CHƯƠNG 18
Thuận theo lực nắm trên bàn tay mình, Hứa Húc cũng thoáng thả lỏng, cô có chút tủi thân khóc thút thít, lại có thêm những giọt nước mắt rơi xuống.
Bách Đông Thanh nhẹ nhàng đưa tau lau vệt nước mắt trên mặt cô, giọng nói khàn khàn:
“Đừng khóc!”
Hứa Húc gật gật đầu, nặng nề hỏi:
“Anh có thể ôm em được không?”
Bách Đông Thanh do dự một lát, rốt cuộc cũng giang tay ôm cô vào lòng.
Hứa Húc nhắm mắt nằm sấp trên người anh, bờ môi lại lần mò hướng lên, một lần nữa tìm được bờ môi ấm áp kia. Lần này cô không vội vã nóng nảy như trước đó, chỉ thử mυ'ŧ nhẹ thăm dò, chậm rãi tiến vào.
Bách Đông Thanh vốn dĩ vẫn còn chút do dự, nhưng rất nhanh đã bị thứ cảm giác sảng khoái lần đầu tiên trải nghiệm này đánh tan không còn một mảnh, bắt đầu phối hợp quấn lấy môi lưỡi của cô.
Anh biết rõ đây là sai lầm, biết rõ cô làm như thế này là vì cái gì, cũng biết ngày mai tỉnh lại, có lẽ cô sẽ hối hận. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại của anh, giờ đây cũng đã biến mất hầu như không còn chút nào. Anh không biết rốt cuộc là do khẩn cầu cùng với nước mắt của cô, hay là … Thật ra cũng là do mong muốn tội lỗi trong lòng anh quấy phá.
Tóm lại, một Bách Đông Thanh xưa nay chưa từng phạm sai lầm, rốt cuộc vẫn phạm một sai lầm nghiêm trọng.
So với nỗi mâu thuẫn của anh, Hứa Húc ngược lại quyết đoán hơn rất nhiều, rõ ràng là một người con trai không tính là quá thân quen, không hiểu sao cô không hề cảm thấy phản cảm hành động thân mật như thế này, thậm chí cảm thấy chỉ cần hôn anh thôi, nôn nóng trong đầu liền bị châm lên như một mồi lửa.
Cô khựng lại nơi bàn tay đang buông thõng của anh, nhẹ nhàng di chuyển đến cơ bụng mỏng manh, lướt qua vòng eo tuy gầy nhưng có lực, một đường hướng xuống.
Cô không có kinh nghiệm, hành động chỉ dựa theo bản năng và những kiến thức tự cho là đúng, đương nhiên là rối tinh rối mù. Không chỉ có mình dựa vào Bách Đông Thanh đau đến mức phải mở miệng thở dốc, mà người con trai bị cô đặt dưới thân, cũng rêи ɾỉ một cách đáng thương.
Cho dù là như vậy, hai người nam nữ trẻ tuổi cũng dần dần ý loạn tình mê trong sự hỗn độn của bản thân.
Hứa Húc cũng không biết lúc nào là kết thúc, chỉ cảm thấy bản thân mình cứ như phiêu đãng trên một con thuyền nhỏ dập dềnh sóng nước, vốn dĩ là chỉ nhấp nhô, nhưng rất nhanh bị cuốn vào vùng sóng to gió lớn. Qua một hồi lâu, mới yếu ớt nằm sấp trên người Bách Đông Thanh mơ mơ màng màng
thở dốc.
Cô nhớ rõ là Bách Đông Thanh đã ôm cô trở về giường ngủ trong phòng, nhưng hình như anh cũng không có nằm xuống, mơ hồ ngồi ở bên giường mà nhìn cô. Cô cuũng không biết anh nhìn bao lâu, bởi vì sau khi giải phóng được nỗi kiềm chế nóng nảy trong lỏng, cả người liền thả lỏng hoàn toàn, dính vào giường liền rất nhanh tiến vào bóng đêm ngọt ngào, ngủ thật say.
Hứa Húc ngủ một giấc đến khi trời sáng trưng mới tỉnh lại.
Cô mở to mắt, nhìn xem trần nhà xa lạ, giật mình lo lắng một hồi lâu, mội từ từ nhớ lại mình đã làm những gì. Cô không bị mất trí nhớ, hình ảnh tối hôm qua, cũng hiện lên rõ ràng trong đầu cô.
Cô ảo não vỗ vỗ trán.
Lúc này đầu óc của cô đã rất thanh tỉnh, cô biết tối hôm qua bởi vì là ngày tốt nghiệp nên tức cảnh sinh tình bị cảm xúc chi phối, mới có thể làm ra chuyện động trời như vậy. Nhưng chính mình nổi điên phát tiết thì cũng thôi đi, sao lại phải liên luỵ đến người khác? Mà cho dù có là người khác thì không nói làm gì, vì cái gì hết lần này đến lần khách phải là Bách Đông Thanh?
Cô còn nhớ rất rõ ràng, tối hôm qua anh vốn đã cự tuyệt chính mình như thế nào.
Haizz!
Cô vô cùng ảo não.
Hiện giờ nhớ lại, thà rằng cùng người xa lạ nào đó làm chuyện xxyy, cũng không muốn là Bách Đông Thanh đâu!
Mặc dù bản ngã xấu xa trong cô như muốn bạo tạc nôn nóng cũng thất bại đã tan thành mây khói từ tối hôm qua, nhưng nỗi khó xử, áy náy, cùng hối hận nối tiếp nhau ùa về.
Cô dùng sức lăn qua lộn lại trên giường hai lần, hít thở sâu liền ngồi dậy, trên tủ đầu giường đặt quần áo của cô đã được xếp gọn. Cô gãi gãi đầu, thay quần áo vào, mang dép lê, rón rén đi ra ngoài.
Vứa mới đi tới cửa, liền đυ.ng phải Bách Đông Thanh đang đi ra từ phòng ăn, dưới mắt anh có quầng thâm, đương nhiên là ngủ không ngon, thế nhưng vẫn bình tĩnh nhìn cô một cái, hỏi:
“Tỉnh rồi à?”
Hứa Húc lúng túng sờ sờ lỗ tai, ấp úng nói:
“Học trưởng, tối hôm qua … Thật xin lỗi!”
Bách Đông Thanh trầm mặc nhìn cô một lát, nhẹ giọng nói:
“Là lỗi của anh.”
Hứa Húc mở to mắt nhìn anh, cô hiểu rất rõ anh là loại người như thế nào, cho nên rõ ràng là lỗi của cô, vẫn còn muốn ôm lên trên người mình sao, sao lại có người nào ngốc như thế chứ?
Cô vội vàng nói:
“Học trưởng, em …”
Bách Đông Thanh mỉm cười thản nhiên, ngắt lời cô:
“Anh làm bữa sáng rồi, em đi rửa mặt đi, ăn xong rồi trở về trường học.”
“Vâng!”
Hứa Húc gật đầu, có chút chán nản. Dù sao cũng là chủ đề tế nhị, cô cũng không muốn tiếp tục lằng nhằng, có coi như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh thì tốt.
Bữa sáng nhìn qua đơn giản nhưng lại không nhạt nhẽo, bánh trứng hột gà, cháo trắng, còn có hoa quả đã cắt chỉnh chỉnh tề tề.
Dù sao vẫn còn xấu hổ, hai người ngồi trên bàn ăn, ngoại trừ Hứa Húc khen một câu
“Ngon lắm”, thì không ai nói với ai lời nào.
Cho đến khi ăn xong, Bách Đông Thanh mới đứng lên, đưa cho cô một viên thuốc nhỏ, nói khẽ:
“Đề phòng vạn nhất, uống cái này đi!”
Ánh mắt Hứa Húc liếc nhìn dòng chữ bên trên hộp thuốc, mặt đỏ tới mang tai,
“À”
một tiếng.
“Em ngồi chơi chờ anh một lát, anh rửa chén xong, thì đưa em ra ngoài đón xe.”
“Vâng.”
Hứa Húc lặng lẽ nắm chặt hộp thuốc, yên lặng đi đến ghế sô pha, lại lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía phòng bếp. Thân ảnh gầy gò thẳng tắp đang đứng trước bếp lò, nghiêm túc thu xếp dọn dẹp.
Cô thu hồi ánh mắt, vô thức nhìn quanh quan sát căn hộ tối qua còn chưa kịp nhìn kỹ.
Hiện giờ đang có ánh nắng chiếu vào, hết thảy liền thu vào ánh mắt.
Đây là một căn hộ cũ theo diện phúc lợi của xí nghiệp nhà nước, hẳn là đã qua nhiều năm, phòng khách rất nhỏ, không cần nói là đồ dùng rải rác trong nhà, vẫn là những thứ đồ điện đơn giản, kiểu dáng đều rất già cỗi, đương nhiên là đã dùng nhiều năm rồi.
Nhưng vật này, hẳn là từ sau khi ba mẹ anh qua đời, chưa từng mua mới! Nghĩ đến một người con trai từ năm mười bốn tuổi đã tự thân tự mình sống trong căn nhà này, trong đầu Hứa Húc không nhìn được nảy ra một nỗi chua xót. Đến mức cảm thấy căn hộ đơn giản sạch sẽ này, không hiểu sao vẫn lộ ra một chút thê lương cùng cảm giác cô độc.
Cô nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra ví tiền.
Vì hôm qua là sinh nhật nên cô đã rút rất nhiều tiền từ tài khoản trong ngân hàng, cô lấy nguyên xấp tiền mặt từ trong ví ra, vụиɠ ŧяộʍ đưa mắt nhìn về phía phòng bếp, lại quay đầu nhìn xung quanh, lặng lẽ nhét xấp tiền vào trong khe hỡ của tay vịn ghế sô pha.
Căn nhà này sạch sẽ như vậy, chắc là anh thường xuyên quét dọn, chờ hai ngày sau anh phát hiện số tiền này, hẳn là cũng sẽ không nghĩ tới chính mình đã để lại, không chừng sẽ nghĩ không biết rơi vào bên trong ghế sô pha từ lúc nào.
Hứa Húc có chút kiêu ngạo với trí thông minh đột xuất của mình.
Cô cất kỹ tiền, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một bức ảnh chụp treo phía trên tivi, người đàn ông mặt quân trai oai hùng thẳng tắp, người phụ nữ dựa bên cạnh ông xinh đẹp dịu dàng, ở giữa hai người là một bé trai khoảng chừng bảy tám tuổi, nhìn qua hẳn là Bách Đông Thanh phiên bản thu nhỏ.
“Đi thôi!”
Bách Đông Thanh từ phòng bếp đi tới nói.
Hứa Húc gật đầu đứng lên, chỉ chỉ bức ảnh chụp trên tường:
“Trong nhà em cũng có một bức ảnh gia đình như thế này.”
Cô dừng một chút,
“Ba em trước đây cũng là quân nhân.”
Bách Đông Thanh khẽ cười cười, gật đầu.
Hai người một trước một sau đi xuống lầu, lúc này đã hơn chín giờ rồi, mặt trời chói chang trên không trung, có một luồng gió mát thổi qua, có một cảm giác sảng khoái không thể nói thành lời. Vừa mới đi ra khỏi toà nhà, liền nhìn thấy một bà dì khoảng hơn sáu mươi tuổi, đang một tay xách túi gạo, một tay kéo lấy chiếc xe đẩy đựng thức ăn đi tới, cười hì hì nhìn hai người chào hỏi:
“Đông Thanh, đi ra ngoài à? Cô gái này là bạn gái cháu sao? Có từ lúc nào thế, sao lại chưa từng nghe cháu nói qua!”
Bách Đông Thanh cười cười từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Hứa Húc nói:
“Em chờ anh một chút.”
Hứa Húc không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy anh đi đến trước mặt bà dì kia, cầm lấy túi gạo và chiếc xe đẩy trong tay:
“Dì Vương, để cháu đưa lên giúp dì.”
Bà dì cười ha hả nói:
“Người trẻ thời nay mà hiểu chuyện như Đông Thanh thì tốt quá rồi.”
Vừa nói vừa nhìn về phía Hứa Húc,
“Cô gái nhỏ à, Đông Thanh thế mà là một đứa nhỏ rất tốt, cháu phải đối xử tốt với nó đấy!”
Hứa Húc nhoẻn miệng cười cười, lại nhìn người đi phía trước bà dì, Bách Đông Thanh một tay xách gạo một tay đẩy xe, nhanh chóng đi vào bên trong toà nhà.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cũ kỷ, nhìn qua có vẻ gầy gò đơn bạc. Nhưng cô biết, thân thể anh cũng có cơ bắp, đây là một bằng chứng chỉ đàn ông con trai cứng rắn như cây tùng bách.
Đến khi hai người biến mất phía sau cầu thang bên trong toà nhà, Hứa Húc mới quay đầu, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bồn hoa bên cạnh, mấy đoá hoa dại màu vàng, nơ bung rực rỡ dưới ánh mặt trời xán lạn.
Cô khom người ngửi ngửi, ngắt một bông hoa giơ lên về phía bầu trời. Nhìn xem bông hoa nhỏ chập chờn trước gió, chẳng biết tại sao, tâm trạng đột nhiên liền thoải mái không ít, sau đó không tự chủ được nở nụ cười.
Lúc Bách Đông Thanh xuống lầu, liền nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh bồn hoa, trong tay cầm một bong hoa nhỏ, đang cong môi mỉm cười.
Anh nao nao, dừng bước, hình ảnh này quá sức đẹp đẽ, đến mức anh không dám kinh động.
Vẫn là Hứa húc cảm nhận được anh xuống lầu, quay đầu nhìn anh, cười tủm tỉm nói:
“Xong rồi à?”
Bách Đông Thanh gật gật đầu, hít sâu một hơi, rốt cuộc cũngt hả lỏng. Đây là dáng vẻ tươi cười mà anh không thể quen thuộc hơn được nữa, thuộc về cô gái không buồn không lo ngày nào.
Anh đi qua, trong tay cầm một quả trứng luộc và một ly trà đưa cho cô:
“Là dì Vương mới vừa đưa cho.”
Hứa Húc nhận lấy, cười nói:
“Anh nhiệt tình như vậy, hàng xóm hẳn là rất thích anh.”
Bách Đông Thanh khẽ cười:
“Chỉ là tiện tay mà thôi, đều là hàng xóm lâu năm, cũng rất quan tâm tới anh.”
Hứa Húc yên lặng nhìn anh một cái, một nam sinh tốt như vậy, hẳn là sẽ có một cuộc sống và tương lai rất tốt đẹp, không nên vì sai lầm của bản thân mình ngày hôm qua mà khổ sở, cô nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng thản nhiên nói:
“Học trưởng, chuyện tối ngày hôm qua, anh đừng để trong lòng.”
Bách Đông Thanh do dự một lát, gật đầu.
Sóng vai đi ra đến bên ngoài tiểu khu, vừa đúng lúc có một chiếc xe taxi, Hứa Húc ngăn lại ngồi lên. Bách Đông Thanh để tài xế chờ một lát, từ ghế phụ lái đưa mắt nhìn tên họ của người tài xế kia, lại đi vòng ra sau chụp cái biển số xe, mới đi đến bên cửa sổ phía sau, ghi xuống một dãy số điện thoại rồi đưa cho Hứa Húc:
“Đến nơi thì nhắn tin báo bình an cho anh biết.”
Hứa Húc vì sự cẩn thận chu đáo của anh mà rung động, nhận lấy tờ giấy, ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía anh, cười nói:
“Học trưởng, chúc anh xuất ngoại thuận buồm xuôi gió, làm vẻ vang Học viện Luật của Giang đại chúng ta.”
Sắc mặt Bách Đông Thanh không thay đổi mà nhìn vào mắt cô, cứng nhắc gật đầu.
-Hết Chương 18-