Có lẽ thực sự là say, hoặc có thể do thực sự bị điên.
Tống Bỉnh Uyên gặm nhấm đôi môi non mềm, mυ'ŧ vào nhả ra. Môi ngọt vị sữa bị liếʍ sạch sẽ, không cần dùng son dưỡng thì đôi môi vẫn đỏ tươi bóng loáng.
Cảm giác ngứa ngáy châm chích khó chịu xông thẳng đến tim Mặc Cảnh Tư, sức lực còn sót lại của cô đã bị hắn rút cạn, trước người là cơ thể nóng bỏng, phía sau lại là tấm nệm êm ái, cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Thiếu gia, cậu đã ngủ chưa? Phu nhân bảo tôi mang lên chút canh giải rượu cho cậu.”
Tiếng người hầu gái từ ngoài cửa truyền đến, Mặc Cảnh Tư cứng lại, thân thể mềm mại như nước, còn đôi mắt trong suốt lại vô cùng trấn tĩnh.
Tống Bỉnh Uyên không trả lời, thay vào đó hắn nằm sấp xuống. Cô đá chân về sau một bước, hô lên với người ngoài cửa: “Vào đi!
Vừa vào phòng, lọt vào trong tầm mắt của người hầu gái chính là cảnh tượng Đại thiếu gia đang nằm bất động trên giường trong khi Tam tiểu thư ngồi bên cạnh giường.
Sắc mặt của Tam tiểu thư hơi ửng đỏ, trong mắt còn lấp lánh ánh nước.
“Ra ngoài.” Tống Bỉnh Uyên trầm giọng lên tiếng, nặng nề mà lạnh lùng khiến người hầu gái cứng đờ, cô ấy đặt bát canh xuống rồi vội vàng rời đi.
Đại thiếu gia hung dữ như vậy, mà Tam tiểu thư lại là thiếu nữ yểu điệu như được làm từ nước, có lẽ bị dọa sợ...
Nhìn thấy người hầu gái rời đi, Mặc Cảnh Tư lập tức đứng dậy.
Cô chưa kịp đi hai bước thì có người đã giữ eo cô, chỉ nghe thấy một tiếng "rầm"”, cửa bị người kia ấn vào, cô bị Tống Bỉnh Uyên ôm trong lòng.
Hương vị ngọt ngào đậm đà của rượu vang đỏ kết hợp một cách khéo léo với sự ngang ngược khi nóng khi lạnh của người này. Người đàn ông say rượu lại cúi xuống, Mặc Cảnh Tư nâng tay chặn hẳn lại.
Tống Bỉnh Uyên thật sự quá cao, cô hơi ngấng đầu lên, mặt mày lạnh lùng nghiêm túc nói: "Đàn ông có hứng thú với phụ nữ xinh đẹp là chuyện bình thường. Tôi đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Tống, Tống đại thiếu gia cảm thấy mới mẻ hứng thú cũng rất bình thường.”
"Nhưng xin Đại thiếu gia hãy nhớ kỹ, tôi là em gái ruột của anh. Hơn nữa, anh đã có vợ rồi."
"Nụ hôn vừa rồi coi như là thù lao trả cho anh, nhưng... tôi không có chút hứng thú nào với một người đàn ông như anh cả."
Ngữ khí ương bướng của cô dâng lên như một cái móc khều vào tim người đàn ông.
Tống Bỉnh Uyên nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh kia, cô cũng không hề nao núng.
Một lúc lâu sau, bàn tay to với khớp xương rõ ràng nắm lấy cái cổ mảnh mai có thế dễ dàng bẻ gãy kia, hắn kéo cô về phía mình: “Hứng thú hay không phải thử mới biết được.”
Dứt lời, cửa phòng bên cạnh bị người khác kéo mở. Tống Bỉnh Uyên không muốn giải thích, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô đi đến một góc khác ở phòng ngủ.
"Rốt cuộc anh muốn..." Mặc Cảnh Tư mất kiên nhẫn, vung tay định rời đi, đang định nói thì bị hắn che kín miệng.
Con ngươi Tống Bỉnh Uyên tối sầm lại, hắn đặt ngón tay lên môi cô làm động tác "suyt”.
Cách vách truyền tới tiếng va chạm lăn lộn dồn dập, có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ.
Mặc Cảnh Tư bị kéo lên vài bước đi đến bệ cửa số với người đàn ông.
Kế bên là phòng của Tống nhị thiếu gia - Tống Gia Giác, từ bệ cửa số bên này đúng lúc có thể nhìn thấy quang cảnh trong phòng.
Tấm rèm vải màu xám được kéo hờ, ánh đèn vàng lờ mờ được đặt ở đầu giường chiếu sáng không rõ hai bóng dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn quýt trên giường.
Người phụ nữ bị gập eo thành tư thế quỳ, trong khi gậy thịt to lớn của người đàn ông kia cọ xát không chút do dự ma sát xỏ xuyên vào.
"Ưʍ... Anh hai ... thật... thật thoải mái..."
Giọng nói quyến rũ nũng nịu vang lên, làn da vốn trắng nõn mềm mại lộ ra chút ánh đỏ nhạt, nhưng động tác của người đàn ông càng lúc càng mạnh, côn ŧᏂịŧ thô đen cắm vào rút ra ở trong hoa huyệt, kéo theo một mảng lớn dịch thể trong suốt.
Đôi mi thanh tú của Mặc Cảnh Tư hơi nhíu, khi người phụ nữ bị xoay ngược trở lại giường, cô mới nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Đó chính là Tống nhị tiểu thư - Tống Vinh Y, người đang liều chết triền miên với cô ấy đúng là Tống Gia Giác.
“Anh hai... em... em không chịu nổi... ưʍ...”
Tống Vinh Y hơi duỗi cánh tay như ngó sen, ôm chặt lấy cổ Tống Gia Giác, toàn thân bắt đầu run rấy kịch liệt, yêu kiều kêu thành tiếng.
Tống Gia Giác cũng đạt đến cực hạn, tiếp tục tàn nhãn thâm nhập trong hoa huyệt còn đang phải chịu dư vị cao trào, không đến đôi ba lần đυ.ng chạm, chất lỏng nóng bỏng liền bắn vào âʍ ɦộ non nớt của em gái ruột của mình.
Đôi nam nữ khỏa thân thở hốn hển ôm chặt lấy nhau, không có động tĩnh gì.
Mặc Cảnh Tư dựa lên lan can, khoanh tay ôm ngực, trong lúc nhất thời hơi muốn cười một tiếng.
Không ngờ dưới vẻ bề ngoài phồn hoa nghiêm ngặt như vậy, bên trong đã bị sâu mọt đυ.c khoét chia năm xẻ bảy.
Anh em lσạи ɭυâи nhưng anh cả không những không ngăn cản mà còn đưa người khác tới xem.
Một đám người sống trong cái vỏ rỗng tuếch thật sự chẳng thú vị.
Cô liếc Tống Bỉnh Uyên, lúc này có một làn gió nhẹ, mái tóc của người đàn ông hơi vềnh lên, yếu ớt nhìn về phương xa.
Sự sắc bén trước kia bị cô đơn nuốt chứng, vẻ chán ghét và mệt mỏi lộ ra, giống như một con thú bị nhốt trong l*иg, dù làm thế nào cũng không thể trốn thoát.
Hai người trong phòng đối diện lại bắt đầu một cuộc vận động mới, tiếng giường cót két vang lên. Nhất thời Mặc Cảnh Tư sững sờ, đến khi thu hồi ánh mắt, Tống Bỉnh Uyên đã ở trước mặt cô.
Sau gáy cô bị bàn tay to của hắn giữ lấy, bụng ngón tay cọ vào da thịt mấy cái, kéo cô về phía hắn.
Môi mỏng áp lên môi cô, đầu lưỡi quyện với mùi rượu liếʍ vài lần trên bờ môi mềm mại rồi khoan thai lách vào khe hở giữa hai cánh môi.
Một lực mạnh truyền đến từ trên lưng, buộc Mặc Cảnh Tư phải ngửa đầu kề sát đối phương.
Đầu lưỡi của cô bị hắn móc ra mυ'ŧ nhẹ làm cô tê dại vô lực, vô thức hừ một tiếng.
Trùng hợp là chỉ một tiếng như vậy càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự hung hãn ở đáy lòng của Tống Bỉnh Uyên.
Hắn ngậm cái lưỡi đinh hương khẽ căn một ngụm, bắt đầu khuấy đảo, hấp thu nước bọt ngọt ngào mê người.