Trương Duy nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu đang chắn trước mặt, đôi mắt đào hoa đa tình nhìn thẳng vào mình, trông như đang cười nhưng lại ẩn chứa ý chèn ép.
“Con mẹ nó, bỏ tay mày ra. Đừng có giả vờ làm anh yeutruyen.net hùng cứu mỹ nhân trước mặt ông đây!” Trương Duy muốn giật cánh tay đang bị túm chặt lại, nhưng người đàn ông trước mặt này quá khoẻ, hắn không thể thoát ra được.
“Tôi không phải anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng qua tôi chưa từng thấy con chó nào hung dữ đến như vậy. Chó con, lại đây xem tí nào.”
Bị mắng là chó khiến Trương Duy đỏ mặt tía tai. Gương mặt của hắn ta hết tái xanh rồi lại trắng bệch.
Giọng nói quen thuộc này khiến cho những người trong phòng bao không thể ngồi yên nữa. Tiêu Bân là người xông ra đầu tiên, cậu sững người ngay lập tức: “Anh Giang?! Không phải anh đi rồi hả, sao vẫn còn ở đây?”
Cậu liếc nhìn người phụ nữ đang đứng sau lưng Giang Trạm, lại nhìn vào anh, đảo qua đảo lại mấy lần liền. Cậu rất hiểu Giang Trạm, anh ít khi nào xen vào việc của người khác như thế, trong khi anh ấy lại vừa mới rời đi. Nghĩ đến đây cậu lập tức nhìn ra điểm mờ ám bên trong.
Đờ mờ!
Tiêu Bân vội quay lưng lại, khuôn mặt ngây ngốc ra, chỉ muốn tát mình một cái.
“Sao thế anh Tiêu?”
“Sao anh Giang cũng ở đây thế này?”
Tiêu Bân chỉ muốn bịt miệng cái đám này lại. Cậu tát một tên đang đứng gần đó không nhẹ không nặng, chát một tiếng, nói: “Tụi bây câm hết lại cho tao! Cái lũ ngốc này!”
Trương Duy nhìn thấy bọn Tiêu Bân đi ra, vừa định gọi bọn họ lại đây giúp hắn thì nghe thấy lời họ nói, ngay lập tức sững người.
Anh Giang???
Gần như ngày nào Tiêu Bân cũng thổi gió bên tai bọn họ, ai tiếp xúc với Tiêu Bân mà không biết đến cái tên này. Nhưng hôm này người đó lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lại trong tình huống này, hắn ta còn vừa chửi người ta…
Giang Trạm hất tay Trương Duy ra, yeutruyen.net phủi tay vài cái, giống như là vừa chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu lắm.
“Úi cha, chào đại ca ạ, vừa rồi em chỉ đùa thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Mọi người đùa thôi.”
“Đúng thế, đùa ấy mà ha ha.”
Tiêu Bân liếc nhìn một màn này, tất cả bọn họ đều làm như mọi chuyện chỉ là đùa giỡn. Thấy Giang Trạm vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Bân quay đầu nhìn về phía hai người Lâm Kiều: “Chị dâu quá đỉnh ạ! Không chỉ xinh đẹp tuyệt trần mà ra đòn cũng rất hay, vừa rồi bọn em nghe hai cái tát kia thật là vang dội!”
Tiêu Bân vốn định thay đổi cách nói chuyện, lại không ngờ Lâm Kiều chẳng thèm quan tâm, trực tiếp lôi Trương Giai Giai rời đi không chút do dự.
Giang Trạm liếc Trương Duy một cái rồi cũng đi theo.
“Ơ, chị dâu ơi, mấy câu vừa rồi chỉ là lời của bọn em thôi nha, chị về đừng trách Giang ca, không liên quan đến anh ấy đâu!”
Nhìn đám người vừa khuất xa, sắc mặt của Tiêu Bân lập tức xấu đi. Cậu quay người lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn tên Trương Duy ngu xuẩn này.
“Đậu mợ! Mày làm tao tức chết rồi! Mày thử nghĩ xem về sau làm sao tao còn mặt mũi nào đứng trước mặt đại ca nữa?! Anh ấy vừa mới tìm được chị dâu, thử hỏi làm sao tao có thể ngẩng đầu nhìn chị dâu đây! Mợ mày! Hôm nay ông đây đạp gãy “thằng em” của mày, xem mày làm sao tung lưới làm Hải Vương bắt cá nữa, thằng cặn bã!”
Tiêu Bân nói xong liền xông lên muốn đạp Trương Duy, nhưng bị mấy người khác vội vàng giữ lại.
“Thôi, thôi! Anh Tiêu, bỏ qua đi.”
“Em không tin Lâm Kiều là mục tiêu của anh ấy!”
Trương Duy bần thần nhìn Tiêu Bân vẫn đan la hét không ngừng.
Hắn ta không tin Lâm Kiều đang ở bên Giang Trạm. Theo lời Tiêu Bân thì Giang Trạm mới về nước cách đây mấy ngày, Lâm Kiều không thể nào gặp gỡ anh ấy rồi ở bên nhau nhanh như vậy được. Vừa rồi khi hắn ta nhắc đến “người ấy”, Lâm Kiều có vẻ vẫn chưa buông bỏ được quá khứ, làm sao có thể được…
“Mày không tin cái quái gì! Tao hiểu anh tao hơn hay mày hiểu hơn, hả?” Tiêu Bân đang bị mấy người cản lại, nhìn thấy vẻ mặt của Trương Duy mà tức muốn hộc máu.
“Nhưng mà em biết Lâm Kiều, em là bạn học chung với cô ta mấy năm rồi. Cô ta đã có người trong lòng, Trương Giai Giai vẫn luôn kể với em là Lâm Kiều chưa thể buông xuống được chuyện xưa.”
“Thế mày nói tao nghe cô ấy thích ai?”
Trương Duy nhìn Tiêu Bân, ánh mắt kinh ngạc. Cái tên chuẩn bị lỡ miệng nói ra, lưỡng lự mãi cuối cùng lại nuốt xuống.
“Sao, có cái quái gì thì nói rõ xem nào?!”
Trương Duy cúi đầu, cắn răng, thấp giọng nói: “Anh Tiêu à, đều là lỗi của em. Hôm nay em đã lỡ gây chuyện rồi, về sau anh nói tốt giúp em mấy lời, em cũng dễ xin lỗi anh Giang hơn.”
Hắn ta cúi đầu nhận lỗi, mọi người xung quanh cũng cho rằng đây chẳng phải lỗi to tát gì, đều nói đỡ cho Trương Duy.
“Thôi được rồi, tao thấy anh Giang cũng không phải người vô lý, sau này mọi người cùng nói xin lỗi thì việc này coi như xong.” Tiêu Bân thở dài, nhìn bộ dạng biết lỗi của bọn họ, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan đi một chút.
Cậu nhìn Trương Duy, mím môi hỏi: “Mấy chuyện mày nói là thật hả? Trong lòng cô gái kia đã có người khác?”
“Thật ạ, em học chung với cô ấy mấy năm rồi. Cô ấy có bạn trai từ hồi cấp ba, bây giờ đang mở một cửa hàng tranh, cũng bởi vì mất đi đoạn tình cảm này đó. Tiêu ca, cô Lâm Kiều này mặt lạnh mà tâm cũng rất lạnh, đừng để Giang ca lội vào vũng nước đυ.c này, nếu không đến lúc đó chỉ sợ lại đau lòng vì tình cảm trao nhầm người.”
Tiêu Bân nhớ lại dáng vẻ trầm tĩnh của người phụ nữ khi nãy.
“Theo như lời mày nói thì có vẻ đúng như vậy. Nhưng mà vấn đề là… anh Giang của tao hình như đã lội vào rồi, làm sao giờ?”