, ta có đi ngang qua dãy Cáp Mô, chợt nghe một tiếng hô to, có một người từ trên trời giáng xuống, người này tự báo tính danh, chính là Cáp Mô Đại Vương. Ta cùng kẻ này quyết đấu, đại chiến hết ba mươi hiệp."
"A, về sau như thế nào?"
“Đáng tiếc thất bại!” Người mặc áo gấm thở dài một tiếng, hết sức phiền muộn.
Đám người đều ngạc nhiên kinh hô, có người nói: “Lời này của ngươi có thể tin sao? Lục Hanh vậy mà không tiếp nỗi một chiêu của Cáp Mô đại vương, không lẽ ngươi còn lại hơn Lục Hanh?”
“Kiếm pháp gia truyền của Hứa công tử rất lợi hại, ta tin lời này.”
Cô nương bồi rượu bên cạnh không ngừng nói: “Hứa công tử thật uy vũ,” “Hứa công tử…đến,”….
“Lần trước chỉ kém có một chiêu, liền bại trong tay của tặc nhân, nếu như có lần sau, ta nhất định cầm chắc kiếm trong tay, chính nghĩa ở trong l*иg ngực, tự tay mình chém chết tên ma đầu kia, trừ hại cho Diệp Lạc thành.”
“Ha ha.”
Những câu này đều nói đến rất vang, sau khi dứt lời còn lưu lại không ít dư âm. Tất cả mọi người đều vây xung quanh tên mặc áo gấm kia, hết thảy là tiếng nịnh nọt, Hứa công tử đỏ mặt, nói: "Rượu hôm nay, ta mời", "Mọi người uống bao nhiêu tùy thích.”
Vào lúc này, một tiếng cười chế nhạo không đúng lúc vang lên. Tên mặc áo gấm đột ngột quay đầu lại và thấy bên kia là một lão đàn ông, trên mặt còn giữ lại chòm râu dê bỉ ổi.
"Ngươi cười cái gì, không tin lời của ta à!"
Từ Thần Cơ một bên ngồi nghe liền không khỏi nhếch mép, nhưng bị đối phương hỏi như vậy, lại có chút bối rối, sợ hãi cúi đầu xuống.
Trình Đại Lôi vỗ vỗ vai ông ta, nhướng mày cười: “Không chỉ ông ta không tin, mà ta cũng không tin.” Trình Đại Lôi liếc mắt nhìn sang: “Ngươi thật sự đã gặp qua Cáp Mô đại vương?”’
Công tử mặc áo gấm kia tên là Hứa Mậu, hắn trợn tròn mắt sau đó lớn tiếng nói: "Ta đương nhiên đã nhìn thấy, ngươi là ai? Tại sao lại nghi ngờ ta!"
"Tại hạ họ Âu tên Ba, người giang hồ xưng tiểu phủ dịu dàng." Trình Đại Lôi ôm quyền, hững hờ đi lên.
"Oppa!"
"Oppa!"