Chương 7: Cha sẽ rất dịu dàng
Nhưng cho dù hô hấp của hắn rối loạn, hắn vẫn không quên thỉnh thoảng an ủi Lâm Bích Ngô: “Bích Nhi, con đừng sợ, cha sẽ rất dịu dàng.”
Sao Lâm Bích Ngô có thể không hoảng hốt, hơn nữa cô xấu hổ chết đi được, hiện tại người đang cởϊ áσ cô là cha chồng của cô.
Nhớ đến dáng vẻ ngày thường ăn nói cẩn trọng của Hề Thiệu Công, cô rất khó tưởng tượng bây giờ hắn lại làm ra loại chuyện vượt khỏi khuôn khổ với mình.
Thế nhưng nếu như cha chồng không làm như vậy, có lẽ cô sẽ bị một đám người đàn ông không quen biết nhục nhã.
Tránh nặng chọn nhẹ, chắc chắn cha chồng cũng nghĩ như vậy.
Nghĩ đến đây, Lâm Bích Ngô một bên cắn chặt hàm răng, một bên thả lỏng bàn tay đang nắm chặt ga giường.
Mà lúc này Hề Thiệu Công đã cởi yếm cô.
Đôi vυ' trắng như tuyết dưới ánh nắng chiều càng thêm non mịn trong suốt cực kỳ lóa mắt, dưới tầm mắt nóng rực của Hề Thiệu Công lặng lẽ đứng thẳng lên.
Bầu ngực trắng nõn, đầṳ ѵú màu hồng phấn, gương mặt nhỏ nhắn của người con gái hắn yêu ở ngay trước mắt, làm sao có thể không khiến cho cả người Hề Thiệu Công hưng phấn cho được.
Lâm Bích Ngô càng thêm luống cuống, Hề Thiệu Công chỉ mới nhìn chằm chằm bộ ngực lõα ɭồ của cô đã khiến cô xấu hổ không thôi, tim đập thình thịch, vì thế cô dùng tay khẽ đẩy Hề Thiệu Công một cái: “Cha, đừng nhìn, cha đừng nhìn chằm chằm Bích Nhi như vậy.”
Hề Thiệu Công nghe thấy lời này, lập tức khẽ gật đầu: “Ừ, cha không nhìn, lát nữa lúc cha hôn con cũng sẽ nhắm mắt lại.”
Nói xong hắn thật sự nhắm mắt lại, cúi đầu ngậm lấy vυ' Lâm Bích Ngô.
Lâm Bích Ngô đột nhiên cảm thấy đầṳ ѵú mình truyền đến cảm giác nóng ướt, mặc dù răng môi người đàn ông cực kỳ dịu dàng, nhưng lực đạo mυ'ŧ vào hoàn toàn không nhẹ.
Lúc cô bị Hề Thiệu Công dùng lực mυ'ŧ vào, toàn bộ ngực trở nên tê dại, vì thế cô khó nhịn kêu lên.
“Ưm, cha, nhẹ một chút.”
Hề Thiệu Công dừng lại một lúc, không dùng lực mυ'ŧ vào núʍ ѵú của cô nữa mà dùng đầu lưỡi của mình liếʍ lên quầng vυ' của Lâm Bích Ngô, một vòng lại một vòng, liếʍ xong bên này lại liếʍ bên khác, làm cho quầng vυ' cô trở nên ửng đỏ ướŧ áŧ mới buông tha.
Mà Lâm Bích Ngô bị hắn liếʍ đến cơ thể mềm nhũn, khóe mắt nổi lên ánh lệ, trong lòng cô nghĩ thầm, cho dù cô bị buộc diễn trò, thế nhưng chỉ sợ vở kịch này không cần cô diễn cũng thành sự thật.
Cô nhỏ giọng hừ một tiếng, phát ra tiếng khóc sụt sùi.