Tô Thiên Duyệt còn có chút mơ hồ, liền chỉ về phía ban công đổi chủ đề: "Đây là món quà mà em đặc biệt chuẩn bị để đón anh về nhà, anh có thích không?"
Chỉ thấy gần ban công treo một cái l*иg, bên trong có một con vẹt nhảy lên nhảy xuống, liên tục hét lên: "Chào mừng trở về! Chào mừng trở về!"
Tô Thiên Duyệt tiếp tục nói: "Con vẹt này rất thông minh, học nói rất nhanh, nó thường có thể học nói một câu trong khoảng một tuần. Em thấy anh khá hướng nội nên em muốn nuôi một con vật nhỏ trong phòng anh để không khí thêm sinh động."
Lạc Dạ Hàn đi đến trước cái l*иg, giơ tay nhẹ nhàng chọc chọc: "Được, chỉ cần là em tặng cho anh, anh đều thích."
Tô Thiên Duyệt cũng đi đến trêu đùa con vẹt, muốn xem thử có thể dạy nó nói tên của cô hay không, vì thế không ngừng lặp đi lặp lại: “Tô Thiên Duyệt.”
Con vẹt nghiêng đầu, tựa hồ đang chăm chú lắng nghe lời cô nói. Mắt chớp chớp, thốt ra một số âm tiết mơ hồ, không rõ ràng.
Đêm đó, màn đêm buông xuống ngoài cửa sổ, vạn vật đều yên tĩnh.
Lạc Dạ Hàn nằm ở trên giường mở to mắt, cũng không thấy buồn ngủ chút nào.
Khi nghĩ đến cô gái mình thích đang ngủ ở phòng bên cạnh, giữa họ chỉ có một bức tường mỏng manh, hắn càng không thể ngủ được.
Bóng tối là thời gian tốt nhất cho những suy nghĩ hỗn loạn của hắn, một lúc sau, trong căn phòng đã đóng chặt cửa sổ, giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên: "Thiên Thiên, Thiên Thiên..."
Con vẹt trong l*иg đột nhiên tỉnh dậy vào ban đêm và cảnh giác quay cái đầu nhỏ của nó, dường như đang lắng nghe và học hỏi.
Nó chỉ là một con vật, thuận tiện ghi nhớ các âm tiết mà người đàn ông đang kêu "Thiên Thiên", mặc dù nó không hiểu ý nghĩa của từ, nhưng có vẻ như việc phát âm những từ đó khá dễ.
——
Sáng hôm sau, Tô Thiên Duyệt đã bị mùi hương thức ăn đánh tỉnh.
Mẹ của Anh Mộng Tuyết, Vương Bình Quyên, vốn là đầu bếp của Tô gia, tuy tính cách không được tốt lắm nhưng kỹ năng nấu nướng của bà vẫn rất khá, hợp khẩu vị của anh em Tô gia.
Từ khi Vương Bình Quyên rời đi, Tô gia đã đổi vài đầu bếp, nhưng hai anh em đều có cái miệng kén ăn, ăn cơm cũng không thấy ngon lành gì.
Tuy nhiên, mùi hương quen thuộc lần này có chút giống với bữa sáng yêu thích của Tô Thiên Duyệt, mà Vương Bình Quyên làm, nhưng cô cảm thấy Vương Bình Quyên thích sĩ diện như thế chắc chắn sẽ không chạy về đây làm đâu, nên cô tò mò đi theo mùi hương đó đi xuống dưới bếp.
Chỉ nhìn thấy một bóng người rõ ràng đang đứng trong bếp, hóa ra là Lạc Dạ Hàn!
Anh mặc áo thun trắng ngắn tay và đeo tạp dề kẻ sọc xanh dương trắng, anh đứng trước bếp gas, một tay cầm chảo, tay kia đang chiên thứ gì đó bằng thìa.
Âm thanh của máy hút mùi chạy vù vù, Tô Thiên Duyệt đứng ở cửa bếp nhìn người đàn ông đang bận rộn trước bếp, đột nhiên cảm nhận được mùi khói lửa ấm áp.
Lạc Diệp Hàn nghe thấy âm thanh, quay người mỉm cười với cô, lúm đồng tiền hiện ra khóe miệng. "Thiên Thiên, em dậy rồi à? Đợi một chút, bữa sáng sắp xong rồi."
Tô Thiên Duyệt nhẹ nhàng đi theo hắn, hai tay chắp sau lưng, nhìn vào, trên bàn ăn đã bày đầy đĩa điểm tâm hảo hạng.
Có đồ ăn Trung Quốc và đồ ăn phương Tây.
Bánh bao chiên, mì hoành thánh, bánh bao tôm, bánh sừng trâu, bánh phô mai, trứng chiên thịt xông khói...
Màu sắc và mùi thơm rất hấp dẫn, trình bày càng tinh tế hơn. Trứng chiên có hình trái tim nữa, nhìn vào liền biết người làm ra nó đã tốn rất nhiều tâm tư công sức.
"Trời ạ, Lạc Dạ Hàn, anh làm sao mà nấu được nhiều đồ ăn quá vậy, chắc phải thức dậy sớm lắm?" Tô Thiên Duyệt nhịn không được thấp giọng kêu lên một tiếng.