Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 21: Không Còn Là Con Vịt Không Biết Bay Nữa

Chu Mẫn nghĩ cũng thấy rất đúng, hiện tại nguyên thân flop đến nổi không có một ngàn fan, chỉ mới hai hôm mà chỉ còn 998.

Muốn quản lí được hưởng ké phúc lợi của công ty một năm mua được siêu xe thì phải thành một siêu sao, nếu đoạt được giải thì khỏi phải nói.

Chu Mẫn nghĩ một lúc liền soạn tin nhắn gửi lại.

Chu Mân: [ Đột nhiên em cảm thấy mục tiêu em đặt ra cũng quá cao rồi, em nghĩ mình nên đặt lại mục tiêu thấp một chút, ví như tranh giải. ]

Tịnh Y: [ Cái này thật sự là mục tiêu? Chị thấy em vẫn chưa tỉnh ngủ.]

Chỉ qua tin nhắn lại khiến người ta đau lòng tới như vậy, quả nhiên là người ác độc.

Chu Mẫn không phải mẹ kế của bạch tuyết, Tịnh Y mới chính là mẹ kế của bạch tuyết đó.

Chu Mẫn: [ Đúng thật là em chưa tỉnh ngủ, em đã chuyển nhà rồi, một lát sẽ gửi lại cho chị địa chỉ.]

Bên kia gửi hình dán đưa tay làm hình chữ ok.

Cái gì cũng không hỏi, Chu Mẫn không biết nên vui mừng vì người bên kia tinh tế như vậy hay không.

Nhưng cô lại cảm thấy đây chính là bình yên trước giông bão.

Chu Mẫn lau tóc xong mới xoã ra phía sau nhờ gió hông khô, trời bên ngoài chỉ mới bốn giờ đã âm u, một lát nữa chắc chắn sẽ có mưa.

Chu Mẫn vào bếp chuẩn bị nấu cơm.

Buổi chiều cũng không có việc gì xảy ra.

Ăn cơm xong hai người ngồi trong phòng khách xem chương trình chiếu trên tv, bên ngoài mưa rất lớn như muốn rột rửa hết bụi bậm của thành phố ban ngày, tiếng mưa lấn át tiếng tv căn bản không nghe ra thứ gì.

Chu Mẫn đi lại đóng cửa lại, tiếng mưa như bị ngăn cách ở bên ngoài, tiếng tv mới dần đàn nghe rõ.

Chu Mẫn nằm trên sofa:" Ngày mai tôi đi sang thành phố bên cạnh mấy ngày, chú nhớ ăn uống đầy đủ, buổi sáng cũng phải ăn."

Tử Minh nghe thì gật đầu một cái, không bày ra biểu cảm gì.

Chu Mẫn cũng không nói nữa, nằm phơi người trên sofa, chương trình tv chiếu hết đã là chín giờ rưỡi.

Chu Mẫn theo thói quen đẩy Tử Minh về phòng, nhưng hắn lại không cho, tự di chuyển xe về thang máy, thành thục mà ấn lên tầng trên.

Thang máy lúc khép lại hai người mắt chạm nhau.

Tim Chu Mẫn đột nhiên thịch một cái.

Chu Mẫn đưa tay đặt lên vị trí trên tim.

Làm gì có tiếng thịch nào, đúng là ảo giác.

Cô vào phòng lấy vali bỏ mấy bộ đồ vào mới kéo lại đặt một góc trong phòng.

Chu Mẫn làm xong đã là mười giờ rưỡi, đánh răng rửa mặt mới leo lên giường.

Nhưng lại không ngủ được.

Chu Mẫn nằm đến gần ba giớ mới từ từ thϊếp đi.

Bên ngoài mưa rất lớn, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Sáng hôm sau Chu Mẫn bị cuộc gọi của Tịnh Y đánh thức.

Cô mơ màng ấn nút nghe còn bật loa lớn để bên gối, thừa cơ hội này nhắm mắt lại ngủ thêm một chút.

Tịnh Y:" Đã dậy chưa? Chị chuẩn bị tới đón em, chiều nay có buổi chụp ảnh ra mắt nên chuẩn bị tinh thần tốt một chút."

Chu Mẫn nghe bốn từ " Chụp ảnh ra mắt " làm cho tỉnh ngủ mà ngồi bật dậy.

- Em đã dậy từ sớm rồi, chỉ còn đợi chị nữa thôi.

Chu Mẫn nói xong liền ngắt máy, chạy như bay vào nhà tắm.

Thật sự là chụp ảnh ra mắt? Một vai phụ nhỏ nhoi có lời thoại còn được chụp ảnh ra mắt thì cũng lời quá rồi.

Cuối cùng cũng có ngày Chu Mẫn này đứng dưới ống kính của nhϊếp ảnh không phải mấy người chụp ảnh thẻ, mà chính là nhϊếp ảnh gia thật sự đó, lúc tuyên truyền ảnh ra mắt này chắc chắn sẽ được đăng lên weibo của đạo diễn, vừa nghĩ đến Chu Mẫn liền muốn khóc.

Chỉ là chụp ảnh ra mắt mà Chu Mẫn đã chờ hai kiếp rồi đó.

Chu Mẫn vệ sinh cá nhân xong thay một bộ đồ thể thao màu nâu vào, bởi vì hôm qua mưa buổi sáng khí trời ẩm ướt, không khí lúc nào so với lúc chuẩn bị lập đông rất giống, se lạnh, gió không quá lớn nhưng lại làm người khác run lẩy bẩy, trong tủ đồ nguyên thân chỉ có mỗi bộ này còn mới, những bộ khác căn bản đã phai màu từ lâu, màu đen cũng đã phai thành màu xám, thảm đến không nở nhìn.

Bởi vì lúc tối có chút khó ngủ không tránh khỏi dưới mí mắt Chu Mẫn xuất hiện quầng thâm nhàn nhạt, không quá rõ, một lát tổ trang điểm xử lí sơ qua là xong, không mất quá nhiều thời gian.

Chu Mẫn vừa mở cửa phòng ra hơi lạnh liền leo lỏi vào như muốn trốn vào xương cốt người khác, cô nhịn không được hắt xì một cái.

Mũi Chu Mẫn rất nhạy cảm với thời tiết, buổi sáng phấn hoa bay rất nhiều cho dù nhà không trồng hoa đi nữa phấn hoa vẫn từ bên ngoài đường bay vào, huống chi ở đây cả một hoa viên đều là hoa.

Thím Lưu biết hôm nay Chu Mẫn đi nên thức dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô mang đi.

Chu Mẫn cầm lấy đồ ăn sáng, muốn lên nói một tiếng với Tử Minh nhưng bị thím Lưu ngăn lại.

- Lúc nãy tôi lên còn thấy cậu chủ vẫn còn ngủ, phu nhân đi đi một lát cậu chủ dậy tôi sẽ chuyển lời.

Thật sự là Tử Minh vẫn chưa ngủ dậy, nếu là bình thường đã dậy từ sáu giờ, nhưng lúc nãy bà mới lên xem, vẫn chưa dậy.

Chu Mẫn:" Một lát thím lấy nước nóng cho chú ngâm chân, trời mưa này chân nhất định rất khó chịu."

Thím Lưu muốn nói rồi lại thôi, gật đầu một cái.

Cô dặn bà nhớ lấy đồ cho mình, vừa cầm thức ăn sáng đi ra ngoài.

Thím Lưu làm bánh kẹp, buổi sáng ăn thật sự rất ấm bụng.

Chu Mẫn rất nhanh liền ăn xong, dạ dày trống rỗng được lấp đầy liền thoã mãn vô cùng nhưng vẫn còn chưa no.

Chu Mẫn đi gần tới cổng liền đặt vali xuống ngồi xổm lục lọi tìm kịch bản cầm lên tay, làm như không có chuyện gì tiếp tục kéo vali đi lên phía trước.

Tịnh Y dựa vào cửa sửa xe đứng hút thuốc, thấy Chu Mẫn tới liền quăng điếu thuốc xuống dùng đế giày chà chà, mới đi tới.

- Em dọn đến nơi này? Không phải túng thiếu tới mức làm người giúp việc đó chứ.

- Em hiện tại đã thành vịt trời rồi, không còn là con vịt không biết bay nữa.

Tịnh Y chuyển vali của cô vào cốp xe.

- Em trúng chứng khoán?

Tịnh Y nói xong liền nhớ ra gì đó mà thờ dài một hơi.

- Chị quên mất đến tiền mua chứng khoán em cũng không có.

Cho dù có trúng chứng khoán hay trúng số điện tử cũng chưa chắc mua được nhà của khu này, khu này những người không có địa vị không đứng vững ở đất Giang Nam này đến mơ cũng đừng mơ đến có nhà ở khu này nữa.

Giống như xin hộ chiếu đi Hàn Quốc vậy, nếu không có công việc ổn định xin hộ chiếu cũng không dễ dàng gì.

Tịnh Y muốn lấy bao thuốc ra liền khựng lại.

- Đừng nói với chị có người để mắt đến em liền bao nuôi em?

Chu Mẫn không nói lời nào mở cửa xe leo lên, trên tay còn cầm kịch bản đọc đi đọc lại mười câu thoại kia.

Tịnh Y như nghe thấy tin động trời, tay chạm đến bao thuốc cũng rung rung mà rút ra một điếu đốt lên hút.

Gần năm phút sau mới leo vào xe.

Chu Mẫn:" Chị chưa ăn sáng hả? Sắc mặt chị như thiếu máu."

Tịnh Y tất nhiên biết chuyện bao nuôi này trong giới giải trí có rất nhiều, nhưng chứng kiến nghệ sĩ mình quan lí được một ông già bao nuôi thì cảm giác rất vi diệu.

Một năm nhận không bao nhiêu kịch bản, cảm giác này Tịnh Y hiểu, nhưng sao có thể vì chuyện này mà bán rẻ thân thể mình chứ.