Hoa Khai [Tứ Hỉ Lâm Môn]

Chương 9

Từ sau khi trở lại tơ hồ trang, Hoa Khai ảo tưởng rất nhanh sẽ có tin tức, thẳng đến cuối thu đầu đông, nàng mới chậm rãi nhận ra, ý nguyện trong lòng có lẽ không nhanh như vậy đạt thành.

Bất quá đi bắc một chuyến cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, ít nhất, nàng biết Lưu tẩu vẫn ở lại, cũng để lại khăn tay cùng lời nhắn.

Còn Thượng Quan Vũ Nguyệt cũng thuận lợi mua được khối đất son kia.

Hoa Khai chưa từng thấy qua nhiễm thạch tốt như vậy, màu đỏ nhuộm ra không những tươi, mà sau khi giặt mấy lần cũng không phai màu, hiện đang được nữ công dệt thành tơ lụa. lão họa công cũng đã vẽ ra đồ án, đưa tới kinh thành cho thái phi nhìn qua.

Nói tới đây, hết thảy đều tính là thuận lợi, bởi vậy tâm tình của Thượng Quan Vũ Nguyệt rất tốt.

Tâm tình hắn tốt, tâm tình của Hoa Khai cũng tốt.

Hôm nay lại đã mười lắm, là ngày nữ quyến trong Thượng Quan gia tiến hương.

Đầu mùa đông, hiên miếu trong núi đặc biệt thanh u.

Từng gốc cây nối tiếp mỗi gốc phải hai người ôm mới xuể, không khí trên núi mơ hồ có mùi đàn hương, kèm theo tiếng niệm Phật không rõ ràng, khiến Hoa Khai cảm thấy bình tĩnh.

Nàng quy quy củ củ lễ phật, đang muốn đứng lên thì, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cũng may cô cô nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy được.

“Thược Ước, sao vậy? Trong người không thoải mái?”

“Cháu... vô sự.” Hoa Khai lấy lại bình tĩnh, “Có lẽ do quỳ lâu quá, chân hơi mỏi.”

Lão phu nhân cũng lại gần, “Ừ, sắc mặt hơi tái một chút, không bằng ra sương phòng phía sau nghỉ ngơi, chờ nãi nãi nghe giảng kinh xong sẽ cho người tới gọi.”

Hoa Khai nhất thời cũng mệt mỏi, nghe lời gật đầu, “Vâng.”

Dưới sự dẫn dắt của ni cô, vào sương phòng hậu viện nghỉ tạm.

Tiểu Đông nhanh chóng đem trà tới cho nàng.

Uống trà cào, cảm giác tốt hơn nhiều.

Hoa Khai thở dài một hơi, không nhịn được cảm thấy kì lạ, mấy ngày này không thấy mệt, buổi tối cũng ngủ rất ngon, sao đột nhiên lại cảm thấy mệt... Đợi chút, tình trạng này hình như nàng đã trải qua.

Hôm nay là mười lăm, nguyệt sự của nàng... một tháng rồi chưa tới.

Là hài tử.

Tiểu Phồn Thịnh sắp có thêm đệ đẹ hoặc muội muội.

Nhẹ nhàng sờ lên bụng mình, lần này không cần đại phu, nàng cũng có thể tự phán đoán, nhất là, cảm giác mệt mỏi này, giống hệt với lúc tiểu Phồn Thịnh ở trong bụng nàng.

Nàng không tự chủ mỉm cười, lần trước Thượng Quan Vũ Nguyệt nói nàng có thai, lần này, đổi lại là nàng nói với hắn.

Phồn Thịnh đang học bò đã sắp thành ca ca.

Hoa Khai ở trong sương phòng tự suy nghĩ hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng có một vị ni cô vào nói, kinh phật hôm nay đã giảng xong, mời thiếu phu nhân đến đại đường.

Bên cạnh sương phòng hậu viện là vườn rau, ngay lúc Hoa Khai rời khỏi thì, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn quen thuộc trong vườn rau, nàng không kịp nhân ra là ai, người nọ đã tay chân gọn gàng mang rau rời khỏi.

Là ai vậy?

“Thiếu phu nhân?” Tiểu Đông gọi nàng, “Lão phu nhân và mọi người đang chờ.”

Hoa Khai” n” một tiếng, đi được vài bước, lại nhịn không được quay đầu nhìn bóng lứng người nọ một chút, đột nhiên” A” lên một tiếng, dọa Tiểu Đông cùng nữ ni cô nhảy dựng lên.

“Thiếu phu nhân người thế nào, có phải là không thoải mái hay không?”

“Không, không phải, tiểu... Tiểu Đông, ngươi đi đại đường trước, nói với nãi nãi ta lập tức sẽ lên tới.”

Tiểu Đông nhăn mặt nói: “Nhưng thiếu gia phân phó không cho phép rời khỏi phu nhân nửa bước.”

Trong trang mọi người đều biết, làm thiếu gia tức giận thì chính là “đuổi ra khỏi trang”. Không nghe lời, vô dụng, chăm sóc chủ nhân không chu toàn, toàn bộ bị đuổi khỏi trang.

“Mau, mau lên chút, nếu thiếu gia đuổi ngươi ra ngoài, ta liền thu ngươi lại.”

Chưa bao giờ thấy qua bộ dạng này của thiếu phu nhân, Tiểu Đông không dám bướng bỉnh, đành vội đi tới đại đường.

Mắt thấy Tiểu Đông rời đi, Hoa Khai mới quay qua hỏi nữ ni cô, “Làm phiền, xin hỏi sư phụ, vị vừa mới ở trong vườn là người trồng rau, họ Uông phải không?”

“Đúng, hắn cùng muội muội mới tới tháng trước, đại sư phụ thấy huynh muội hắn đáng thương, nên để bọn họ ở tại sài phòng để không bên cạnh chùa, để uội muội của hắn chép kinh, buôn bán ở cửa miếu, hắn phụ trách trồng rau, chẻ củi, mặc dù kham khổ, nhưng cũng tốt hơn nhiều.”

Âm thanh của Hoa Khai lo lắng đến phát run, “Hắn... muội muội của hắn có phải cao hơn ta một chút, diện mạo rất đẹp, trên mắt trái có một nột ruồi nhỏ?”

Nữ ni cô gật đầu, mỉm cười, “Thiếu phu nhân quen biết với nàng sao.”

Hoa Khai gật đầu, nghe những điều nữ ni cô vừa nói, chỉ cảm thấy đau lòng – tiểu thư cư nhiên ở đây... ở trong sài phòng (phòng chứa củi), lại chép kinh mà bán thu chút tiền còm...

Hiện thời tiết đã trở lạnh, đến lúc tuyết rời nhiều thì tính sao?

Hoa Khai càng nghĩ càng khổ sở, đôi mắt phiếm hồng, nước mắt liền chảy xuống.

Trên người nàng không có ngân lượng, nghĩ một chút, liền gỡ đôi vòng ngọc trên tay, đưa cho nữ ni cô, “Cầu... cầu sư phụ một việc.”

“Thiếu phu nhân cứ nói.”

“Xin sư phụ đổi thành kim ngân, mua thêm y phục trang bị cho các sư phụ.”

Nữ ni cô nghĩ một chút, đã hiểu – thiếu phu nhân là muốn chăm sóc cho đôi huynh muội họ Uông kia, nhưng không tiện ra mặt, cho nên mới nghĩ ra cách này.

“Thiếu phu nhân yên tâm.”

Lão phu nhân chờ ở đại đường thấy tức phụ đi tới sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, giống như vừa khóc xong, nghĩ nàng trong người không khỏe, thật sự đau lòng, vội gọi người tới, một đoàn dẹp đường hồi phủ.

*********

Mấy ngày sau, Hoa Khai đi theo Thượng Quan Vũ Nguyệt, gần đây thường mơ thấy cha mẹ, muốn về nhà một chuyến.

Thượng Quan Vũ Nguyệt biết tiểu nương tử gần đây ngủ không yên, bởi vậy không nghi ngờ gì, nghĩ mình là con rể cũng chưa từng bái kiến nhạc gia (nhà thông gia), liền sai người chuẩn bị lễ vật, chọn một ngày đẹp trời, sai người thông báo trước.

Khi kiệu tới trước đại môn của Hà gia tú phường, Trương ma ma đã chờ trước cửa.

Hoa Khai cúi đầu, lấy tay áo che mặt, cùng Thượng Quan Vũ Nguyệt theo Trương ma ma, đi vào đại sảnh.

Dường như đã có an bài, nha đầu tiểu tỳ trong đại sảnh đều lạ mặt, Hoa Khai thấy không có người quen, mới buông tay áo, thấy Thượng Quan Vũ Nguyệt tặng lễ cho lão gia phu nhân, rồi mới ngồi xuống bên bàn.

“Hiền tế sao hôm nau lại rảnh rỗi tới đây?”

“Nương tử mấy hôm này nói nhớ nhà, nghĩ lại năm ngoái bởi vì nương tử có thai, thân mình không khỏe, không tới chúc tết được, trong lòng không yên, hôm nay ngày tốt, đặc biệt qua bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.”

Hà Đại Phương gật đầu, nhìn Hoa Khai, cảm xúc lẫn lộn nói:” Ở Thượng Quan gia, sống có tốt không?”

“Có ạ”

“Vậy là tốt rồi.”

Thượng Quan Vũ Nguyệt tiếp lời, “Nhạc phụ yên tâm, Thược Ước thông minh hiếu thuận, trưởng bối trong nhà đều rất thích nàng.”

Hà Đại Phương thở dài, nói: “Nàng vẫn luôn ngoan ngoãn,”

Nghe lão gia nói mình ngoan ngoãn, Hoa Khai kìm không được muốn khóc – vốn là gả thay, ngày đại hôn gặp phải phong ba, không ngờ nàng vào Thượng Quan gia lại sinh nhi tử.

Đây đã không phải là chuyện có thể trao đổi sau khi tìm được tiểu thư, huống gì, hiện giờ nàng thật tình muốn làm vợ chồng với hắn lâu dài, nhất sinh nhất thế (cả đời), nàng cũng mong rằng, hi vọng Uông đại ca cùng tiểu thư cũng đơm hoa kết trái, như vậy cho dù lão gia phu nhân không muốn, cũng phải chấp nhận con rể này.

Nhưng mấy ngày trước ở tự miếu nghe nữ ni cô nói bọn họ xưng là huynh muội, Hoa Khai cũng biết, hai người mặc dù bỏ trốn, nhưng vẫn lấy lễ này đối đãi.

Không phải vợ chồng, là huynh muội.

Uông đại ca chắc là hi vọng có thể được lão gia phu nhân tha thứ, lại đường đường chính chính thú tiểu thư quá môn, cho nên mới xưng là huynh muội.

Hoa Khai vùng vẫy mấy ngày, cuối cùng cũng hạ quyết trở về Hà phủ một chuyến.

Vốn không yên tâm lúc gặp lại lão gia phu nhân, sẽ yên ổn.

Nàng tự biết không muốn trở về.

Nàng không thể vì bản thân thích Thượng Quan Vũ Nguyệt ích kỷ như vậy, đã hơn một năm qua, lão gia phu nhân như già đi đến mười tuổi, chẳng những khuôn mặt u sầu, khí sắc cũng lộ vẻ không tốt, hình dạng phu nhân thật là gầy yếu, Hoa Khai không cần nghĩ cũng biết là do mong nhớ tiểu thư.

Vạn nhất lão gia phu nhân bởi vì tưởng niệm là mang bệnh, chẳng những tiểu thư cả đời thương tiếc, nàng cũng không thể yên lòng.

“Lão... Cha, ta... có vài câu muốn nói với nương.”

Lão gia gật đầu, “Hiền tế, chúng ta ra hoa viên một chút đi.”

Hà Đại Phương cùng Thượng Quan Vũ Nguyệt rời khỏi đại sảnh, Hoa Khai tự mình đóng cửa, xoay người liền quỳ xuống trước mặt phu nhân, “Phu nhân”

Vừa nói hai chữ, cái mũi đã đỏ lên.

Hà phu nhân vội vàng nâng nàng dậy, “Hoa Khai, ngươi nha đầu này đang làm cái gì, mau đứng lên.”

“Phu nhân không trách ta sao?”

“Ta trách ngươi cái gì?” Hà phu nhân nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, “Vẫn là ngươi nghĩ đến, hai năm qua, Hà gia không ai tới thăm ngươi?”

“Hoa Khai không dám.”

“Ta không trách ngươi sinh con trai cho Thượng Quan gia, nếu đồng giường cộng chẩm, có hài tử cũng không có gì lạ, ngươi sinh ta cũng không tới thăm ngươi, chỉ sợ nhìn thấy ngươi, lại nhớ Thược Ước.” Nói tới nữ nhi, đôi mắt Hà phu nhân cũng hồng lên, “Nghe nói Thượng Quan đối với ngươi tốt, ta cũng mừng thay cho ngươi, cùng lúc lại thấy khổ sở, đừng trách ta bất công, ta đã nghĩ, việc này đều là vì Thược Ước, sao đứa nhỏ này lại cố tình không hiểu chuyện, phu gia tốt như vậy không cần, lại khiến ngươi.”

“Phu nhân...”

“Ta biết chuyện này không thể trách ngươi, tính đi tính lại, ngươi là ân nhân của Hà gia, nếu không có ngươi thay Thược Ước bái đường, không biết còn gặp rắc rối gì nữa.” Hà phu nhân vừa nói, vừa muốn khóc, “Ta chỉ là nhớ Thược Ước, trách Thược Ước không hiểu chuyện.”

“Phu nhân, ngươi đừng quá đau khổ, Hoa Khai có một tin tức tốt muốn báo cho phu nhân, phu nhân nghe nhất định sẽ vui vẻ.” Hoa Khai từ trong ngực lấy ra một phần kinh thư chép tay, “Người xem.”

Hà phu nhân vửa mở ra, lập tức ngớ người.

Chữ nhỏ chi chít trên mặt giấy, tinh tế tú lệ, đây là... là bút tích của Thược Ước.

“Hoa Khai, này... ngươi lấy từ đâu?” Hà phu nhân lấy lại tinh thần, “Ngươi đã gặp Thược Ước, hay là có được tin tức của nàng?”

Hoa Khai liền nhất nhất kể lại chuyện gặp được ở miếu vũ hậu đường.

“Ta không có cách nào ra khỏi cửa, gửi thư lại sợ người khác thấy, cho nên đành trì hoãn mấy ngày, có điều phu nhân cứ yên tâm, ta đã nhờ sư phụ trong chùa thay tiểu thư mua thêm ít y phục cùng chăn bông.”

“Tốt lắm, tốt lắm, ta lập tức thương lượng với lão gia, đến miếu đón người.” Hà phu nhân nói, muốn đứng dậy.

Trương ma ma bên cạnh vội vàng ngăn cản, “Phu nhân, không được, gióng trống khua chiêng lên núi đón người như vậy, tin tức sẽ lộ ra ngoài, sẽ khó ăn nói với Thượng Quan gia.”

“Cũng đúng.” Hà phu nhân quan tâm tất loạn, biết được tin tức của nữ nhi, sai một li đi một dặm, “Vậy, vậy phải làm sao mới tốt?”

Hà phu nhân bàn với Trương ma ma cái gì đó, Hoa Khai cũng không rõ.

Nàng cảm thấy mình vừa làm một chuyện thật ngu ngốc, có khả năng khiến trượng phu rời xa mình.

Nhưng lại cảm thấy, mình đã làm một chuyện tốt, giúp lão gia và phu nhân khôi phục tinh thần, giúp tiểu thư khồn phải thương tiếc.

Uông đại ca tự xưng là huynh muội, tức là vẫn chưa trở thành vợ chồng, lão gia phu nhân nhất định sẽ muốn tiểu thư một lần nữa gả nhập Thượng Quan gia.

Thượng Quan Vũ Nguyệt vốn là kết hôn với Hà gia thiên kim, hiện vật quay về chính chủ, đương nhiên không có lý do cự tuyệt.

Vậy nàng đâu?

Sau khi Thượng Quan Vũ Nguyệt biết chuyện, sẽ đối xử với nàng thế nào?

******

“Ta, chàng muốn tự mình lên kinh?”

“Đúng vậy, vì thận trọng, ta muốn tự mình đem hỉ phục trình thái phi.” Thượng Quan Vũ Nguyệt cười nói, “Bởi vì còn chuyện khác muốn bàn, có lẽ sẽ ở kinh thành một thời gian.”

“Muốn nghỉ ngơi bao lâu?”

“Có lẽ sẽ về trước năm mới.”

Ai, vậy là sẽ lâu đây – Hoa Khai nghĩ, vẫn chờ hắn trở về hãy nói đến chuyện của Hà gia đi.

Hoa Khai cân nhắc mấy ngày, so với việc một ngày đột nhiên bị kêu ra đại đường đối chất, nàng thà rằng tự nói rõ với hắn trước.

Nàng nghĩ thật rõ ràng rồi, cho dù không thể một vợ một chông, nàng vẫn muốn ở bên cạnh hắn, chỉ cần hắn thích nàng, cho dù ở trong phủ có xấu hổ, hoặc cho nàng một biệt viện bên ngoài trang, nàng cũng chấp nhận.

Có điều điều kiện tiên quyết là hắn không tức giận mới được.

Hoa Khai biết hắn ghét nhất là bị người khác lừa gạt, mà nàng giả Thược Ước đã hơn một năm, có thể nói là kẻ lừa đảo vô địch.

“Sao vậy?” Thượng Quan Vũ Nguyệt vuốt má nàng, “Gần đây hình như cũng không vui vẻ.”

“Chỉ là cảm thấy có chút buồn bực.”

Hắn nghĩ lại cũng đúng, hắn nhiều việc như vậy, thế giới của nàng lại nhỏ, không buồn bực mới lạ, chờ hắn đi kinh thành trở về, nhất định bớt chút thời gian ở với nàng.

Cảnh vật Giang Nam tươi đẹp, đông tuyết hạ thúy, đáng tiếc bọn họ chưa du ngoạn qua.

Sau này, mỗi tuần hắn muốn ở nhà một ngày, có lẽ cùng tiểu nương tử và nhi tử du ngoạn, một nhà ba người cũng chơi đùa.

Tiểu Phồn Thịnh ngày càng lớn, chớp mắt đã biết lật, ngồi vững, hiện đã biết đi biết nắm, mỗi cử động đều thật đáng yêu, hắn cũng không muốn bỏ qua biến hóa của nhi tử.

“Bế Phồn Thịnh, chúng ta đến Mai viên một chút?”

Trên mặt tiểu nương tử đột nhiên hông vựng, “Chàng ôm đi.”

“Sao vậy, nhi tử béo ôm không nổi?”

“Hắn nhỏ như vậy, có thể mập đến thế nào, chỉ là ta hiện... không tiện ôm mà thôi.”

“Không tiện?”

Thượng Quan Vũ Nguyệt vốn là người thông minh, đã có một nhi tử, lúc này trên mặt tiểu nương tử hiện ra thần sắc xấu hổ, nghĩ một cái liền hiểu được.

“Là từ bao giờ?”

“Gần đây thôi.”

“Vậy sao không nói.” Trong giọng nói hắn có sự vui mừng khó dấu, “Lão mụ tử trước đây chuyên môn không tệ, bảo người gọi bà tới, buổi tối còn phải nói với bà nội và nương, các bà nhất định vui mừng, trong nhà lại sắp có thêm một tiểu nhân nhi.”

Hoa Khai thấy hắn vui mừng như vậy, nhịn không được cũng cười.

Như vậy thật tốt.

Thật hạnh phúc.

“Chàng thích con trai hay con gái?”

“Đương nhiên là con trai.”

“Chàng cũng trọng nam khinh nữ.”

“Sinh con trai, nãi nãi và nương sẽ không cằn nhằn bên tai ta nữa, thanh nhàn hơn.” Thượng Quan Vũ Nguyệt ôm lấy nàng, tay nhẹ nhàng vuốt trên bụng nàng, “Có điều nếu không có áp lực chuyện chuyền tông tiếp đại, con trai hay con gái đều được, nghe lời một chút là tốt rồi, rồi mới sinh nhiều.”

“Chàng muốn mấy đứa?”

“Bốn đứa đi, nhiều con, náo nhiệt một chút.”

Hai vợ chồng đang nói chuyện, tiểu Phồn Thịnh trên giường tựa hồ cảm thấy vắng vẻ, chu mỏ một cái, liền khóc to, Thượng Quan Vũ Nguyệt vội ôm lấy nhi tử.

“Nhi tử ngoan, phụ thân thương.”

“Nương cũng thương.”

Tiểu Phồn Thịnh không thuận theo, tiếp tục khóc lớn, ủy khuất hề hê khóc, chỉ không nghĩ khuôn mặt nhỏ nhíu lại, lại khiến tâm tình Thượng Quan Vũ Nguyệt tốt, “Nhi tử ngốc.”

Nói xong, liền lấy chăn, bọc kỹ nhỉ tử lại, “Đi, phụ thân mang ngươi cùng nương đi thưởng mai.”

*************************

Trong Mai viên cực lớn, mỗi lần vào đông, hơn một ngàn cây mai nở rộ, cực kì mỹ lệ.

Thượng Quan Vũ Nguyệt ôm nhi tử, dắt thê tử, chầm chậm bước vào vườn mai, tiểu Phồn Thịnh bị cảnh sắc trước mắt hấp dẫn, cũng không khóc, hai mắt chỉ nhìn nhìn, tựa hồ thập phần ngạc nhiên.

Thượng Quan Vũ Nguyệt cười, “Tiểu tử này lần đầu nhìn thấy hoa mai, xem trợn tròn mắt.”

Hoa Khai vốn không nghĩ đến chuyện này, nghe hắn nhắc nhở mói nhớ tới, đúng là. tiểu Phồn Thịnh lầm đầu nhìn thấy hoa mai, khó trách biểu tình buồn cười như vậy.

Cư nhiên chảy nước miếng!

Nàng lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau nước miếng cho nhi tử, thấy khuôn mặt con trai béo trắng đáng yêu, nhịn không được thân một chút.

Tiểu Phồn Thịnh khanh khách nở nụ cười.

Thượng Quan Vũ Nguyệt thấy thần sắc dịu dàng của tiểu nương tử, tròn lòng trở nên ấm áp.

Nghĩ lại, tiểu nương tử của hắn thật sự thần kì, chẳng những mỗi ngày khiến hắn cam tâm tình nguyện về nhà sớm, đến tửu lâu trước kia thích cũng không đi, tướng mạo mặc dù không phải đẹp nhất, nhưng bên trong lại lộ ra sự ông thuận dịu dàng, khiến người khác không tự chủ được mà yêu thích.

Tự mình hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu đi giày, có lúc tuần thị ruộng dâu mệt nhọc trở về, nàng cũng sẽ xoa bóp tay, bóp chân cho hắn, từ quần áo đến giày dép đều cho nàng đích thân may vá, cũng không mượn tay người khác.

Trong nhà nhiều trưởng bối, quy củ phức tạp, nàng cũng có thể thích ứng được hết.

Rồi lại sinh một nhi tử.

Mặc dù với hắn không nhất thiết phải là nhi tử, nhưng tiểu Phông Thịnh ra đời, thực sự khiến cả nhà hạnh phúc, “Có hậu” chuyện này đối với Thượng Quan tam đại đơn truyền mà nói quả rất trọng yếu, trọng yếu đến mức hắn thậm chí cảm thấy, bà nội cùng nương thoạt nhìn đều trẻ ra vài tuổi.

Chuyện này, đều là công lao của tiểu nương tử.

“Cho nàng xem cái này.”

Tiểu nương tử nhìn hắn, “Cái gì?”

“Trong vạt áo của ta, nàng tự mình lấy.”

Hoa Khai nghe vậy, tay liền đưa vào trong áo hắn, một chút liền đυ.ng đến một cái gì, mặt thêu tơ, có chút ấm áp, kích thước cảm giác hình như là cái hà bao.

Lấy ra, quả nhiên đúng là hà bao.

Nhưng mà, hắn cho nàng xem hà bao làm gì?

Chờ chút, uyên ương hí thủy, thêu chỉ đôi, đây... Đây là hà bao nàng thêu cho hắn sau khi thành thân không lâu, rất lâu không thấy hắn dùng, cứ tưởng bị ném đi, không ngờ...

Uyên ương hí thủy, còn có nghĩa là đồng tâm kết.

Mặc kệ hắn lấy hà bao này trong ngăn kéo từ bao giờ, Hoa Khai đều biết rằng, hắn đã đem tâm ý của nàng, để ở gần tim.

Trong làn tuyết trắng tinh, Hoa Khai mỉm cười với hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Thượng Quan Vũ Nguyệt cảm thấy thật hạnh phúc, hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Chỉ là hắn không sao ngờ được, đợi đến sau khi hắn đưa hỉ phục của lục Vương gia trở về, không thấy thê tử của hắn, cũng không thấy nhi tử.

Bà nội muốn cáo quan Hà gia tú phường, hơn nữa còn muốn hắn thú Tú nhi làm vợ.