Dụ Anh Thâm Nhập

Chương 5: ᒪàʍ Ŧìиɦ trong ký túc xá nam

Tần Thư theo bản năng muốn từ chối, ký túc xá của Quý Nam ở tầng một, mặc dù ở bên trái cầu thang trong cùng nhưng thường xuyên có người đi lại, rất dễ bị nhìn thấy.

“Cậu có thể vứt nó đi.” Cô không thể vào ký túc xá nam, nếu bị bạn cùng phòng của Quý Nam phát hiện thì không có cách nào để giải thích.

“Tôi ở một mình, nếu không tới, không biết ngày mai qυầи ɭóŧ của cậu sẽ xuất hiện ở chỗ nào đâu.” Quý Nam căn bản không cho Tần Thư cơ hội từ chối, “Đúng 9 giờ, nhớ kỹ, không được mặc qυầи ɭóŧ.”

Những lời này thoạt nhìn ngả ngớn đáng khinh, nhưng nghĩ đến mùi hormone nồng đậm trên người Quý Nam, cổ họng của Tần Thư khô khốc, cũng không cảm thấy ghê tởm.

8 giờ rưỡi, Tần Thư quay về ký túc xá tắm rửa, sau đó nói với Lâm Tâm Duyệt muốn đi ra ngoài một lúc, tình cờ lúc này ở hành lang không có ai, người trực ban ở một bên khác, bị tường che khuất, không thể nhìn sang bên này, giống như đang cố tình tạo cơ hội cho Tần Thư.

Do dự hồi lâu, cô vẫn đi tới cửa phòng 108, đang chuẩn bị gõ cửa thì nhìn thấy ánh sáng xuyên qua khe cửa.

Cửa hé, không đóng.

Tim Tần Thư đập thình thịch, cảm thấy Quý Nam cố tình để cửa, cô căng da đầu đi vào.

Đi vào mới phát hiện cách bài trí của căn phòng này không giống với phòng tầng sáu của bọn họ, ký túc xá của nghiên cứu sinh nam nữ hỗn hợp, con trai từ tầng một đến tầng bốn, còn từ tầng bốn là của con gái, từ lúc khai giảng đến nay, cô chưa từng vào ký túc xá nam, còn tưởng rằng tất cả phòng đều giống nhau.

Phòng của Tần Thư có hai phòng, bên ngoài là bồn rửa tay cùng nhà vệ sinh.

Phòng khách của Quý Nam rất lớn, chiếm hơn nửa diện tích, hai gian phòng sát nhau, còn có phòng bếp, nhìn giống căn chung cư dành cho tiến sĩ hơn.

Một cánh cửa của một căn phòng mở, không có ai.

“Quý Nam…” Tần Thư nhỏ giọng nói.

Không ai trả lời, trong phòng tắm có tiếng nước, Tần Thư quay đầu nhìn sang, cửa đóng chặt, dường như Quý Nam đang tắm.

Tim cô đập như tiếng trống, sợ bạn cùng phòng của Quý Nam phát hiện, cô vừa định đi ra hành lang đợi thì cửa phòng tắm mở ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Quý Nam dừng bước.

Tần Thư giật mình.

Anh chỉ lấy khăn tắm lau tóc, không mặc quần áo, dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn treo ở giữa hai chân, lôиɠ ʍυ nơi đó rập rạp, giống như rừng cây, tuy rằng không cứng nhưng kích cỡ không hề nhỏ.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Thư, dươиɠ ѵậŧ chậm rãi ngẩng đầu.

“Cậu cậu cậu…” Tần Thư nói lắp, hoảng sợ quay đầu đi, “Sao cậu tắm xong lại không mặc quần áo?”

Vừa dứt lời, Quý Nam đi tới khóa trái cửa, đè cô vào cửa hôn một cái.

Tần Thư sửng sốt, đến khi phản ứng lại thì cơ thể đã kịch liệt run rẩy.

Lẽ ra cô phải đẩy Quý Nam, nhưng tay cô như bị đông cứng, bất động, chẳng mấy chốc cả người không còn sức lực, ngẩng đầu rêи ɾỉ.

Phía dưới nhanh chóng ướt đẫm.

“Ô ô ô…” Tần Thư nghẹn ngào vào tiếng, phản kháng vô ích, nghe tựa như tiếng rêи ɾỉ hơn.

Quý Tuân duỗi tay tiến vào dưới váy cô, quen thuộc tìm được môi âʍ ɦộ, sờ soạng hai cái, chờ đến khi nước chảy ra mới đưa ngón trỏ vào miệng huyệt.

Tần Thư không nhịn được a một tiếng, người ưỡn lên.

Sau khi miệng huyệt chảy nước, Quý Nam rút ngón tay ra, xoay quanh cửa huyệt một vòng, không vội vàng đút thêm ngón thứ hai vào.

Hôm nay Tần Thư mặc một chiếc váy dài cài khuy, Quý Nam dùng hai chân đè lên người cô, tay còn lại cởi cúc áo, anh kéo áσ ɭóŧ của cô xuống, bàn tay to bóp bầu ngực đầy đặn của cô, áp vào bên tai cô, nói: “Thật nghe lời.” Sau đó cúi đầu lấp kín sự mềm mại kia.

Đầṳ ѵú của Tần Thư lập tức đứng thẳng, vừa cứng vừ đau.

Cũng có nhiều sung sướиɠ.

Cô không nhịn được kêu lên: “Đừng…”

Trên dưới đều bị Quý Nam đùa bỡn, từng đợt kɧoáı ©ảʍ truyền từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, chỉ trong chốc lát, dâʍ ŧᏂủy̠ tí tách chảy xuống đã biến thành một vũng nước.

Quý Nam khẽ cười nói: “Mẫn cảm như vậy?”

Nói xong, anh bế cô vào phòng, đặt cô lên bàn.

Tần Thư xấu hổ, cắn môi nói: “Cậu đừng làm bậy.”

Quý Nam hôn lên môi cô, sau đó ngồi xổm xuống, kéo hai chân của cô ra, đưa chiếc lưỡi ấm áp vào miệng huyệt, không ngừng liếʍ láp.

Kɧoáı ©ảʍ cực kỳ mãnh liệt, chưa đến nửa phút, Tần Thư đã run rẩy tiết ra một đống dâʍ ŧᏂủy̠.

Quý Nam vừa ngẩng đầu nhìn cô vừa nuốt dâʍ ŧᏂủy̠, còn dùng đầu lưỡi cọ xát âm đế, phát ra tiếng nuốt ừng ực.

“Đừng, đừng…” Tần Thư căn bản không dám nhìn anh, bị anh liếʍ đến dục tiên dục tử, cô điên cuồng lắc đầu, duỗi tay đẩy đầu của anh ra, ngón tay luồn vào trong tóc anh.

Quý Nam giữ bàn tay đang lộn xộn của cô, liếʍ cho đến khi cô run rẩy mới đứng dậy lấy một miếng vải đen bên cạnh chiếc bàn, bịt mắt cô lại.

Đột nhiên chìm vào bóng tối, Tần Thư sực tỉnh, cô hoảng hốt nói: “Cậu định làm gì, đừng…”

Có lẽ bởi vì không nhìn thấy, không đoán được người đàn ông sẽ làm gì tiếp theo, cơ thể của cô mẫn cảm hơn, kɧoáı ©ảʍ cũng lớn hơn, khi Quý Nam cắn đầṳ ѵú của cô rồi lại liếʍ láp, cơ thể cô run rẩy, nhưng không dám kêu thành tiếng, chỉ có thể cắn môi kêu nhỏ.

Quý Nam đột nhiên buông ra, trong phòng yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng động nào, đợi một lúc, trên người vẫn trống trơn, cơ thể của Tần Thư trở nên trống rỗng, khát khao có thứ gì đó cắm vào.

Cô lo lắng nói: “Quý…Quý Nam…”

“Tôi đây.” Quý Nam cười nói, “Muốn à?”

Vừa dứt lời, hai chiếc lông vũ mềm mại quét qua đầṳ ѵú, Tần Thư run lên, đại não lơ lửng, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan.

Quý Nam chạm vào dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, bôi lên dươиɠ ѵậŧ mình, sau đó lật người cô lại, đè cô xuống bàn, đỡ dươиɠ ѵậŧ, cắm vào trong.

Nhận ra hành vi tiếp theo của anh, Tần Thư sợ hãi hét lên: “Không được.”

Cô vẫn còn là xử nữ, tư thế này sẽ hỏng mất.

“Đổi…Đổi tư thế, đừng làm thế này…”