Nơi Anh Đứng Ngược Chiều Ánh Sáng

Chương 82

Lâm Kiều nhịn không được mà ưỡn ngực lên, đưa hai quả đào mềm mại đến trước miệng anh, muốn anh giúp cô giảm bớt cảm giác căng cứng ngứa ngáy lúc này.

Nhũ hoa cọ sát vào môi người đàn ông, muốn anh ngậm nó vào trong miệng nhưng người kia hình như đang cố ý né tránh nhũ hoa của cô.

“Hức… em muốn …”

Đôi mắt long lanh của cô nhìn chằm chằm vào Giang Trạm, không muốn anh né tránh nữa.

“Em muốn gì?”

Môi người đàn ông hôn nhẹ lên nhũ hoa cô hệt như đang trêu chọc, và đôi mắt cũng nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô.

“Ưm, muốn anh mυ'ŧ …”

“Anh là ai?”

“A …”

Trong trạng thái mông lung mờ mịt, khuôn mặt của người trước mặt khi thì rõ ràng khi lại mơ hồ, đầu óc cô cũng đã mơ mơ màng màng không nhìn rõ nữa, chỉ có thể gọi tên anh theo phản ứng bản năng nhất.

“Giang Trạm…”

“Không được, đổi cách xưng hô khác đi.”

Người đàn ông đang cố ý hành hạ cô, đôi bồng đảo vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, cô không nhịn được muốn tự mình đưa tay lên xoa nắn, nhưng còn chưa chạm tới tay đã bị người đàn ông nắm lấy.

“Huhu…Em không biết …”

Cô cảm thấy vừa tủi thân vừa khó chịu, nên không kìm lòng được lại rơi nước mắt.

Giang Trạm nhìn Lâm Kiều như vậy thật sự không khỏi có ý định xấu xa muốn bắt nạt cô.

“Gọi chồng đi, gọi chồng thì anh mυ'ŧ cho em.”

Lý trí cô đã sớm bay lên chín tầng mây rồi, giờ phút này Giang Trạm nói cái gì thì chính là cái đó.

“Ưm… chồng ơi… chồng ơi mυ'ŧ giúp em…”

Vừa dứt lời, nhũ hoa đã được người đàn ông ngậm vào trong miệng rồi mυ'ŧ vào thật mạnh.

“A …”

Cả người như có dòng điện chạy qua, Lâm Kiều không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ chói tai. Người đàn ông ngậm nhũ hoa của cô trong miệng không ngừng liếʍ mυ'ŧ, toàn thân cô run rẩy không ngừng, từng dòng chất lỏng trào ra từ hoa huyệt chảy xuống giữa hai đùi cô.

Bàn tay to thuận thế đi xuống, sờ vào nơi riêng tư của cô, khi đầu ngón tay của anh xoa nắn nơi âm đế cơ thể Lâm Kiều càng run rẩy rẩy mãnh liệt hơn, cô không nhịn được nức nở nắm chặt bả vai của Giang Trạm, bờ mông mượt mà không ngừng di chuyển lên xuống trên ga giường, muốn nuốt ngón tay anh vào để giảm bớt đi cảm giác ngứa ngáy bên trong hoa huyệt.

“Aha … Em muốn … khó chịu quá …”

Đầu ngón tay anh ma sát âm đế bằng một lực không nặng không nhẹ, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cho đôi mắt cô càng trở nên ẩm ướt, nhịn không được mà rêи ɾỉ.

“Ưm … Tuyệt lắm… Mạnh hơn chút nữa…. Mạnh chút nữa đi Giang Trạm… bên trong nhột lắm…”

Tiểu huyệt khó chịu trống rỗng, cô nóng lòng muốn được thứ gì đó lấp đầy.

“Em quên phải gọi thế nào rồi hả?”

“A, ông xã… Ông xã cắm vào đi… bên trong khó chịu quá…”

Lời nói trần trụi không hề che giấu của Lâm Kiều càng khiến anh muốn phát điên.

Hai ngón tay của anh cắm vào một cách dễ dàng, càng cắm sâu vào hoa huyệt của cô thì càng làm cho thanh âm rêи ɾỉ yêu kiều của cô lớn hơn.

“A….Ha…a… “

Tuy ngón tay tạm thời có thể xoa dịu cảm giác trống rỗng nhưng như thế vẫn chưa đủ, không có cảm giác căng tràn đủ đầy chỉ khiến cô càng trở nên ngứa ngáy.

“A … Em muốn …”

Lâm Kiều gục mặt vào cổ anh, vòng eo đung đưa cọ xát, khao khát càng nhiều hơn nữa.

Ngón tay anh rút ra khỏi huyệt khẩu, dâʍ ŧᏂủy̠ dinh dính ướt đẫm cả lòng bàn tay, kéo thành một đường dài trong suốt.

Giang Trạm nằm xuống giường, đôi mắt anh nhìn cô chăm chú như biểu thị muốn cô tự thân vận động.

Cả người Lâm Kiều run rẩy, bàn tay cởi thắt lưng vừa thô bạo nhưng cũng vừa bối rối vừa, cởi mãi cũng không ra, lại thấy nước mắt cô lại đang muốn rơi xuống, Giang Trạm chỉ đành tự mình cởi thắt lưng.

“Túp lều vải” kia đã gồ cao lên từ lâu, chỉ chờ đợi được cô phóng thích.

Đây là lần đầu tiên Lâm Kiều cầm nắm côn ŧᏂịŧ của anh một cách nghiêm túc, mặc dù lúc này đầu óc cô đã hỗn loạn, nhưng có như vậy thì cô vẫn biết thứ này là cái gì.

“Lớn quá …”

Cầm thứ vừa to vừa dài trong tay, cô không khỏi kinh ngạc mà khen ngợi.

Giang Trạm nhìn hành động này của cô bằng ánh mắt nóng bỏng, côn ŧᏂịŧ căng cứng khó chịu được đôi tay mềm mại của cô nắm lấy, căng cứng như sắp muốn nổ tung, hô hấp của anh cũng nặng nề thêm vài phần.

Nhìn một cách kỹ càng như vậy, cô lại có chút sợ hãi, nhưng cảm giác trống rỗng trong người cùng với hoa huyệt đang ngứa ngáy kêu gào khiến cô phải đối mặt với nó.

Dạng chân ngồi lên eo của người đàn ông.

Cô có chút rụt rè đỡ lấy côn ŧᏂịŧ rồi nhắm chuẩn huyệt khẩu của mình, và cố gắng ngồi xuống, bởi vì hoa huyệt tiết ra quá nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ nên đã rất trơn trượt, làm cho qυყ đầυ trượt ra khỏi miệng huyệt mà cọ sát với âm đế vừa bị anh xoa nắn đến sưng tấy kia, kɧoáı ©ảʍ nhất thời ập đến khiến cô không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng.

Thử đi thử lại mấy lần nhưng vẫn không thể cắm côn ŧᏂịŧ vào trong, mà côn ŧᏂịŧ rắn chắc và qυყ đầυ to lớn cứ luôn cọ sát vào âm đế khiến cơ thể cô càng thêm ngứa ngáy khó chịu.

“A…a …”

Cô gấp gáp đến mức khó chịu, rồi lại bật khóc nức nở.

Giang Trạm bị cô nắm chặt mà cọ xát như thế, lại không vào trong được khiến anh cũng khó chịu muốn chết, nhưng anh vẫn kiềm chế mà kiên nhẫn hướng dẫn cô.

“Em nhắm chuẩn đầu trước đã…Đúng rồi… Sau đó vịn vào rồi từ từ ngồi xuống…”

Cơ thể trống rỗng cuối cùng cũng được lấp đầy, cả hai người không khỏi phát ra tiếng thở hổn hển.

Khi cô thử tiếp tục chậm chậm ngồi xuống, thì côn ŧᏂịŧ đâm thẳng vào trong hoa tâm, kɧoáı ©ảʍ chết người ập đến làm cô không chịu được rêи ɾỉ chói tai.

“Ưm…. a …Thật lớn…Trướng quá…”

Qυყ đầυ đã chạm đến miệng tử ©υиɠ mà cô còn chưa hoàn toàn ngồi xuống.

“Ưm…A…ah…Sâu quá…”

Hai bờ mông no đủ bắt đầu nhấp nhô dò xét, ra vào một cách chậm rãi, hoa huyệt được lấp đầy, mỗi lần cắm vào đều cọ xát đến điểm mẫn cảm của cô, hoa tâm không ngừng phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Giang Thâm nhìn vẻ mặt đã chìm sâu trong du͙© vọиɠ của cô, một vệt nước trong suốt chảy ra từ khóe môi hơi hé mở của cô.

“A…ưm… Sướиɠ quá…”

Tốc độ nhấp nhô lên xuống của bờ mông cô càng lúc càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ bất tận khiến cô thoải mái vô cùng, khiến cho cô càng muốn tăng nhanh tốc độ ra vào của côn ŧᏂịŧ hơn.

Chỉ là cô bị cắm đến vừa mỏi mệt vừa mềm nhũn rồi, hai chân bắt đầu run rẩy, dần dần cũng không còn chút sức lực nào.

Cả cơ thể đã đến sát ranh giới của kɧoáı ©ảʍ cao trào nhưng cô lại không thể chạm tới điểm đó, côn ŧᏂịŧ vừa sưng to vừa rắn chắc này ma sát với lớp thịt mềm mại bên trong đường hầm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cho cô thoải mái lại khó chịu.

“Ừm…A … Giang Trạm …”

Giang Trạm nhìn khuôn mặt không biết là ửng đỏ do say rượu hay say tình của cô, anh đưa tay lên vén mái tóc dài đang xõa xuống trước ngực cô, đầu ngón tay khẽ vuốt ve nhũ hoa cứng ngắc, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cả người cô run rẩy, hoa huyệt co thắt lại, từng lớp thịt non mềm bên trong như càng hút chặt côn ŧᏂịŧ của anh hơn.

“Sao vậy, em hết sức rồi sao?”

“Ưm a… anh sờ vào nhũ hoa nữa đi… em khó chịu quá…”

Cô cầm lấy tay người đàn ông để anh xoa nắn đôi bồng đảo sưng to của mình, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn anh khó chịu như đang hy vọng anh có thể chuyển động.

“Muốn hả? Em nên nói cái gì nhỉ Kiều Kiều?”

Thanh âm của người đàn ông giống như một loại độc dược mê hoặc cô, dù cho có là thường ngày thì Lâm Kiều cũng không thể chống cự lại được, huống chi là bây giờ.

“A … Em muốn chồng dùng sức … Tiếp tục làm em… em khó chịu lắm …”

Giang Trạm bị những lời này của cô kɧıêυ ҡɧí©ɧ không cách nào nhẫn nại được nữa, bèn bật dậy ôm cô vào lòng, đôi chân thon dài trắng nõn của người phụ nữ quấn lấy thắt lưng anh, bàn tay to bóp chặt bờ mông căng mọng của cô để có lực ra vào, mỗi lần anh đều rút gần hết ra rồi lại đâm sâu đến tận cùng hoa tâm của cô.

“A… ha…a…Tuyệt quá…A… Ưm… Giang Trạm…”

Hoa huyệt bị anh ra vào đau đớn tê dại, cô động tình không ngừng kêu tên anh.