Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Chương 29

Hình thức chung sống sau khi từ bạn cùng phòng biến thành người yêu, ngoại trừ thân mật hơn một chút, thật ra cũng không có thay đổi gì quá lớn, Bách Đông Thanh vẫn như trước chăm lo cuộc sống của hai người một cách chu đáo.

Công việc của anh dường như càng ngày càng bận rộn, ngày nào cũng đi sớm về trễ, cuối tuần hầu như đều bôn ba ở bên ngoài, mặc dù đã cố gắng không nhận những vụ án ở nơi khác, nhưng thời gian ở nhà, vẫn thưa thớt như xưa.

Hứa Húc cũng không biết vì sao anh phải liều mạng làm việc như vậy, nói chung là đàn ông cố gắng vì sự nghiệp của mình là chuyện tốt, cô cũng thích nhìn xem dáng vẻ cố gắng của anh, một Bách Đông Thanh như vậy, vô cùng có sức hút, cho nên chưa từng phàn nàn về việc thời gian của anh dành cho mình quá ít, ngược lại còn cố gắng quan tâm anh hơn một chút, cũng tiện thể động viên chính mình làm tốt công việc, trở thành một người giỏi giang như anh.

Hai người ở chung, theo Hứa Húc nhận định, chỉ có thể dùng từ ngọt ngào hoà hợp để hình dung, điều duy nhất làm cô có chút buồn bực chính là, Bách Đông Thanh không biết là chính nhân quân tử quá mức, hay là một cục đất di động nữa, đông đi xuân tới vào hạ, mấy tháng qua đi, hai người ngoại trừ ôm ôm hôn hôn, cũng không hề tiến thêm một bước thân mật nào.

Mặc dù cô cảm thấy nam nữ quen nhau cũng không nhất thiết là phải phát sinh quan hệ, nhưng mà hai người dù sao cũng từng trải qua một đêm, bây giờ lại sống chung dưới một mái nha, loại chuyện này đáng lẽ phải là nước chảy thành sông mới đúng! Nếu nhưng không phải đôi khi đang hôn nhau, cô có thể cảm giác được thân thể của anh có phản ứng, chắc cô sẽ nghi ngờ không biết anh có vấn đề gì hay không.

Đảo mắt đã vào cuối tháng sáu, sắp đến sinh nhật Hứa Húc. Bởi vì trùng vào ngày thứ bảy, cô đã hẹn với Phùng Giai, mang theo nửa kia của mình, cùng nhau gặp mặt ăn bữa cơm.

Đặt bàn trước ở một nhà hàng món cay Tứ Xuyên cao cấp, Hứa Húc cùng Bách Đông Thanh tới trước, nhận ra hình như anh có hơi hồi hộp, cô cầm lấy tay anh, khẽ cười nói:

“Phùng Giai là người tốt, chắc chắn sẽ không bắt chẹt anh đâu, anh không cần hồi hộp.”

Bách Đông Thanh nhìn cô một chút, cong môi khẽ cười cười:

“Lỡ như anh anh làm không tốt thì em sẽ rất mất mặt với bạn bè đấy.”

Hứa Húc bị chọc cười:

“Phùng Giai cũng đâu phải là không biết anh? Thuận theo tự nhiên là được rồi, không cần cưỡng ép bản thân mình.”

Bách Đông Thanh cười khẽ gật đầu, cúi đầu, đặt nụ hôn lên môi cô.

“Này này này!”

Tiếng cười của Phùng Giai từ cửa truyền đến, phá hỏng khoảnh khắc thân mật của hai người.

Bách Đông Thanh nhanh chóng xoay người, đứng lên nhã nhặn chào hỏi:

“Hai người tới rồi à?”

Phùng Giai cùng bạn trai Quách Minh một trước một sau đi tới, nhìn về phía Bách Đông Thanh cười nói:

“Bách học trưởng, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt, anh bây giờ đã là ngôi sao mới nổi trong giới luật sư ở Giang thành rồi nha, bộ phận pháp vụ của công ty em cũng nghe qua đại danh của anh hết.”

Bách Đông Thanh cười cười, không nói chuyện.

Hứa Húc nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Phùng Giai, cửu biệt trùng phùng ôm cô một cái, sau đó nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt một chút. Mặc dù có trang điểm sơ qua, nhưng vẫn có thể nhìn ra thần sắc cô nàng khá tiều tuỵ, cô ồ lên một tiếng:

“Sao vậy? Có phải công việc rất bận hay không?”

Phùng Giai thở dài, có chút không biết phải làm sao gật đầu.

Hứa Húc nhìn về phía người đàn ông phía sau cô nàng nói:

“Quách Minh, anh phải chăm sóc Phùng mỹ nhân cho thật tốt đấy, một người đẹp như vậy rơi vào tay anh, anh mà không biết quý trọng, em cũng không thể nhìn nổi đâu.”

Phùng Giai buồn cười nhéo cô một cái.

Quách Minh cười ha hả nói:

“Chuyện công việc anh cũng không giúp được gì mấy, chỉ là vừa mới bắt đầu đi làm, khó tránh khỏi vất vả một chút. Tập đoàn Lâm thị phúc lợi đãi ngộ đều tốt, nhiều người muốn làm còn không vào được đâu!”

Phùng Giai gật đầu, cười chua xót nói:

“Đúng vậy! Hồi trước tớ còn định từ chức, nhưng nghe Quách Minh nói vậy, liền nghĩ tới chuyện lương bổng, thôi thì cố gắng một chút. Chúng ta dù sao cũng chỉ là người làm công, tuỳ hứng không nổi đâu!”

Hứa Húc mím mím môi, xem thường nói:

“Dù vậy cũng phải làm cho vui vẻ mới được, cậu cũng không phải là không tìm được công việc tốt chứ.”

Phùng Giai vỗ vỗ cô;

“Đừng nói mấy cái này nữa, hôm nay là sinh nhật cậu, chúng ta nhanh chóng ăn cơm đi.”

Bởi vì đã gần nửa năm không gặp, bàn tiệc liền biến thành sân nhà của Hứa Húc và Phùng Giai, chụm đầu lại một chỗ nói không ngừng, hai người đàn ông thì chính thức trở thành vai phụ. Chỉ là Bách Đông Thanh vẫn không quên quan tâm đến Hứa Húc, nhìn thấy trong chén của cô không có đồ ăn, liền gắp giúp cô món cô thích ăn, tôm được lột vỏ sạch sẽ, cẩn thận từng li từng tí lấy hết xương cá ra, mọi thứ đều tự nhiên như vậy.

Phùng Giai nhìn thấy rõ ràng, cười nháy mắt mấy cái với Hứa Húc, ngại Bách Đông Thanh mà thầm nói:

“Trình độ chọn đàn ông của cậu thật sự là rất tuyệt, tớ coi như phục cậu sát đất!”

Hứa Húc đắc ý ngẩng đầu, hơi có chút kiêu ngạo nói:

“Đó là chuyện đương nhiên!”

Bữa cơm này vô cùng hoà hợp, lúc ra về, Hứa Húc vẫn còn chút chưa thoả mãn, hai người đàn ông đi lấy xe, cô và Phùng Giai đứng bên cạnh cửa vừa nói chuyện phiếm vừa chờ.

“Được rồi! Rốt cuộc là công việc của cậu gặp phải vấn đề gì vậy?”

Hứa Húc hỏi.

Phùng Giai cười khẽ:

“Không có việc gì, vừa mới vào làm, khó tránh khỏi mấy chuyện như vậy, nhịn một chút là được rồi.”

Hứa Húc nói:

“Nếu thật sự cảm thấy không vui, vậy thì đổi chỗ làm đi! Cậu cũng không phải là không tìm được chỗ tốt hơn.”

“Được rồi!”

Phùng Giai lắc đầu,

“Hiện giờ trên tay cũng không có tiền, Quách Minh chuẩn bị lập nghiệp, nếu tớ mà đổi đi đổi lại, hai người ai cũng không thể lo cho ai, thôi đi vậy!”

Hứa Húc nghĩ nghĩ, hỏi:

“Cậu và Quách Minh vẫn tốt đấy chứ?”

Phùng Giai cười cười gật đầu:

“Rất tốt, đã ở bên nhau nhiều năm như vậy rồi, phải trái qua cũng đều trải qua cả rồi, đương nhiên cũng không thể yêu đương cuồng nhiệt như thời trẻ được.”

Hứa Húc nói:

“Không ngờ đại mỹ nữ nào đó lúc trước nói muốn ăn sạch trai đẹp, vậy mà lại ở bên một người đàn ông lâu như vậy.”

Phùng Giai cười:

“Ai mà ngờ được chứ?”

Cô nàng dừng một chút, cảm thán nói,

“Trải qua biến cô gia đình, tớ mới biết cuộc sống bình yên quý giá đến mức nào. Cho nên phải vô cùng quý trọng.”

“Nói cũng đúng.”

“Cậu thì sao? Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp Bách học trưởng, nhưng có cảm giác là một người đàn ông rất đáng tin cậy, đối xử với cậu tốt không?”

Hứa Húc cười gật đầu:

“Không thể tốt hơn.”

Phùng Giai nhéo cô một cái:

“Như vậy thì phải biết quý trọng đấy, đừng có làm ỏng làm eo như lúc trước nữa.”

Hứa Húc nói:

“Tớ không nỡ làm vậy với anh ấy đâu!”

“Chậc chậc chậc!”

Phùng Giai cười to,

“Cứ như vậy mà ân ân ái ái trước mặt người ta, cậu còn nhân tính không vậy hả?”

Hứa Húc khó tránh khỏi ngượng ngùng:

“Nói thật đấy, chi là thật sự cảm thấy ở cùng với anh ấy rất an tâm rất hạnh phúc.”

Phùng Giai nói:

“Thấy cậu như vậy, tớ cũng yên tâm.”

“Cậu cũng phải sống tốt, có cần giúp đỡ gì, nhất định phải nói cho tớ biết. Tớ không giúp được, thì còn có học trưởng đấy, anh ấy rất lợi hại.”

Phùng Giai trêu chọc cô:

“Xem như tớ tận mắt chứng kiến cái gì gọi là chân chính lâm vào bể tình!”

Hai người phụ nữ ở bên này cười nói, hai người đàn ông sóng vai đi lây xe, cũng vừa đi vừa nói.

Quách Minh nhìn người đàn ông gầy gò nhưng chính trực anh tuấn bên cạnh, cười nói:

“Tôi nghe Phùng Giai nói nhà Hứa Húc rất khá giả, lại là con gái một, luật sư Bách thật may mắn, nếu như cưới được một cô gái như vậy, thì coi như bớt được hai mươi năm phấn đấu rồi!”

Bách Đông Thanh hơi sững sờ, đưa mắt nhìn về phía anh ta, nhẹ cười cười, nhàn nhạt nói:

“Tôi vẫn hi vọng chính mình có thể phấn đấu giỏi giang, có thể cho cô ấy một cuộc sống tương lai tốt đẹp.”

Quách Minh xuỳ một tiếng:

“Anh làm luật sư cho dù giỏi thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nếu mà là tôi, chắc chắn sẽ chọn cách đi kế thừa sự nghiệp của gia đình cô ấy.”

Bách Đông Thanh thu lại nét cười, cũng không nói tiếp, đi đến bên cạnh xe, phất tay tạm biệt với anh ta, rồi lái chiếc xe bên cạnh rời đi trước.

Trên đường trở về, Hứa Húc vẫn còn đang chìm đắm trong niềm vui gặp mặt bạn tốt, thuận miệng hỏi:

“Đông Thanh, anh cảm thấy Phùng Giai cùng Quách Minh thế nào?”

“Bạn của em là người tốt.”

Bách Đông Thanh khựng lại,

“Nhưng mà anh cảm thấy bạn trai của cô ấy không xứng với cô ấy.”

Hứa Húc thở dài:

“Em cũng cảm thấy vậy, nhưng mà chuyện tình cảm, người ngoài cũng không tiện nói gì, vừa nói ra liền có cảm giác thiên vị. Dù sao năm đó nhà Phùng Giai xảy ra chuyện, vẫn là Quách Minh ở bên cạnh cô ấy vượt qua gian khổ.”

Bách Đông Thanh gật đầu, trầm mặc một lát, lại nói:

“Dù sao em cũng nên nhắc nhở bạn của em tính toán cho bản thân mình một chút, nếu thật sự không thích hợp, cũng không nên vì chút ân tình này mà miễn cường chính mình.”

Hứa Húc có chút kinh ngạc nhìn về phía anh, cười nói:

“Sao em lại cảm giác nói chuyện như thế này không phải là phong cách của anh vậy. Anh hẳn không phải là người có nợ một trả mười có ân tất báo sao?”

Bách Đông Thanh buồn cười nói:

“Làm gì đến mức như vậy!”

Anh dừng một chút, quay đầu liếc nhìn cô một cái,

“Anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu.”

Hứa Húc nhíu mày:

“Anh cũng đừng có tưởng bở, em không có nghĩ tốt về anh đến mức vậy đâu, em còn tưởng anh là một tên lưu manh đấy.”

Bách Đông Thanh lắc đầu bật cười.

*

Về đến nhà đã hơi trễ, hai người tắm rửa xong, dính nhau trong chốc lát, rồi liền ai về phòng nấy. Hứa Húc lấy ra món quà mà Bách Đông Thanh tặng cô, một cái hộp nho nhỏ, bên ngoài được gói giấy tinh xảo, cô hé mở một chút, là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu dáng dành cho phụ nữ, là một đôi với chiếc đồng hồ hay thường hay mang kia.

Hứa Húc đeo đồng hồ vào cổ tay, yêu thích không thôi giơ lên ngắm nghía một chút, đột nhiên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, cô bị giật mình không kịp chuẩn bị, hét lên một tiếng, mém chút nữa rơi từ trên giường xuống rồi.

Thời tiết vào hạ chính là như vậy, dông tố nói đến là đến.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập:

“Sao vậy?”

Hứa Húc vỗ ngực một cái:

“Không có việc gì, cửa không có khoá, anh vào đi!”

Bách Đông Thanh vừa mới đẩy cửa vào, lại thêm mấy tiếng sấm vang rền cùng với vài tia chớp loé sáng nổi lên..

Hứa Húc lúc này đã đề phòng trước, không còn bị doạ sợ nữa, chỉ là vẫn còn chút hãi hùng khϊếp vía.

Bách Đông thanh bò lên giường của cô, cười cười:

“Không có việc gì, anh ở đây với em.”

Hứa Húc cười nói:

“Em cũng không còn là con nít, không sợ sấm sét, chỉ là vừa nãy quá đột ngột, bị doạ nhảy dựng lên.”

Bách Đông Thanh vẫn nằm bên cạnh cô, cười dịu dàng nói:

“Vậy anh sợ, em giúp anh đi!”

Anh khó có dịp nói đùa với cô như vậy, Hứa Húc bị anh chọc cười, nằm xuống dựa vào người anh, khoa tay múa chân cười nói:

“Ở cùng một chỗ với anh, em rất thích.”

“Thích thì tốt.”

Anh hôn lên môi cô một cái.

Hứa Húc cười dựa sát vào lòng anh, đưa mắt nhìn về phía anh. Đôi mắt anh đen như mực, lúc này đang bình tĩnh nhìn xem cô, hình như là muốn nhìn thấu cả người cô vậy.

Hai người ở chung lâu như vậy, thân mật như thế này, vốn dĩ sẽ không làm Hứa Húc khẩn trương, nhưng mà lúc này dưới ánh nhìn sáng rực của anh, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, trên mặt cũng đỏ lên.

Bách Đông Thanh cong môi cười khẽ một tiếng, đưa tay vén tóc cô ra sau tai, tiến lên phía trước dán lên môi cô, anh hôn rất chậm, cứ như là chạm vào vật quý giá dễ vỡ, từng chút từng chút một thăm dò, dịu dàng mà sâu lắng.

Ngoài cửa sổ sấm sét chớp nhoáng, trong phòng lại lưu luyến triền miên.

Anh ngậm lấy môi cô mυ'ŧ thoả thích một hồi lâu, mới chậm rãi dời đi, hôn lên lỗ tai cô, sau đó thuận đường men xuống cần cổ.

Hứa Húc bị anh làm cho toàn thân mềm nhũn cứ như là ngã vào trong đám mây, không tự chủ phát ra tiếng thở dốc kiều mị, ngay vào lúc cô như sắp lọt vào trong sương mù, Bách Đông Thanh đột nhiên ngồi dậy.

Hứa Húc mơ mơ màng màng mở ra đôi mắt ngập nước, nỉ non gặng hỏi:

“Sao vậy?”

Anh dùng sức hít sâu một hơi, hôn lên môi cô một cái chớp nhoáng, có chút thở dốc nói: “Anh ra ngoài mua một thứ, lập tức quay lại!”

Đầu óc bột nhão của Hứa Húc phải đợi cho đến khi anh mặc quần áo, vội vàng đi ra ngoài, mới phản ứng được anh muốn đi mua cái gì.

Khuôn mặt lập tức đỏ rần.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Ba năm qua đi, Thanh Thanh rốt cuộc được ăn thịt lần nữa rồi *tung hoa*, bởi vì còn chưa viết xong, bây giờ chỉ mới mang thức ăn lên thôi, ngày mai mới có thể chính thức ăn, mặc dù cũng chỉ là thịt vụn ~~ tiêu chuẩn cảnh nóng bây giờ quí vị cũng hiểu mà.

Mọi người nên quý trọng thời khắc ngọt ngào hiện tại đi, sau này còn có kịch bản, chương này có cảnh báo rồi đấy, chỉ là chưa đến nỗi máu chó thôi.

- Hết Chương 29-