Dụ Anh Thâm Nhập

Chương 3: Ướt như vậy rồi còn không thành thật?

Ở ký thúc xá, thỉnh thoảng Tần Thư sẽ thủ da^ʍ, còn mơ mộng về nhiều cảnh hôn môi, làʍ t̠ìиɦ ở trường, nhưng không ngờ có một ngày cảnh này trở thành sự thật ở trên sân thể dục, đầu cô như muốn nổ tung.

Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ và sợ hãi, cô chảy nhiều nước hơn.

“Không…Đừng…” Mọi từ ngữ trở nên rời rạc trong nụ hôn của người đàn ông.

Quý Nam biết đâu là chỗ nhạy cảm của phụ nữ, anh chỉ nhẹ nhàng thử đã phát hiện cơ thể của Tần Thư rất mẫn cảm, anh không niết âm đế, mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn xung quanh âm đế, từng chút một, chậm rãi thu nhỏ lại, từ chậm đến nhanh.

Điều này có thể khiến con người đạt kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn nhất.

Tần Thư kêu lên, tiếng rêи ɾỉ tràn ra từ cổ họng, cô không nhịn được mà kẹp chặt chân.

“Đừng…”

Cô là người phương Nam, giọng nói rất nhỏ nhẹ, khi nói chuyện bình thường, Lâm Tâm Duyệt đều nói cô đang làm nũng, dừng ở bên tai đàn ông, đặc biệt quyến rũ.

Hơi thở của Quý Nam trở nên nặng nề, anh cắn tai cô: “Đừng kêu, sẽ bị nghe thấy.”

Tần Thư ý thức được hai người còn ở sân thể dục, cơ thể cứng đờ.

Quý Nam khẽ cười nói: “Sợ như vậy?”

Đầu răng của anh dọc theo tai cô, đáp xuống cổ cô, cắn nhẹ một cái.

Tần Thư không khỏi run lên.

Cô không biết vì sao chuyện lại thành ra thế này, vừa mới gặp nhau hai lần đã bị người đàn ông này động tay động chân, lẽ ra cô phải đánh anh một trận nhưng hiện tại cô không còn chút sức nào, còn bị người đàn ông kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức run lên.

Có chút thoải mái.

Ngón tay của người đàn ông đột nhiên nhanh hơn, cách qυầи ɭóŧ điên cuồng xoa âm đế, so với ngày thường Tần Thư tự thủ da^ʍ thì kí©ɧ ŧɧí©ɧ gấp trăm lần, cô run rẩy, phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Cao trào ngắn ngủi khiến hai mắt Tần Thư vô hồn, mặt cô đỏ ửng, hơi thở dồn dộp.

“Thoải mái không?” Quý Nam khàn giọng hỏi, anh nâng một chân của cô lên, ngón tay nhẹ nhàng kéo qυầи ɭóŧ màu hồng nhạt của cô xuống.

Hạ thể chợt lạnh, Tần Thư duỗi tay che lại, cắn môi nói: “Cậu đừng xằng bậy…Ưm…”

Giọng nói rất nhỏ, đôi mắt nhìn xung quanh, sợ bị người ta phát hiện.

Bàn tay của người đàn ông phủ lên lôиɠ ʍυ thưa thớt của cô: “Ướt hết rồi.”

Nói xong, ngón tay thử cắm vào miệng huyệt, rất chặt, còn chưa được nửa ngón út đã không thể vào được nữa, cơ thể Tần Thư run rẩy kịch liệt, kẹp chặt tay của anh: “Không…”

Ngoài miệng từ chối nhưng cơ thể lại thành thật chảy nước, khiến tay của người đàn ông ướt đẫm.

“Ướt như vậy rồi còn không thành thật?” Người đàn ông cúi đầu hôn cô một lần nữa, rút ngón tay ra, kéo cổ áo của cô, dùng đầu lưỡi ngậm lấy, nhẹ nhàng cắn, sau đó di chuyển tay đến giữa hai chân cô, nhanh chóng cọ xát âm đế.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt bao phủ khắp người, Tần Thư lại tiết một lần nữa.

Chờ cô hoàn hồn từ trong sung sướиɠ thì chiếc qυầи ɭóŧ đã bị người đàn ông cởi ra từ lúc nào không hay.

Trong bóng tối, Tần Thư nhìn thấy anh bỏ qυầи ɭóŧ vào trong túi.

Tần Thư trợn mắt, duỗi tay chộp lấy: “Trả lại đây.”

Người đàn ông cười nhẹ, “Có người tới.”

Tần Thư lo lắng ngẩng đầu lên, xung quanh tối om, không có người.

Nhận ra mình bị lừa, cô trừng mắt nhìn người đàn ông, nghe được tiếng cười của anh ngày càng to hơn.

Anh đưa tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ lên miệng Tần Thư, “Thử xem có ngọt hay không.”

Tần Thư biết đó là nước của cô, cô xoay đầu, không muốn ngửi.

Người đàn ông rút tay về, bỏ vào trong miệng, liếʍ láp, “Rất ngọt.”

Cơ thể của Tần Thư lại run lên.

***

Sau 11 giờ, sân thể dục có bảo vệ tuần tra, thúc giục những cặp đôi còn ở lại.

Quý Nam đưa áo khoác cho Tần Thư, Tần Thư cũng không thèm lấy lại qυầи ɭóŧ, cô kéo váy xuống, dùng áo khoác che lại, nhanh chóng chạy đi.

Vừa vào đến tầng một ký túc xá, cô định đi thang máy thì đυ.ng phải một chàng trai, thiếu chút nữa chạm vào, cô kịp thời dừng lại.

Chàng trai nhìn cô, sau đó ngẩng đầu chào hỏi người phía sau: “Anh Nam, anh chạy bộ về rồi à.”

Cơ thể của Tần Thư nhất thời cứng đờ, cúi đầu bước đi thật nhanh.

“Anh Nam vừa rồi có đi ăn khuya không?” Chàng trai thấy anh liếʍ môi, lại hỏi.

“Ăn một chút.”

“Vị thế nào? Có ngon không?”

Quý Nam nhìn Tần Thư chạy trối chết, mím môi nói: “Ngọt.”

Tai Tần Thư lập tức đỏ lên, chạy vào ấn thang máy, thấy Quý Nam không đi theo mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhớ tới những lời Quý Nam vừa nói, mặt cô nóng bừng.

Biếи ŧɦái, quá biếи ŧɦái.