Cố Nguyên rất nhanh đã xử lý xong thủ tục xuất viện, cô kéo một cái va li nhỏ đi theo bác sĩ Trần tới sân bay.
Trong va li là một vài bộ quần áo đồ dùng đơn giản bác sĩ Trần chuẩn bị cho cô, có chứng minh thư cùng với một khoản tiền mặt trong ví tiền lúc trước của cô.
Sau khi bác sĩ Trần đưa cô đến sân bay, lại dặn dò một phen, cuối cùng nói: "Nhất định phải nhớ thường xuyên trở về làm kiểm tra thân thể định kỳ."
Cố Nguyên đáp ứng, cảm kích mà vẫy tay tạm biệt bác sĩ Trần.
Bác sĩ Trần dường như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi.
Cố Nguyên đành phải dừng lại bước chân: "Bác sĩ Trần còn có cái gì muốn dặn dò tôi à?"
Bác sĩ Trần rốt cuộc hạ quyết tâm: "Cô còn nhớ năm quả trứng lúc đó của cô được đông lạnh không?"
Cố Nguyên ngẩn người rồi nhớ lại.
Khi đó trong quá trình điều trị, thì phát hiện cô có một loại gen năng lượng cường đại, dùng từ chuyên ngành để nói, đó là gen thiên tài.
Nếu loại gen quý hiếm này biến mất thì đối với nhân loại là một tổn thất lớn, cho nên lúc ấy sau khi cô cùng bác sĩ nói chuyện, cô đồng ý quyên góp năm quả trứng trong cơ thể.
Cố Nguyên đột nhiên có một loại dự cảm không lành, đôi mắt đen nhánh nhìn bác sĩ Trần, lông mi dày chớp chớp, thật cẩn thận hỏi: "Sau đó?"
Bác sĩ Trần nhìn Cố Nguyên, nghiêm túc tuyên bố: "Năm quả trứng kia, đều đã trở thành những sinh mệnh mới."
Cố Nguyên trợn to hai mắt.
Loại cảm giác này không thể miêu tả được, giống như có người nói với cô rằng "Năm quả trứng của cô đã ấp xong rồi kìa".
Bác sĩ Trần suy xét nên miêu tả vấn đề này này như thế nào: "Năm sinh mệnh là năm người..., năm người con trai, người lớn nhất đã được 24 tuổi rồi.
Cố Nguyên: ".................."
Bác sĩ Trần nghiêm túc nhìn cô: "Cố tiểu thư, nếu cô cần, tôi có thể cung cấp thông tin cá nhân của họ."
Cố Nguyên nhanh chóng lắc đầu rồi xua tay: "Không không không, quên đi, quên đi."
Tuy rằng cô đã 45 tuổi, nhưng theo bản năng còn cảm thấy bản thân là một thiếu nữ xinh đẹp một thân bệnh nan y mang theo hy vọng đi vào viện nghiên cứu, cô không thể nào tiếp thu được việc có người giúp đỡ cô ấp nở ra một đứa con trai 24 tuổi!
Bác sĩ Trần còn muốn nói gì nữa, Cố Nguyên đã xoay người lôi kéo va li đi rồi, cơ hồ là chạy trối chết.
Mà bác sĩ Trần đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Cố Nguyên rời đi, sau đó đột nhiên nở nụ cười, ông cúi đầu mở điện thoại, trên màn hình hiển thị vị trí định vị của cô.
Sau khi đi thật xa, trong lòng Cố Nguyên còn chưa bình tĩnh lại, đây là một cú sốc quá lớn đối với cô.
Không kết hôn cũng chưa từng có cuộc sống êm dịu của riêng mình, thế nhưng lại có con, còn một hơi năm đứa? Lớn nhất đã 24 tuổi? Ngẫm lại đều cảm thấy không thể tưởng tượng.
Cố Nguyên thở sâu, nỗ lực làm bản thân bình tĩnh trở lại, cô quyết định trước không thèm nghĩ chuyện này nữa, dù sao chỉ là năm cái trứng mà thôi, gặp cũng chưa gặp qua, không có quan hệ đến cô, chỉ là người xa lạ.
Cứ như vậy mà nỗ lực thuyết phục bản thân xong, Cố Nguyên rốt cuộc cũng có tâm tình quan sát xung quanh sân bay.
Không thể không nói, 25 năm này cũng thay đổi quá lớn rồi, Cố Nguyên quay qua quay lại đánh giá sân bay được xây dựng to lớn mà choáng váng, đi theo dòng người chuẩn bị làm thủ tục đăng ký.
Nhân viên công tác nhìn cô chằm chằm: "Đây là chứng minh thư của cô?"
Cố Nguyên vội nói: "Đúng vậy."
Chứng minh thư của cô là nhờ bác sĩ Trần hai ngày trước gấp gáp làm lại, ông ấy hướng dẫn cô lấy dấu vân tay và chụp khuôn mặt để nâng cấp chứng minh cũ, nói hiện tại chứng minh thư đã sớm cải tiến, có thể kiểm tra chứng minh thư trực tiếp khi vào ga tàu hỏa hoặc sân bay.
Cố Nguyên cảm thấy thật thần kỳ, trong trí nhớ của cô trên chứng minh thư cũ có những đường chéo ca rô nghiêng cùng với con dấu kiểu cũ của thời đại xưa.
Nhân viên công tác nhíu mày, đánh giá Cố Nguyên một hồi: "Năm nay cô 45 tuổi?"
Cố Nguyên do dự một lúc rồi gật đầu: "Đúng vậy, tôi 45 tuổi."
Nhân viên công tác lại lần nữa kiểm tra một chút, dựa vào ảnh chụp khuôn mặt trên thẻ căn cước để nghiệm chứng là có thể thông qua, cô ấy không nói gì nữa, để Cố Nguyên thông qua.
Người xếp hàng phía sau Cố Nguyên hiển nhiên nghe được lời Cố Nguyên nói, họ sôi nổi quan sát cô.
Một cô gái có chút trẻ con lại xinh đẹp động lòng người, làn da trắng nõn mượt mà mềm mại, vô cùng mịn màng, còn có đôi mắt to sáng nhìn như thế nào cũng thấy ngây ngô đơn thuần, một cô bé như vậy, thế nhưng đã 45 tuổi? Gạt người đi?
Cho dù thời nay phẩu thuật thẩm mỹ rất phát triển, thì khuôn mặt đã qua dao kéo cùng cái tuổi trẻ tự nhiên đương nhiên rất dễ phân biệt, khuôn mặt qua dao kéo làm sao có khả năng phát ra hơi thở thanh xuân đầy người từ tận xương cốt thế này, càng đừng nói tới cô gái cả người tản ra hơi thở ngây ngô, y như cô con gái đơn thuần vừa bước vào đời.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng của mọi người xung quanh, Cố Nguyên kéo va li, cúi đầu chạy nhanh.
Tuy rằng khiến mọi người kinh ngạc cảm thán làm cô rất vui, nhưng Cố Nguyên sợ người ở sân bay không cho cô đăng ký nữa, vé máy bay rất quý đó.
Đến khi máy may thuận lợi cất cánh, cuối cùng Cố Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn quanh bốn phía, mọi người đều cúi đầu, cầm một cái vật hình chữ nhật có màn hình điện tử đang hiển thị gì đó mà xem, giống máy chơi game cô từng chơi trước kia, Cố Nguyên có chút buồn bực, nghĩ thầm đây là cái gì, là máy chơi game mới phát minh ư, nhìn qua so với cái lúc trước cô chơi càng tốt hơn nhỉ?
Sau khi xuống máy bay, Cố Nguyên dựa theo lời bác sĩ Trần đã dặn trước đó ra ngoài xếp hàng bắt một chiếc xe taxi.
Xe taxi chạy ở trên đường lớn, Cố Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy rằng đã tiếp nhận hiện tại là 25 năm sau, tuy đã hiểu rõ 25 năm này khoa học kỹ thuật đổi mới không ngừng, nhưng khi nhìn cảnh quan thành phố này, Cố Nguyên vẫn chấn động.
Sau khi xe taxi dừng lại, chú tài xế bảo Cố Nguyên trả 120 tệ, làm cho Cố Nguyên hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc mà nhìn ống ấy, cô không ngờ 25 năm qua đi, lòng người lại khác xưa, vậy mà lại có taxi nâng giá trên trời lừa người như thế, tiền lương của ba cô một tháng mới 1000 tệ, đó đã là lương cao!
Cố Nguyên: "Sao lại có thể như vậy! 120 tệ, quá đắt rồi, chú à, chú không thể khi dễ tôi như vậy, đây là cướp bóc!"
Ông chú tài xế trừng mắt: "Đắt? Giá vậy mà cô còn bảo đắt? Giá cả giờ đều như vậy, đây là tôi dùng đồng hồ tính tiền, cô cho rằng tôi lừa cô? Tôi chưa bao giờ làm loại chuyện này!"
Cố Nguyên: "......"
Cô vốn là người biết tránh cái thiệt trước mắt, tài xế hung dữ như vậy, Cố Nguyên đành nhịn đau đưa cho ống ấy 120 tệ, coi như tiêu tiền mua an toàn cho bản thân.
Chú lái xe lấy được tiền xong, nhìn Cố Nguyên với ánh mắt kì quái rồi rời đi.
Sau khi xuống xe, nhìn chung cư không bị phá bỏ cũng không dời đi, Cố Nguyên nhẹ nhàng thở ra.
Căn hộ này là bà ngoại để lại cho cô, xem như là thứ duy nhất để cô dựa vào sau khi mẹ qua đời và cha cưới mẹ kế.
Không ngờ qua 25 năm, cô không nghĩ tới bản thân còn có thể trở lại nơi này.
Dọc theo đường đi cô không ngừng suy nghĩ, trong tay cô vẫn còn chìa khóa, lại sợ chung cư không còn nữa, không thể dùng chìa khóa để mở cửa.
Hiện tại tiểu khu còn đó, cô liền vào ở căn nhà quen thuộc của mình.
Cô thỏa mãn mà hít vào một hơi thật sâu, kéo theo va li xách lên tầng ba, đi tới trước cửa nhà của mình.
Khi đang nhìn cánh cửa phòng trộm khác hẳn hoàn toàn trong trí nhớ, cô có dự cảm không lành.
Móc ra chìa khóa, định mở cửa, mà đúng lúc này, cánh cửa bật mở.
Bên trong cánh cửa, một cô gái phòng bị nhìn cô, vẻ mặt ghét bỏ: "Cô là ai? Tại sao đứng trước cửa nhà chúng tôi?"
Cố Nguyên tìm tòi nghiên cứu mà nhìn người này: "Cô là Cố Nguyệt?"
Có điều cô rất nhanh chóng nhận ra không đúng, Cố Nguyệt là con gái mẹ kế cô mang về, chỉ nhỏ hơn cô ba tháng, hiện tại hẳn là đã 45 tuổi, mà người trước mắt này cùng lắm cũng mới 20 tuổi, cô gái này cùng Cố Nguyệt lớn lên giống nhau như vậy, chẳng lẽ là con gái Cố Nguyệt?
"Sao cô lại biết tên mẹ tôi? Cô là ai?"
Thời điểm cô gái kia nói lời này, thì phía sau vài người bước ra, có một người đàn ông trung niên, một người đàn ông tuổi trẻ và một người phụ nữ hơn 40 tuổi có chút mập, bà ta tức giận: "Tử Hàm, ai thế?"
Bành Tử Hàm: "Mẹ, người này vừa rồi nói tên của mẹ, mẹ có quen cô ta không?——"
Người phụ nữ trung niên bước tới nhìn qua, ánh mắt vừa nhìn thấy Cố Nguyên liền trợn tròn mắt.
"Cô, cô, cô ——"