Sau đó có người hỏi Lạc Dạ Hàn hết câu này đến câu khác.
“Cậu thích điểm nào của Tô Thiên Duyệt?” “Cậu cùng Tô Thiên Duyệt tiến triển đến đâu rồi?”
Lạc Dan Hàn vẫn lựa chọn không trả lời, chỉ uống hết ly này đến ly khác, trên gò má trắng nõn dần đỏ lên.
Trước sự thất vọng của mọi người, Âu Dương Hiên cũng được hỏi những câu hỏi tương tự, anh ta cũng chọn cách phạt ba ly giống như Lạc Dạ Hàn.
Mọi người không hỏi được bất kỳ câu hỏi nào mà họ muốn biết, tất cả đều cảm thấy hơi nhàm chán.
Tiếp theo đến lượt Cảnh Hạo đưa ra mệnh lệnh cho Lạc Dạ Hàn, nhưng trước khi nói ra, anh ta ghé sát vào tai Âu Dương Hiên, nói nhỏ: "Tôi muốn Lạc Dạ Hàn hôn Tô Thiên Duyệt trước mặt mọi người, cậu có ý kiến gì không?"
Âu Dương Hiên âm thầm nắm chặt tay, bình tĩnh nói: “Nói cho tôi biết làm gì, tại sao tôi phải có ý kiến?”
Khóe miệng Cảnh Hạo khẽ nhếch: “Được, vậy cậu đừng hối hận, tôi sẽ cho cậu thời gian 3 giây. Bây giờ hối hận cũng còn kịp."
Âu Dương Hiên nắm chặt tay hơn một chút, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, nhưng cho đến khi Cảnh Hạo đếm đến ba, hắn vẫn nhịn, không mở miệng ngăn cản.
Kỳ thực trong lòng hắn thầm nghĩ, tại sao Lạc Dạ Hàn lại lựa chọn không trả lời những câu hỏi đó giống hắn? Chẳng lẽ Lạc Dạ Hàn và Tô Thiên Duyệt cũng giả làm người yêu?
Ý nghĩ này không hiểu sao khiến anh ta cảm thấy thoải mái không ít, nhưng anh ta không hoàn toàn chắc chắn, vì vậy anh ta định để Cảnh Hạo giúp xác minh suy đoán của hắn.
Nếu họ là cặp đôi giả, Lạc Dạ Hàn chắc chắn sẽ chọn tự phạt mình ba ly.
Nếu không thì...
Nghĩ đến đây, Âu Dương Hiên nghiến răng ngăn mình nghĩ tiếp.
Mặc dù quá trình xác minh sẽ rất đau đớn nhưng anh vẫn quyết định liều thử một phen.
Cảnh Hạo nhìn Lạc Dạ Hàn, nói: "Lạc Dạ Hàn, trước đây cậu không trả lời những câu hỏi nói thật, vậy nên lần này tôi sẽ chỉ định cậu hoàn thành một thử thách. Nếu cậu và Tô Thiên Duyệt là người yêu, thì hôn Tô Thiên Duyệt trước mặt mọi người được không?”
Khi lời nói của Cảnh Hạo vừa dứt, hứng thú của mọi người lại một lần nữa được khơi dậy, họ không ngừng hò hét.
"Đúng đúng đúng, nhanh lên nhanh lên."
"Cậu không được từ chối nữa đâu!"
"Nếu cậu từ chối lần nữa, chúng tôi sẽ hoài nghi hai người bọn cậu có thực sự yêu nhau hay không."
Trái tim của Tô Thiên Duyệt lại đập thình thịch. Mặc dù cô biết Lạc Dạ Hàn không thể nào làm thật, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
Cô cảm thấy là do cô sợ bị mọi người phát hiện bọn cô là một cặp đôi giả, vì vậy cô mới thấy lo lắng.
Nghĩ đến đây, Tô Thiên Duyệt theo bản năng quay đầu nhìn về phía Lạc Dạ Hàn, phát hiện khuôn mặt anh đã rất đỏ, ánh mắt có chút chậm chạp buông lỏng, hiển nhiên có chút say.
Anh chậm rãi cụp mắt xuống như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng lại cầm ly rượu lên, tay cầm ly có chút không vững.
Tô Thiên Duyệt vô thức vươn tay nắm cổ tay anh: "Lạc Dạ Hàn, tối nay anh đã uống nhiều rồi, không thể uống thêm nữa."
"Thiên Thiên, em lo lắng cho anh sao?” Lạc Dạ Hàn ngước mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, như muốn nhìn thấu lòng cô, “Nhưng nếu anh không uống, chẳng lẽ em
muốn?"
Nói đến đây, giọng anh trở nên khàn khàn, như gió biển thổi vào tai cô, dường như khuấy động một nơi nào đó trong lòng cô.
"Em. . . " Tô Thiên Duyệt âm thầm cắn môi dưới, một khắc cũng không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu tiếp tục giãy giụa. Ngay khi suy nghĩ của cô hỗn loạn, người đàn ông vươn cánh tay dài mạnh mẽ kéo cô vào lòng.
“Em không nói, anh coi như là em đồng ý.” Thanh âm khàn khàn từ tính vang lên bên tai cô, có chút mê người.
Vầng trăng trên đỉnh đầu lúc này bị mây che mất một nửa, ánh sáng xung quanh mờ đi khi người đàn ông nghiêng người đến, gió thổi qua tán cây phát ra tiếng xào xạc, xung quanh dần trở nên mờ ảo.