Tôi Gả Cho Chú Của Nam Chính

Chương 17: Bọn Họ Quá Đáng

Tử Minh nhìn vết máu vẫn đang chảy mà lên tiếng.

- Bác Trần, đưa cô ấy đi rửa vết thương.

Bác Trần chính là quản gia lúc nãy, ông nghe gọi liền đi vào, Chu Mẫn di chuyển tới phía sau muốn đẩy Tử Minh đi theo cùng nhưng bị ngăn lại.

- Cô đi rửa vết thương đi, xử lí xong chúng ta đi về.

Chu Mẫn hơi do dự, nhưng chỗ bị cào có chút đau nhìn máu chảy xuống sàn nhà mím môi thành một đường thẳng, không tình nguyện bỏ lại Tử Minh ở phòng ăn mà đi theo quản gia.

Cuối cùng là bị quản gia kéo đi, vẫn bỏ lại Tử Minh.

Tử phu nhân cũng được đưa đi sang một phòng khác xử lí vết thương, cả một phòng ăn yên lặng chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc, cuối cùng vẫn là Tử Hào lên tiếng trước.

- Chú thật sự bao che cho thím?

Tử Minh hơi nhướng mày.

- Bao che hay không còn không biết? Chu Mẫn bây giờ là vợ của tôi, cho dù hiện tại tôi tàn tật không thể đứng dậy nhưng vẫn có thể bảo vệ vợ mình, chỉ cần Chu Mẫn bước vào nhà chính, bước ra mất một cộng tóc, những người có mặt cũng phải cạo trọc đầu.

Câu này rõ ràng nói cho những người có mặt ở đây nghe thấy.

Tuy Tử Minh tàn tật gần sáu năm nhưng uy phong vẫn còn ở đó, bọn họ nghe lời này liền run rẩy trong lòng, sáu năm nay bọn họ tất nhiên không thấy Tử Minh tức giận hay tranh luận, nên cứ tưởng việc này hắn cũng không quản, không nghĩ tới tình hình bây giờ lại như vậy.

Đến Tiểu Tảo bị Tử Minh nhìn cũng co rụt người, đến khóc cũng không dám khóc.

Tử Hào:" Rõ ràng thím là người có hôn ước với con, lấy chú chính là vì tiền, đến lúc chú mất toàn bộ gia sản chẳng phải rơi vào tay nhà họ Chu hay sao? Người như vậy chú thật sự để lại bên cạnh?"

Tử Minh lướt một vòng, bọn họ không ai dám nhìn thẳng, hết ngó đông lại ngó tây, nhưng tai lại dựng thẳng mà nghe cuộc đối thoại của hai người.

Tử Minh:" Chuyện của chú, con muốn quản? Trước tiên nên nói một chút, tại sao Chu Mẫn không lấy con mà lấy chú? Con là người sẽ thừa kế toàn bộ Tử gia."

Tử Hào bị nói đến á khẩu, muốn phản bác cũng không thể, chỉ có thể đứng một chỗ nhìn Tử Minh di chuyển xe lăn ra khỏi phòng ăn.

Tử Hào chính là muốn chia rẽ bọn họ, Chu Mẫn chính là của cậu, là hôn phu của cậu.

Tử Hào trước giờ chưa từng muốn thứ gì mà không có được, cho dù có giành đến u đầu mẻ trán cũng phải giành được về tay, Chu Mẫn là thím cậu thì sao chứ? Bọn họ chắn chắn chưa phát sinh chuyện kia thì Tử Hào vẫn còn cơ hội, một người khoẻ mạnh Tử Hào mới không sợ không giành nổi với một người tàn tật.

Tử Minh ra bên ngoài xe ngồi chưa đến mười lăm phút, Chu Mẫn đi theo quản gia ra sau.

Tay Chu Mẫn không quá nghiêm trọng chỉ là vết thương ngoài da, bởi vì ở nhà chính luôn có bác sĩ cũng đã kiểm tra qua rồi, không ảnh hưởng gì, chỉ cần đừng chạm vào nước nửa tháng sẽ khỏi.

Chu Mẫn ngồi trong xe rất ngoan ngoãn đến thở mạnh cũng không dá, len lén đưa mắt nhìn Tử Minh, thấy không tức giận mới nhích cơ thể lại.

- Lúc nãy do bọn họ nói xấu chú, tôi mới không kiềm chế được.

Tử Minh ngiêng đầu nhìn cô.

- Vì tôi?

Chu Mẫn nghe thì gật đầu:" Bọn họ rất quá đáng, chú không tức giận?"

- Không.

Không đáng để hắn tức giận.

Chu Mẫn cảm thấy Tử Minh so với đám người lúc nãy tính tình tốt hơn nhiều, còn không tức giận hay so đo với bọn họ, vậy mà hết người này đến người kia đến kiếm chuyện là sao hả ?!

Người này mới xứng đáng làm nam chính đây này.

Chu Mẫn rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ như thường ngày, ngồi bên cạnh Tử Minh luyên thuyên đủ thứ chuyện, cuối cùng mới nhớ ra gì đó mà chuyển chủ đề.

- Chú đói không? Về nhà tôi làm cơm tối cho chú.

Tử Minh gật đầu một cái, nhìn cánh tay bị băng gạt trắng quấn quanh liền nhíu mày, chẳng qua trong xe có chút tối nên không ai nhìn ra biểu cảm trên mặt của nhau.

- Đau không?

Chu Mẫn nhìn cánh tay của mình thì cười hì hì.

- Không đau, chú lo cho tôi hở?

Tử Minh bị câu này làm cho lúng túng giọng nói cũng có chút gấp gáp.

- Không.

- Tôi với chú đã là vợ chồng, thật sự không quan tâm vợ mình chút nào sao? Thật vô tình.

Chu Mẫn nói xong vờ như đau lòng mà ôm tim mình.

Thấy Tử Minh không có phản ứng gì liền cảm thấy nhàm chán ngồi thẳng dậy.

Vân Viên ngồi ở ghế lái cảm thấy rất quái, nhưng nghĩ lại cũng rất đúng, cô căn bản chưa trải nghiệm cuộc sống hôn nhân, phỏng chừng đây chính là tình thú của vợ chồng nhà người ta.

Xe rất nhanh dừng trước biệt thự.

Chu Mẫn đỡ Tử Minh xuống xe thì đẩy đi vào bên trong, đèn biệt thự vẫn còn sáng đến đèn bên ngoài vườn cũng bật đến sáng choang.

Thím Lưu nghe tiếng xe từ bên trong đi ra, nụ cười treo trên khoé miệng nhìn thấy cánh tay bị quấn băng gạt trắng của Chu Mẫn, nụ cười liền hạ xuống bước nhanh tới.

- Tay phu nhân bị sao vậy, có phải có chuyện xảy ra ở nhà chính không? Cậu chủ có bị thương không?

Chu Mẫn:" Cháu chỉ bị thương ngoài da thôi không sao, cũng may là chú không bị thương chỗ nào."

Chu Mẫn nói xong liền đẩy Tử Minh đi tới thang máy, đẩy vào phòng cho hắn thay đồ một lát nấu xong sẽ lên gọi.